Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Lời Dư Tình nói, rất nhanh được mọi người đồng ý. Chỉ mở một con đường trên khối đá mà thôi, dù đá vững như sắt thép, cũng không làm khó được hơn nghìn Tu Chân Giả.
Nếu mọi người cùng lúc xuất thủ, có thể sẽ khiến nó sụp xuống, hy vọng rời khỏi lòng đất lập tức bị chôn sống, tóm lại không ổn. Vì vậy hai đệ tử tông môn bàn bạc một phen, quyết định từng nhóm ra tay. Hai mươi người một tổ, liên tục mở đường.
Dùng phi kiếm đào đá vốn rất dễ dàng, tiếc rằng khối đá cực kì cứng rắn, không kém tài liệu luyện khí bao nhiêu. Hai mươi tu sĩ liên tục đào móc một canh giờ, cũng chỉ đào ra một con đường dài nửa trượng.
Tu sĩ chưa đến phiên đều chọn ngồi xuống tu luyện, khôi phục linh khí và tâm thần. Chuyến mạo hiểm này ở thế giới dưới lòng đất thật khiến bọn họ suốt đời không quên. Có ít đệ tử không bị thương trên người, nhưng lại gieo trong lòng một ấn tượng như ác mộng, nếu không nhanh xua tan loại sợ hãi này, thời điểm tiến giai càng thêm phiền phức.
Lúc Bạch Dịch tới gần, con đường mới đào được hơn nửa trượng, đoán chừng trong nửa khắc không thể xong được.
Không tham gia vào đào móc khối đá, Bạch Dịch tìm chỗ sạch sẽ hẻo lánh rồi khoanh chân ngồi. Khương Đại Xuyên ngượng ngùng vừa muốn ngồi một bên, đã bị ánh mắt lạnh nhạt của tiểu thúc hắn dọa tới mức xê dịch vị trí.
Lấy trong túi trữ vật ra một bộ đạo bào sạch sẽ, ném cho Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch bắt đầu vận chuyển tầng thứ hai tâm pháp Đảo Thiên Công.
Khương Đại Xuyêm cầm đạo bào, chạy tới nơi không người thay đồ, vừa thay vừa buồn nôn. Tư vị bị nuốt cũng không dễ chịu, giờ nhớ tới hắn lại buồn nôn. Đợi khi thu dọn sạch sẽ, sắc mặt hắn mới tốt lên một chút, ngồi cách Bạch Dịch không xa, bắt chước mà tĩnh tu.
Đảo Thiên Công không thể so với Ẩn Linh Quyết, cần linh khí và máu huyết đảo ngược đến luyện hóa kinh mạch trong cơ thể. Nó không phải bí thuật có thể tu luyện thành công trong thời gian ngắn. Hôm nay có thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, tất nhiên Bạch Dịch sẽ không bỏ qua.
Ở thế giới dưới lòng đất nguy cơ tứ phía này, có thể sớm tu thành tầng thứ hai Đảo Thiên Công, sẽ có nhiều thêm một phần thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Dù không có tung tích Sát Văn, Bạch Dịch cũng không dám thư giãn. Một khi loại Trùng yêu kinh khủng này xuất hiện, có thể sống hay không, phải dựa vào ý trời.
Thời gian, theo vô số tiếng rít của phi kiếm chậm rãi trôi qua. Chỉ chớp mắt, các tu sĩ ở đây đã qua nửa tháng, mở ra thông đạo chừng mười trượng. Nhưng khối đá vẫn không có dấu hiệu được khai thông.
Bạch Dịch vì bày ra Truyền Tống Trận tạm thời, được các đệ tử này cực kì tôn trọng, không ai tới yêu cầu hắn đi đào móc khối đá. Khương Đại Xuyên vốn định lười biếng, bị Vương Hạ bóp cổ kéo đi làm cu li. Ngay cả Thanh Châu Minh Ngọc Lữ Tịch Thần cũng nhiều lần xuất thủ.
Cũng may tu sĩ tập trung ở đây rất nhiều, gần hai nghìn Tu Chân Giả thay nhau đào móc, cuối cùng sau một tháng đã thấy được ánh ban mai.
Tảng đá đã không còn cứng như lúc đầu, dựa theo độ cứng mà đoán, khoảng một ngày nữa là có thể đào thông.
Vương Hạ và Dư Tình ngăn cản những đồng môn đang hào hứng bừng bừng, quyết định nghỉ ngơi một ngày, sau đó một mạch đào hết toàn bộ con đường.
Ai cũng không biết con đường phía trước có thứ gì tồn tại, vì ứng phó hiểm cảnh, bảo tồn đầy đủ linh lực mới là thượng sách.
Một tháng, Bạch Dịch luôn tĩnh tu, không nói một câu, cũng chưa bao giờ mở mắt. Thời điểm đường sắp được đả thông, cặp mắt thanh tú bỗng nhiên mở ra, hai đạo tinh quang trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Đảo Thiên Công tầng thứ hai, cuối cùng đã tu thành!
Vặn cơ bắp thân thể, âm thanh mơ hồ vang lên. Trong góc tối không người, thiếu niên gầy gò tựa như sư tử mạnh mẽ vừa tỉnh ngủ, phát ra tiếng gào thét im lặng.
Lấy Linh Thạch ra, Bạch Dịch bắt đầu khôi phục linh lực.
Chớ thấy hắn tĩnh tọa một tháng, linh lực hao phí nhiều hơn so với tất cả mọi người, sớm đã sức cùng lực tận.
Cách chỗ Bạch Dịch không xa, cặp mắt xinh đẹp của Lữ Tịch Thần vẫn luôn ánh lên sự tò mò. Nàng quan sát Bạch Dịch đã lâu, đoán ra đối phương đang tu luyện gì đó, nhưng không cách nào thấy rõ.
Tính hiếu kỳ của tuổi trẻ lớn hơn sự xấu hổ, Lữ Tịch Thần tạm thời quên mất sự tình bị lừa gạt lúc trước, sau nửa ngày trời nhìn Bạch Dịch, cuối cùng không nhịn được tò mò, đứng dậy đi tới gần, khoanh chân ngồi cạnh Bạch Dịch.
"Ngồi xuống liền ngồi một tháng, ngươi đang tu luyện cái gì?"
Bên tai truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng mang theo tò mò, linh lực trong cơ thể Bạch Dịch đã khôi phục như lúc đầu, hắn thu hồi tâm pháp, bình tĩnh nói: "Tâm pháp Trúc Cơ mà thôi."
Lữ Tịch Thần hếch chiếc miệng nhỏ hồng phớt lên, rõ ràng không tin, nói móc: "Tu luyện tâm pháp một tháng, ngươi đúng là nhàn nhã. Ngay cả ta cũng phải đào móc mở đường, vì sao ngươi có thể không làm mà hưởng."
Nhớ tới lúc trước bị lừa Phượng Quan Thụy Liên, Lữ Tịch Thần hơi giận, nói: "Còn thừa lại một đoạn đá cuối cùng, nếu ngươi muốn lười biếng, phải đưa ta một vạn Linh Thạch."
Nữ nhân có khi chẳng những hiếu kì, mà còn keo kiệt, không chịu nổi người khác an nhàn hơn mình, nhất là loại kì tài ngút trời như Thanh Châu Minh Ngọc. Ở Hàn Ngọc Tông, Lữ Tịch Thần trừ tu luyện, chưa hề chịu khổ nửa điểm. Luyện đan, luyện khí đều không cần nàng động thủ, nói chi tới việc mở đường cực nhọc này.
Bạch Dịch im lặng cười cười, nói một chứ "Tốt". Mở đường mà thôi, hắn không để ý.
Lữ Tịch Thần không nghĩ tới đối phương đáp ứng thoải mái như thế, trong lòng càng bất mãn thêm. Vốn định mượn cơ hội nói móc cười nhạo một phen, nào ngờ người ta đồng ý đơn giản như thế.
Thật không thú vị, Lữ Tịch Thần dựa vào hang đá, đan tay kê sau gáy, ngẩn người nhìn đỉnh động lờ mờ.
"Bầu trời Thanh Châu, có phải đổi rồi hay không..."
Ánh mắt dừng trên đỉnh động như xuyên qua tầng đá dày, Lữ Tịch Thần hiếm khi thở dài, yếu ớt nói.
Tuổi của nàng không lớn, nhưng tâm trí hơn người, thế nào lại không nhìn ra kiếp nạn phát sinh ở Thương Vân Tông biểu thị Thanh Châu bắt đầu náo động. Ba đại tông môn tu chân cầm đầu Đại Phổ, một khi Tu Chân Giới Đại Phổ đồng thời xảy ra chiến hỏa, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Thanh Châu.
"Mây dày sinh mưa, nước tụ thành biển, phỏng đoán thanh thiên (trời xanh) còn không bằng thưởng thức minh nguyệt (trăng sáng), chỉ sinh phiền não mà thôi." Bạch Dịch như không có việc gì, lạnh nhạt nói.
"Ta nói tới Thanh Châu Tu Chân Giới, không phải nói trời xanh." Lữ Tịch Thần tức giận nhéo nhéo bàn tay như ngọc trắng, thở phì phì nói: "Đàn gảy tai trâu!"
Đối với Bạch Dịch không thể nói lý, Lữ Tịch Thần giờ đã thành thói quen. Cũng không biết tiểu tử này là thật sự nghe không hiểu, hay là giả vờ ngây ngốc, mang lời ám chỉ thế cụcTu Chân Giới thay đổi, trở thành thời tiết thay đổi.
"Trâu chưa hẳn không hiểu âm luật."
Bạch Dịch đột nhiên có chút hăng hái, giải thích: "Truyền thuyết ngoài hải ngoại có đảo hoang, trong đảo có Quỳ Ngưu, một chân không sừng. Nó vào biển thì nổi gió, rời biển thì kèm mưa, âm thanh như tiếng sấm. Từng có Tiên gia dùng da thú của nó tạo thành trống trận, chấn động năm trăm dặm, rung chuyển ba nghìn tám trăm dặm, Hải thú nghe thấy tất nhiên quay cuồng, mặc người bắt ăn."
Nói xong, Bạch Dịch khẽ nở nụ cười, nói: "Nếu không hiểu âm luật, trống trậnQuỳ Ngưu sao có thể làm cho những Hải thú kia quay cuồng, cam nguyện bị người bắt ăn. Rõ ràng là đầu con trâu đã thành âm luật của mọi người, nếu có thêm da, sợ rằng có thể đưa đám đó thăng thiên."
Lữ Tịch Thần mở to con mắt, nghe đối phương dùng ngữ khí trêu chọc giảng giải truyền thuyết hư không mờ mịt. Nếu không có câu cuối cùng, thậm chí Lữ Tịch Thần cũng tin trên thế gian này thật sự có Quỳ Ngưu.
"Nói năng xằng bậy!" Lữ Tịch Thần cả giận nói: "Ngay cả sư tôn ta cũng không biết Quỳ Ngưu là con gì. Nghe ngươi giảng giải kĩ càng như vậy, chẳng lẽ ngươi đã gặp Quỳ Ngưu?"