Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 119: Tuyệt Mạch Đan




Dịch giả: archnguyen1984
“Không có khă năng… Không thể nào!”
Dương Nhất Phàm hô lên như một kẻ điên. “Sư tôn có tấm lòng nhân hậu, ở Thương Vân Tông này mọi người đều biết. Lão nhân gia người dốc lòng tu luyện trên trăm năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Trong mắt các đệ tử của Đan Các, sư tôn chính là một lão nhân đức cao vọng trọng, tuyệt đối không thể làm ra sự tình tà ác như vậy được.”
Sau khi rống lên một lúc, Dương Nhất Phàm đã dần bình tĩnh trở lại. Tin tức của Bạch Dịch dẫn tới suy nghĩ kinh khủng của hắn khiến nhất thời hắn không chấp nhận được.
Dương Nhất Phàm trở nên trầm mặc, cẩn thận suy nghĩ một hồi. Hắn phát hiện quả thực nếu thuộc tính Linh căn của Dương Hải là Kim Thổ, vậy thì ba người bọn hắn gộp vào một chỗ chính là đã đủ ngũ hành Linh căn. Sự trùng hợp này cũng quá mức quỷ dị.
“Bạch Ngọc mất tích ở Thái Hằng sơn mạch, ta đã tìm kiếm nhiều ngày mà không tìm được hài cốt của nàng.” Bạch Dịch cất giọng lạnh như băng.
Nghe thấy tin tức này, sắc mặt Dương Nhất Phàm càng thêm trắng bệch. Hắn không phải người ngu muội, hiện giờ đã sinh ra một sự hoài nghi nhất định đối với vị sư tôn kia.
“Có lẽ, đây chỉ là sự trùng hợp thì sao.” Dương Nhất Phàm vẫn chưa thể tin nói.
“Trùng hợp?” Bạch Dịch cười lạnh nói. “Dương Hải không hiểu sao lại đi ăn vụng Linh đan, còn tu vi của ngươi thì không tiến mà lui nên bị trục xuất khỏi sư môn. Muội muội ta mất tích ở Thái Hằng sơn mạch. Ba người các ngươi gom lại thì vừa đủ ngũ hành Linh căn. Những trùng hợp này có hơi quá nhiều đấy.”
Trong mắt Dương Nhất Phàm dần hiện ra một tia sợ hãi mơ hồ. Hắn không dám phản bác mà thấp giọng hỏi. “Có thật ngươi chắc chắn sư tôn muốn dùng tới tà thuật kia?”
Bạch Dịch không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại. “Trước khi ngươi ở đây, cảnh giới không thể tiến thêm lên được thì trưởng lão Đan Các có từng thi triển cấm chế hay loại pháp thuật nào đối với ngươi không?”
Đối với việc Dương Nhất Phàm đánh mất thiên phú tu luyện, cảnh giới không tiến còn lùi Bạch Dịch vốn không để ý. Hiện giờ để làm cho đối phương tin tưởng sắp có mối họa lớn giáng xuống đầu, hắn phải quay ngược chân tướng tìm về thời điểm đối phương bắt đầu xảy ra chuyện.
“Không có.” Dương Nhất Phàm khẳng định nói.
Trầm ngâm một lát, Bạch Dịch lại hỏi. “Vậy ngươi có từng nếm qua một loại Linh đan đặc thù nào không?”
Lần này Dương Nhất Phàm nhớ lại rất lâu, sau cùng vẫn lắc đầu đáp. “Thời điểm ta đạt tới Trúc Cơ, để xây dựng vững chắc căn cơ cảnh giới của ta, sư tôn từng cho ta ăn rất nhiều Linh đan Bát phẩm, chủng loại cũng rất nhiều. Lúc ấy ta không nhận ra được hết các loại Linh đan kia. Sư tôn nói đấy đều là các loại Linh đan giúp củng cố tu vi, giúp tĩnh tâm tập trung tư tưởng, suy nghĩ.”
Nói xong, bỗng Dương Nhất Phàm nhớ tới điều gì đó, hắn nói. “Những Linh đan kia có chừng mấy chục hạt, trong đó có mười hạt Linh đan màu bạc. Bởi vì màu sắc đặc thù nên ta vẫn còn nhớ rõ, cũng không biết nó tên gọi là gì.”
Nghe tới màu sắc của Linh đan, hai hàng lông mày của Bạch Dịch khẽ động, hắn hỏi. “Ngươi khẳng định những Linh đan kia đều là bát phẩm?”
“Ta khẳng định.” Dương Nhất Phàm gật đầu. “Từ trình độ nồng đậm cảu Linh khí toát ra, ta có thể kết luận tất cả chúng đều là Linh đan bát phẩm. Lúc bản thưởng sư tôn đã từng nói với ta, những thứ ấy đều là Linh đan bát phẩm đẻ cho ta sử dụng, sẽ có nhiều chỗ tốt.”
“Đúng là có nhiều chỗ tốt rất lớn.” Bạch Dịch cười nói. “Tốt đến nỗi cảnh giới của ngươi không những bị đình trệ mà còn thụt lùi.”
Dương Nhất Phàm kinh hãi, vội vàng nói. “Ngươi nói gì? Cảnh giới của ta đình trệ không phải vì thiên phú biến mất mà vì do ta ăn những Linh đan bát phẩm kia vào?”
“Trừ phi thần trí ngươi bị hủy, nếu không thiên phú sẽ không biến mất, bởi vì thiên phú không thể biến mất được. Những Linh đan màu bạc ngươi nuốt năm đó căn bản không phải là Linh đan bát phẩm gì cả.”
Bạch Dịch không muốn tốn thời gian giảng giải về thiên phú của Dương Nhất Phàm, mà hắn nói thẳng. “Bởi vì Linh đan bát phẩm không có bất kỳ loại nào có màu bạc cả. Chỉ có thất phẩm mới có một loại Linh đan mà bề mặt hiện lên màu bạc, gọi là Tuyệt Mệnh Đan. Nếu nuột một hạt vào thì có thể khóa kín kinh mạch trong mấy năm. Ngươi nuốt một lúc mười hạtm tu vi không thụt lùi mới là lạ. Hơn nữa trong vòng năm mươi năm nếu không có cách giải trừ dược hiệu của Tuyệt Mạch Đan, dẫu ngươi tu luyện thế nào thì cảnh giới của ngươi khó có thể tiến được nửa bước nào.”
“Tuyệt Mạch Đan? Thất phẩm?” Dương Nhất Phàm thấp giọng hô lên. Cho tới bây giờ hắn còn chưa hề nghe tới cái tên Tuyệt Mạch Đan này lần nào, hơn nữa đan dược thất phẩm tuyệt không phải thứ mà đệ tử Trúc Cơ có thể có được.
Những lời Bạch Dịch hôm nay đã hoàn toàn làm cho Dương Nhất Phàm rung động. Hắn ngày càng tin tưởng, vị sư tôn hòa ái kia thực ra lại là một ác ma khủng bố đáng sợ.
“Sự tồn tại của Tuyệt Mạch Đan có rất ít người biết, với tu vi hiện nay của ta cũng không thể luyện chế ra được nên không có cách nào khiến cho ngươi nhìn thấy nó. Nếu ngươi còn chưa tin, chúng ta sẽ xác nhận lại một lần.” Bạch Dịch nói xong liền lấy ra một mặt gương đồng tinh xảo.
“Truy Hồn Kính của Lũng Vô Nhai! Thật không ngờ hắn lại đem bảo bối này cấp cho đệ đệ của mình.” Vừa thấy cái gương đồng, Dương Nhất Phàm đã thấp giọng hô lên, sau đó vội nói. “Thứ này quá nóng bỏng, ngươi không được để người khác biết ngươi đang giữ nó. Nếu bị Lũng Vô Nhai biết thì hắn sẽ báo thù cho Lũng Thiên Lý.”
“Chỉ là một kiện Pháp khí truy tung mà thôi, vốn không có tác dụng lớn nào, nhưng hiện giờ lại có đất dụng võ rồi. Có mặt gương đồng này trong tay thì có thể kiểm tra xem vị sư tôn kia của ngươi có thực sự tìm thấy tà thuật Di Căn kia hay không.” Bạch Dịch lạnh lùng nói. “Mang ta đi Đan Các mau.”
“Đi chịu chết ư?” Dương Nhất Phàm kinh hãi hô lên. “Chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận một phen, nếu không có giải pháp thì có thể đi bẩm báo với Chấp Pháp Điện, hoặc đi bẩm báo với Tông chủ cũng được.”
“Ngươi cho một cường giả Nguyên Anh sẽ tin lời chúng ta hay sao?” Sắc mặt Bạch Dịch càng lạnh lẽo, hắn nói tiếp. “Hơn nữa một khi để lộ tin tức ra, sợ là hai người chúng ta khó mà sống được.”
Đối phương là một trưởng lão, hơn nữa lại nắm giữ trong tay Đan Các, là trọng địa của tông môn. Đệ tử Đan Các tuy không dám nhận là mạnh nhất tông môn nhưng cũng thua kém không nhiều lắm. Những trưởng lão khác nếu cần Linh đan hoặc Linh thảo đặc thù thì đều phải tới Đan Các. Qua nhiều năm, quan hệ của trưởng lão Đan Các như thế nào thì mọi người đều có thể hình dung ra được. Chỉ sợ Dương Nhất Phàm vừa mới đi bẩm báo sự việc, Đan Các nghe thấy hơi gió thì trưởng lão Đan Các đã tiên hạ thủ vi cường rồi.
“Chuyện đó…, vậy càng không thể đi Đan Các được rồi. Chúng ta phải tìm ra sách lược vẹn toàn đã.” Dương Nhất Phàm bối rối.
“Có phải sau khi rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch về, tông môn sẽ tổ chức tam tông luận võ, mời cả hai đại tông môn khác tham dự?” Bạch Dịch đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy. Còn không tới nửa tháng nữa là tới kỳ tổ chức tam tông luận võ. Ngươi nói là…” Dương Nhất Phàm nói tới đây thì ngừng lại, rơi vào trạng thái trầm tư.
“Nếu đã mới tới ba đại tông môn, vậy trưởng lão của Đan Các không thể không trình diện được. Ngươi yên tâm, trước khi kỳ luận võ chấm dứt, vị sư tôn kia của ngươi sẽ không ra tay đối với ngươi đâu.” Bạch Dịch khẳng định. “Hơn nữa ta đi Đan Các chỉ là để lấy vài thứ mà thôi.”
Trầm ngâm hồi lâu, Dương Nhất Phàm cắn răng nói. “Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi Đan Các. Đến ngươi còn không sợ, ta chỉ là người sống không quá ba năm nữa thì có sợ gì. Cùng lắm là chết sớm hơn hai năm mà thôi.”
Từ khi quen biết tới nay, Dương Nhất Phàm ngày càng tín nhiệm Bạch Dịch hơn. Lúc này hắn đã quyết định sẽ mang theo Bạch Dịch rời khỏi Lưu Tiên Cư, đi vào một tòa nhà cực to lớn ở một khu vực gần đó.
Đan Các cực kỳ rộng lớn, chẳng khác nào một tòa hoàng cung. Trong đó có rất nhiều lầu các lớn nhỏ trải rộng ra các nơi, khói xanh mờ nhạt làm tăng thêm cảm giác thần bí. Đi vào khu vực gần Đan Các có thể cảm nhận rõ nhiệt độ dần tăng cao, cảm giác khá giống với khi đi vào Địa Hỏa Quật.
Đan Các không phải là Địa Hỏa Quật của Luyện Khí Điện, không phải là nơi đệ tử tông môn có thể tùy ý ra vào. Nơi đây chứa Linh đan của Thương Vân Tông, có thể nói nó giống như một tòa bảo khố. Nếu không có Dương Nhất Phàm, thân phận đệ tử ngoại môn của Bạch Dịch không thể giúp hắn vào nơi này được.
Trước kia Dương Nhất Phàm chính là một đệ tử của Đan Các, sau khi báo ra danh tự, không lâu sau thì có một vị đệ tử chân truyền có chòm râu dê tuổi chừng năm mươi đi ra.
Vị này tên gọi Vương Hạo, vẻ mặt rất già nua. Dương Nhất Phàm nhìn thấy thì nhanh chóng ôm quyền bái kiến. “Vương sư huynh!”
Thấy Dương Nhất Phàm, Vương Hạo không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ đáng tiếc. Mấy năm trước Dương Nhất Phàm vẫn được các trưởng lão của Đan Các rất coi trọng, hiện giờ địa vị chỉ là một tên Chấp sự ngoại môn thấp kém mà thôi.
“Thì ra là Dương sư đệ, ngươi tới Đan Các có việc gì? Sư tôn đã bế quan nhiều ngày rồi.” Vương Hạo nghĩ đối phương muốn đi gặp sư tôn nên vội nói.
Dương Nhất Phàm nghe nói sư tôn đang bế quan thì tâm tư cũng được thả lỏng. Hắn chỉ Bạch Dịch ở bên cạnh nói. “Ngoại môn có vị đệ tử muốn nghe ngóng tin tức muội muội của hắn nên ta mới dẫn hắn tới đây.”
Vương Hạo khẽ nhíu mày. Đan Các là trọng địa, đệ tử bình thường không có tư cách tiến vào, huống chi chỉ là một tên đệ tử ngoại môn. Nhưng khi hắn nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên bên cạnh Dương Nhất Phàm thì kinh ngạc hô lên. “Là ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.