Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 114: Tru Tà Lệnh




Dịch giả: archnguyen1984
Di Căn chi pháp là một loại pháp thuật kỳ dị còn sót lại từ thời viễn cổ. Người làm phép có thể cưỡng ép bóc Linh căn từ người khác để thu nạp cho mình dùng, hình thành nên hậu thiên ngũ hành Linh căn.
Thủ đoạn cải tạo Linh căn có rất nhiều loại, mỗi loại đều phải trả một cái giá rất lớn khi thi triển. Ngoài ra còn cần rất nhiều thiên tài địa bảo mới hoàn thành được. Riêng chỉ có Di Căn tà pháp thì rất đơn giản. Tu sĩ chỉ cần tinh thông pháp thuật này, lại tìm được phàm nhân hoặc tu sĩ có năm loại linh căn này là được.
Di Căn tà pháp đơn giản nhưng được gọi là tà pháp.
Lúc thi pháp xong, những người bị bóc lấy Linh căn sẽ lâm vào ảo giác, thân thể như có côn trùng cắn xé. Loại thống khổ này duy trì trong trọn vẹn mười ngày, sau mười ngày này người bị bóc Linh căn sẽ chết.
Thời kỳ viễn cổ, tu sĩ chết dưới tà thuật này có vô số, có rất nhiều tu chân giả sợ hãi thủ đoạn này nên đã tự đoạn Linh căn của mình, nhân tộc vì vậy mà đã từng trải qua một thời kỳ đại loạn.
Bởi vì tà thuật này quá mức tàn nhẫn nên sau một thời gian tu chân giới rung chuyển, các cường giả bắt đầu cám những tu sĩ khác sử dụng loại tà thuật này. Tuy nhiên vẫn có một số người lén lút thực hiện.
Một khi trở thành người có ngũ hành Linh căn trong cơ thể, tốc độ tu luyện của người đó sẽ tăng lên rất nhanh. Việc làm hấp dẫn như thế khiến nhiều người không kìm nổi lòng tham. Cuối cùng những cường giả ở thời kỳ viễn cổ mới quyết định phong sát tà thuật Di Căn. Những người bị phát hiện sử dụng thuật này sẽ giết không tha.
Có cường giả chấn nhiếp, tu chân giới cuối cùng đã khôi phục lại trạng thái bình ổn, thế nhưng dù không có người dám sử dụng, loại tà thuật này vẫn tồn tại.
Vài ngàn năm trước, Dự Châu ở Thanh Không Vực đã từng phát hiện một vụ thảm án.
Bên trong một môn phái ở Dự Châu, không biết từ đâu mà tông chủ và trưởng lão môn phái này đã học được tà pháp ấy, sau đó bắt cóc tất cả những người phàm có Linh căn tiến hành Di Căn làm mấy trăm phàm nhân chết thảm. Môn phái này cũng vì vậy mà xuất hiện hơn mười tu chân giả có Ngũ hành Linh căn, tốc độ tu luyện cực nhanh. Một tông môn nho nhỏ không tới mười năm đã chiếm cứ một Linh mạch trung giai, môn hạ đệ tử đều học theo, dùng kết quả thu thập ngũ hành Linh căn để lấy làm vẻ vang.
Thanh Không đại luc rộng lớn vô cùng, mấy trăm người chết cơ bản không tính là gì, cũng không kinh động tới cường giả tu chân. Bình thường, dù là hai tông môn vì tranh chấp tài nguyên mà chiến tranh dẫn tới cả vạn người thương vong, Thanh Không chi chủ cũng sẽ không hỏi tới. Nhưng sau khi nghe được tin tức về Di Căn tà thuật, Tiêu Dao Tiên Quân liền đích thân đi tới Dự Châu, phất tay một cái, mấy ngàn tu chân giả của tông môn này đã tan thành mây khói.
Đến đó về sau này, Tiêu Dao Tiên Quân hạ lệnh, bên trong Thanh Không Vực, những người dám sử dụng tà thuật này đều sẽ tru di cửu tộc.
Khẩu dụ của Tiên Quân được gọi là Tru Tà Lệnh. Những người sử dụng tà thuật này bị gọi là tà tu, dù thân phận địa vị thế nào, tất cả tu chân giả ở Thanh Không Vực đều có thể giết chết.
Tru Tà Lệnh phát ra, Thanh Không Vực chấn động. Tất cả tu chân giả trong Không vực đều câm nín, không còn ai dám sử dụng tà pháp này. Vậy mà sau mấy ngàn năm, Tiêu Dao Tiên Quân vẫn lạc, không ngờ tà thuật Di Căn lại một lần nữa được sử dụng.
Từ hình ảnh bạch trùng ăn kiến, Bạch Dịch nhớ tới Dương Hải ở trong Thiên Lao, từ đó mà suy đoán ra nguy cơ này.
Tên trưởng lão nhìn như hòa ái kia, nhất định đã vì thuật Di Căn mà chuẩn bị trong nhiều năm trời.
Trưởng lão Đan Các chắc chắn đã luyện ra một loại đan dược đặc thù nào đó để dụ dỗ Dương Hải ăn trộm, sau đó đem giam ở Thiên Lao thành tù nhân. Nhiều năm sau, dẫu Dương Hải có chết thì cũng sẽ không có ai để ý tới hắn.
Rồi sau đó lại âm thầm cản trở tốc độ tu luyện của Dương Nhất Phàm, khiến cảnh giới của hắn không thể thăng tiến được, bắt buộc phải rời khỏi Đan Các, trở thành một Chấp sự nhỏ bé. Một ngày kia, dẫu hắn có đột nhiên biến mất, tông môn chắc cũng chỉ cho rằng hắn đã vẫn lạc ở một hiểm địa nào đó. Một tên Chấp sự vẫn lạc, ở Thương Vân Tông khó gây nên được sóng lớn, tông môn cũng không không phái người đi truy tìm.
Đã có hai người Dương Hải và Dương Nhất Phàm, trưởng lão Đan Các đã nắm giữ trong tay ba loại Linh căn là Kim, Hỏa, Thổ, chỉ cần tìm được người có thân thể Thủy, Mộc Linh căn nữa là có thể tập hợp đủ số lượng. Bạch Ngọc xuất hiện vừa vặn đáp ứng mong muốn này. Đan Các trưởng lão mới hiện thân, xuất hiện ở Nhập Vân Cốc, trả một cái giá lớn để được thu nhận Bạch Ngọc làm đệ tử của mình.
Đệ tử chân truyền thì một tên Chấp sự bình thường không thể so sánh được. Nếu người đó tự nhiên biến mất, nhất định các trưởng lão cùng Chấp Pháp Điện sẽ hoài nghi. Trưởng lão của Đan Các hẳn là đã im lặng chờ đợi thời cơ cho tới khi xuất hiện lần ra ngoài rèn luyện này. Cuối cùng thì hắn cũng đã có cơ hội.
Trước khi tham gia rèn luyện, lão đưa cho Bạch Ngọc hai loại Pháp khí quý hiếm để thể hiện sự rộng lượng của mình. Trước khi rèn luyện diễn ra cũng cố tình tung tin mình đang thiếu một loại Linh thảo, nếu Bạch Ngọc không trở về, nhất định các đệ tử khác sẽ cho rằng vì muốn hiếu kính với sư tôn, Bạch Ngọc đã một thân một mình đi tìm Linh thảo, từ đó vẫn lạc ở Thái Hằng sơn mạch này.
Bạch Ngọc biến mất trong Thái Hằng sơn mạch, trưởng lão Đan Các bố trí đại cục như thế có thể coi là đã vô cùng cẩn thận. Dương Hải và Dương Nhất Phàm lão đã nắm trong tay rồi, tùy thời có thể đem ra sử dụng.
Toàn bộ sự kiện, từ đầu tới cuối được Bạch Dịch suy đoán ra, để lộ âm mưu khổng lồ của một trưởng lão Đan Các, có lẽ ở Thương Vân Tông không có ai biết được việc này.
Bạch Dịch trầm giọng thở dài, nếu không vì hắn lo lắng cho muội muội, chưa chắc hắn đã nghĩ thông suốt được vấn đề này.
Nếu suy đoán của hắn không sai, nhất định Bạch Ngọc đang bị giam giữ ở một nơi nào đó trong Đan Các, căn bản là không có mặt ở Thái Hằng sơn mạch.
Chỉ cần muội muội không chết, hắn sẽ có cơ hội cứu Bạch Ngọc ra. Hắn sợ là Bạch Ngọc chết ở Thái Hằng sơn mạch thì dẫu có Chân Tiên ở đây cũng không có cách nào. Hơn nữa tà pháp Di Căn bắt buộc phải đồng thời rút ra năm loại Linh căn thì mới có thể thành công. Nếu không tập hợp đủ ba người, trưởng lão Đan Các sẽ không ra tay trước với riêng một người nào.
Bạch trùng giương đôi mắt nhỏ, mồm miệng không ngừng mắng chửi trưởng lão của Đan Các. Nó cũng không quan tâm có âm mưu hay không có âm mưu. Loại tu chân giả chết tiệt này, nó chỉ muốn nuốt chửng vào trong bụng để trừng phạt.
Đưa tay thu hồi bạch trùng lại, Bạch Dịch nhảy lên phi kiếm, hướng ra ngoài Mê Vụ Lâm bay đi.
Trên đường đi, Bạch Dịch trầm giọng hỏi. “Chúc Hỏa, bao lâu nữa ngươi mới tiến giai Yêu thú cấp hai?”
“Lúc trước dự kiến còn nửa năm, nhưng vừa rồi nuốt Mãng Lân Chu vào thì hẳn là chỉ ba tháng nữa là có thể tiến giai được,” Chúc Hỏa cười đùa đáp.
Hai hàng lông mày Bạch Dịch cau lại. “Từ chỗ tà tu Tuệ kKông, ngươi đạt được rất nhiều đan dược cực phẩm, ngươi hãy mau chóng nuốt vào đi. Địch nhân lần này có chút khó giải quyết. Trưởng lão Đan Các có tu vi Kim Đan hậu kỳ, chắc biết mình không còn hy vọng đột phá Nguyên Anh nên hắn mới dùng tà thuật này để đạt được Ngũ hành linh căn, mượn nó để trùng kích Nguyên Anh. Ngươi mới là yêu thú cấp một, ta thì chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, chúng ta không thể chống lại hắn được.”
“Một Kim Đan nho nhỏ thì tính là gì! Lão tử đã từng nuốt cả tu sĩ Đại Thừa, lại còn sợ hắn hay sao?” Chúc Hỏa mắng mỏ, bỗng nghĩ tới thực lực hiện nay thì âm thanh ngày càng nhỏ lại, cuối cùng lúng túng nói. “Chủ từ đừng nóng vội, ta sẽ nhanh chóng ăn nhiều Linh đan một chút, sớm ngày tiến giai, ha ha.”
Bạch Dịch không quát mắng nhưng hàng lông mày hắn nhíu lại. “Dù ngươi tiến giai thành Yêu thú cấp hai thì cũng không có tác dụng nhiều, thứ có thể làm cho tu sĩ Kim Đan kiêng kỵ chỉ có Yêu thú cấp bốn.”
Đang nói chuyện, phi kiếm đã bay ra ngoài Mê Vụ Lâm, trong mảnh sơn mạch trống trải, ánh sáng chan hòa khắp nơi cùng tiếng chim hót, không gian thật tĩnh mịch.
Phân biệt xong phương hướng, Bạch Dịch không dừng lại mà bay đi thật nhanh.
Trưởng lão Đan Các đang rất muốn động thủ, nếu không nhanh chóng quay về, Bạch Ngọc khó mà toàn mạng.
Đang phi hành, thần sắc Bạch Dịch vẫn lầm vào trầm tư. Lúc bay qua một vùng thạch lâm, phi kiếm bỗng dừng lại, hướng về một nơi.
Khu thạch lâm này chính là nơi tên đệ tử nội môn Thương Vân Tông bị Thực Nhân Hoa nuốt chửng, mà sơn cốc phía xa xa là nơi Lũng Thiên Lý mất mạng.
Nhớ tới Táng Hồn Cốc, trong lòng Bạch Dịch khẽ động, phi kiếm dưới chân thay đổi phương hướng, không bao lâu sau đã bay vào trong cốc, tiến thẳng tới hàn đàm mà đám Quỷ vật tụ tập lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.