Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên

Chương 2: Biến đổi thành nam





Thân thể có chút cứng ngắc, rất khó khăn để cử động, có lẽ là do đã nằm quá lâu nên mới xuất hiện tình trạng như vậy.

Nàng chống một tay xuống giường, cố gắng khó nhọc ngồi dậy, trước hết quan sát cơ thể mới của mình cái đã...có chút kì lạ. Nguyên do kì lạ ở chổ nào nàng lúc này có chút mông lung, nên vẫn không kịp nhận ra. Nhìn bàn tay thon dài của mình ở trước mắt, cùng với làn da trắng nhợt, nữ tử khẽ nhíu mày vô thức đưa tay chạm lên ngực mình. Vì cái gì... Ngực của nàng lại bằng phẳng?

Thân xác này còn nhỏ tuổi sao?

Không đúng.

Cái cảm giác ở giữa hai chân...hình như rất kì quái. Nữ tử duỗi tay khẽ chạm xuống dưới, đầu óc nàng lập tức "ong" lên một tiếng.

Trầm mặc...

Trầm mặc......

Lại trầm mặc.......

Một lúc sau khuôn mặt của nàng từ trắng biến thành đỏ, từ đỏ chuyển sang tím, từ tím lại đổi thành đen.

Nữ tử kinh hãi, trong lòng nàng loạn thành một đoàn.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào a?
Nàng như thế nào lại biến thành nam tử đâu?

Vì cái gì a? Vì sao lại thế này?

Thiếu gì thân xác không nhập, lại phục sinh vào thân xác của một nam nhân a?

Đời trước kẻ thù hại chết mình cũng là một phần do nam nhân gây nên, cho nên nàng cực ghét nam nhân. Quan trọng nhất là nàng mắc bệnh khiết phích, nam nhân chính là ruồi bọ, không sạch sẽ.

Đều là tại huyền ngọc giới chỉ, khiến nàng phục sinh lại hoàn hồn trong thân xác nam tử. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào a?

Lý nào là vậy?

Tâm trạng cực kì cực kì không tốt, tốt xấu gì nàng cũng là nữ tử. Thân xác nam tử này quả thực khiến nàng không thể nào chấp nhận được.

Nếu từ bỏ thân xác này đưa linh hồn về huyền ngọc giới chỉ, lại không biết sẽ mất bao nhiêu ngàn năm, vạn năm. Thù chưa trả, nàng làm sao có thể yên tâm ngủ say chờ đợi tiếp?

Qua một thời gian khá lâu kịch liệt đấu tranh tư tưởng nữ tử mới tạm chấp nhận thân xác nam tử này của mình.

Mặc dù là ghét bỏ thân xác nam tử, nhưng nàng cũng biết có một số việc là nam tử vẫn có thực quyền hơn là nữ tử. Giống như kiếp trước nữ tử tu luyện mạnh mẽ như nàng sẽ không có nhiều, đa phần là nam tử. Tông môn giáo phái cũng đều là nam tử nắm quyền nhiều hơn. Chuyện này làm cho lòng nàng có chút phiền muộn, nữ tử vẫn luôn thua kém nam tử về mọi mặt.

Tiếp theo đó nàng đưa mắt quan sát xung quanh căn phòng. Nhìn cách bài trí nơi này tuy không thể nói là xa hoa, nhưng đối với nàng mà nói cũng là không tệ. Trong lòng liền suy đoán, thân xác này ắt hẳn có thân thế không bình thường.

Đang suy nghĩ xuất thần, cửa phòng ngay sau đó liền được mở ra. Đi đầu là một tiểu nha hoàn tầm mười ba, mười bốn tuổi đang cầm một thau nước đi vào. Vừa nhìn thấy người ngồi trên giường đang nhìn mình, thau nước trên tay nàng ta liền rớt xuống tạo lên một tiếng động lớn, kèm theo đó là nước văng tung toé khắp nền đất. Tiểu nha đầu trừng mắt lắp bắp hoảng sợ nói:

- Thế.... Thế... Thế...

Một tiểu nha đầu khác đi phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền trách mắng:

- Ngươi làm sao? Tự nhiên làm rớt thau nước rồi? Kinh động mọi người đến, coi chừng thái quân trách phạt.

Ngay lúc đó tiểu nha hoàn kia đi lên, cũng giống như tiểu nha hoàn lúc nãy. Vừa nhìn đến người trên giường đang ngồi, sắc mặt thất kinh ú ớ nói không nên lời.

Thấy hai tiểu nha đầu mới xuất hiện nhìn mình, nàng cảm thấy không được tự nhiên, nữ tử liền mở miệng định hỏi thăm. Thì phát hiện cổ họng nàng khô khan, giọng nói phát ra khàn khàn:

- Cho... ta... chút... nước... uống... được... không?

Nha hoàn đầu tiên nghe giọng nói của nàng liền sực tỉnh, hành động đầu tiên của nàng ta không phải là đi lấy nước uống cho vị thế tử nằm trên giường. Mà nhanh chóng bỏ chạy đi đến viện của Thanh Sơn Các thông báo cho Thái Quân, Thế Tử gia đã tỉnh lại.

Về phần nha hoàn còn lại nàng nghe được giọng nói của thế tử liền nhanh chóng đi đến bàn rót nước đưa cho hắn.

Sau khi uống xong, nàng cảm giác được cổ họng của mình thông thuận hơn rất nhiều. Liền đưa cái tách lại cho nha hoàn kia nói:

- Đa tạ!

Nha hoàn nhận lấy cái tách từ tay thế tử, ánh mắt quái lạ nhìn người thiếu niên ngồi trên giường. Nàng cảm thấy vị thế tử này sau khi tỉnh lại thì có chút khác lạ. Chỉ đưa đến một ly nước uống, đây vốn là việc mình phải làm, thế mà hắn lại mở miệng cám ơn mình, quả thực quá kì lạ rồi.

Nữ tử nhận thấy ánh mắt của vị tiểu nha đầu nhìn mình liền biết sự nghi hoặc của nàng ta.

Trí nhớ của thân xác này phải mất một chút ít thời gian nàng mới có thể hoàn toàn dung hợp, hiện tại nàng chỉ có thể giả bộ mình mất đi trí nhớ mà thôi.

Nếu không với sự yếu ớt hiện giờ e là một người bình thường cũng có thể khiến nàng chết mà không thể phản kháng.

Nữ tử tỏ ra bất đắc dĩ hỏi:

- Cho ta biết đây là đâu được không? Ta cũng không nhớ mình là ai?

Nha hoàn kia trợn tròn mắt, nghe được vị thế tử kia nói vậy nàng liền nghĩ:

"Thế tử gia mất kí ức?"

- Người không biết mình là ai sao?

Nha hoàn lập tức lên tiếng hỏi, ngay sau đó nữ tử gật đầu đáp:

- Ân, ngươi biết ta sao?

Nha hoàn có chút lúng túng nói:

- Người là... Thế tử của Trấn Bắc Hầu.

Nữ tử nhíu mày cảm thấy có chút xa lạ với những danh tự này. Thế tử? Trấn Bắc Hầu?

Nàng ở khác lục địa nơi đây, nên không thể am hiểu được những từ ngữ nơi này. Nếu có thể dung hoà kí ức thân xác kịp thời, vậy thì không phải xa lạ với những từ ngữ thế này rồi.

Đúng lúc này một đoàn người từ cửa tấp nập đi đến, dẫn đầu là một lão bà tóc trắng, trang phục cao quý, tay cầm long đầu trượng đi về phía nàng, theo sau lão bà là ba vị nữ tử.

Đối với nàng những người này hoàn toàn xa lạ, tuy vậy nhưng vẻ mặt của họ dành cho nàng lại là sự mừng rỡ cùng ôn nhu.

Thái Quân sắc mặt vui mừng tươi cười nói:

- Kỳ Nhi! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại!

Ba vị nữ tử còn lại cũng vui mừng không kém, thậm chí có người mừng đến rơi nước mắt. Trượng phu chết sớm, họ không có cốt nhục đã sớm xem Hạo Thiên Kỳ (tên của nhân vật chính ấy) là nhi tử của mình.

Nữ tử nhìn cảnh này có chút bấc đắc dĩ, kèm theo áy náy. Nàng cũng không phải Kỳ Nhi trong lời nói của bọn họ, tiến hành đoạt xá, linh hồn chủ cũ của thân xác này sớm đã siêu thoát. Nếu nói với bọn họ nàng đã không phải là hắn, vậy chắc chắn sẽ bị bọn họ giết không phải nghi ngờ rồi.

Tạm thời đành phải sống với thân phận thân xác này, nếu có cơ hội tìm cách thoát khỏi nơi đây tính sau. Trước mắt nàng cứ giả trang vậy, sau khi dung hợp kí ức thì trước hết cứ nói không nhớ gì là được.

Suy tính xong xuôi nữ tử tỏ ra mờ mịt, chậm rãi mở miệng hỏi:

- Các người là ai vậy?

Thái Quân cùng với ba vị nữ tử đang vui mừng, bổng dưng nghe Hạo Thiên Kỳ hỏi thế liền im bặt, khuôn mặt có chút nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mặt xác nhận lại.

Thái Quân lên tiếng hỏi:

- Ngươi không nhớ ta là ai sao?

Hạo Thiên Kỳ thành thật gật đầu.

Một vị nữ tử trung niên lập tức hỏi:

- Thế ngươi nhớ được ai trong số chúng ta không?

Hạo Thiên Kỳ nhìn bốn người trước mắt lắc đầu nói:

- Không nhớ. Ta thậm chí còn không biết mình là ai. Tại sao ta lại ở đây?

Thái Quân đưa mắt nhìn tôn nhi của mình tâm tình không còn vui mừng như lúc đầu nữa, mà căn dặn nha hoàn kêu người tìm y sư đến.

Sau khi y sư đến chẩn bệnh cho Hạo Thiên Kỳ xong, liền bẩm báo với Thái Quân:

- Bẩm Thái Quân, thế tử gia sức khoẻ đã phần nào khởi sắc. Nhưng theo thần suy đoán do vết thương quá nặng cộng thêm tác dụng phụ của Cửu Mệnh Đan, nên kí ức của Thế Tử rất có khả năng mất đi, hẳn là như vậy.

Hạo Thiên Kỳ nghe được y sư chẩn đoán bệnh của mình trong lòng liền khinh bỉ hắn. Gì mà vết thương quá nặng, gì mà tác dụng phụ của đan dược, kí ức mất đi hẳn là vậy? Lang băm...

Nhưng nàng cũng không dám lộ ra biểu hiện gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn mọi người bên trong căn phòng.

Thái Quân nghe được y sư nói thế liền hỏi:

- Trí nhớ của hắn có thể quay lại không?

Y sư khúm núm trả lời:

- Bẩm Thái Quân, điều này quả thực thần không biết rõ. Nếu như mất kí ức, nhanh một ngày hai tháng, chậm có khi mười năm, cả đời đều không thể nhớ.

Thái Quân thần sắc thất vọng nói:

- Nếu đã tỉnh lại, kí ức mất đi có cũng được không có cũng không sao. Quan trọng là sức khoẻ. Được rồi, ngươi lui đi!

Y sư cúi người hành lễ nói:

- Vâng thưa, Thái Quân!

Sau khi y sư rời khỏi, Thái Quân cùng với ba nhi tức của mình đến chổ Hạo Thiên Kỳ. Họ liền nói cho nàng một số thứ cùng với thân phận của chính hắn. Không hề nhắc đến việc tại sao hắn lại bị thương, càng không nói đến hắn vì Trường Nhạc công chúa mà tự ý tham gia đại hội tỷ võ. Việc Hạo Thiên Kỳ mất đi ký ức không hẳn là việc xấu.

Dặn dò đủ thứ xong bọn họ liền rời khỏi, để Hạo Thiên Kỳ nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Dù sao hắn mới tỉnh lại cần một chút thời gian mới có thể khôi phục lại. Quan trọng hết bọn họ phải nhanh chóng tìm kiếm được viên Cửu Mệnh Đan thứ hai, nếu sau mười tháng Hạo Thiên Kỳ không phục dụng Cửu Mệnh Đan chắc chắn hắn sẽ chết.

Sự tình thế tử Trấn Bắc Hầu tỉnh lại sau hai tháng bất tỉnh. Khiến cho người dân trong thành đều xôn xao bàn tán.

Hoàng đế Lam Đình Hàn ngay khi biết tin, hắn liền phái người tới chúc mừng. Sau đó còn cho người mang theo rất nhiều dược liệu quý giá để tẩm bổ cho Hạo Thiên Kỳ.

Lúc này chỉ còn mỗi Hạo Thiên Kỳ ở bên trong căn phòng, hắn đợi mọi người rời khỏi hết mới lập tức ngồi dậy kiểm tra thân thể một lần nữa.

Kinh mạch toàn thân vỡ nát, sống được đến giờ phải là kỳ tích. Nữ tử trong lòng có chút bất lực, thân xác này quả thực quá vô dụng rồi.

Nếu không thể tu luyện vậy khác nào nàng thành một phế vật?

Không đợi nàng thất vọng hơn nữa, thì ngay sau đó lại phát hiện bên trong thân thể có khí tức băng hàn.

Là Thiên Tiên Băng Thể, hiếm có trên đời.

Một vạn người mới có được một thân thể Thiên Tiên, đối với sự phát hiện này mà nói nàng quả thực có chút bất ngờ cùng kinh hỉ.

Nữ tử có thể đoán ra sở dĩ chủ nhân thân xác không thể tấn cấp được là do trước đây tu luyện thuần dương công pháp, không phải công pháp chí âm chí hàn nên việc tu luyện sẽ bị trì trệ là điều đương nhiên.

Ngoài Thiên Tiên Băng Thể còn có Lôi Chi Khí và Phong Chi Khí. Không chỉ có năng lực băng thể còn có phong lôi phụ trợ, quả thực không còn gì để nói.

Được rồi!!...

Nàng rút lại câu nói phế vật lúc trước. Thân xác này đúng là cực phẩm trong cực phẩm rồi.

Kiếp trước thân thể nàng là Thiên Tiên Linh thể, phụ trợ là Huyền Âm Chi Khí. Chỉ bằng vào năng lực lúc ấy mà nàng đã là cao thủ một phương. Nếu như thân thể này có thể tu luyện hoàn mỹ, vậy thì... trước đây của nàng hoàn toàn không có thể so sánh được ư?

Bất quá hiện giờ kinh mạch đều đứt, muốn tu luyện... quả thực không có khả năng.

Trước mắt cần phải nối lại kinh mạch, cơ thể này bị tổn thương quá nặng. Mặc dù bọn họ đã cho nàng uống Cửu Mệnh Đan, đan dược này xác thực có thể cứu chữa được thân thể. Nhưng cần phải sử dụng cả thảy chín viên mới hoàn toàn được cứu chữa.

Nữ tử cảm thấy có chút đau đầu, nếu là nàng trước đây chỉ cần một viên đan dược bào chế ra từ long huyết là có thể giải quyết được tình huống hiện tại của cơ thể rồi.

Nhưng vấn đề quan trọng... nàng cũng không phải là trước đây. Nàng bây giờ đang ở trong thân xác của một kẻ vô cùng yếu ớt, chỉ là một tên Luyện Thể tam trọng. Làm sao có khả năng luyện dược?

Nữ tử thở dài khẽ cau mày suy nghĩ, dù có thế nào nàng cũng không muốn mình bị vướng vào bế tắc như thế này. Hiện tại cách tốt nhất muốn chữa trị thân thể chỉ có thể trực tiếp uống ba giọt long huyết.

Long huyết chính là máu rồng, nếu là trước kia chỉ cần nàng mở miệng sẽ có vô số người đến hiến dâng. Đối với long huyết nữ tử cũng không đặc biệt xem trọng lắm, long huyết chỉ có tác dụng với thường nhân. Nhưng nếu là trước kia long huyết đã không còn có giá trị trong mắt nàng.

Đáng tiếc trước kia là trước kia, hiện tại thì không phải.

Cảm thấy có chút bất lực nữ tử ai oán than thở:

- Thật sự ta không có cách nào khôi phục sao? Chẳng lẽ... phải tiếp tục đợi?

Làm sao có được long huyết trong khi bản thân lại vô dụng yếu ớt như vậy?

Hạo Thiên Kỳ bất giác đưa tay xuống xoa xoa chiếc nhẫn đang đeo. Đây là huyền ngọc giới chỉ của nàng. Chiếc nhẫn này vô cùng huyền bí, mà ngay cả bản thân nàng còn không hiểu biết hết về nó. Cũng chính nó đã cứu lấy linh hồn của nàng, trong khi thân xác nàng đã tan thành tro bụi.

Nhớ lại những chuyện trước kia, Hạo Thiên Kỳ trầm mặc. Hai tay nàng nắm chặt, ánh mắt lãnh liệt hiện lên mở miệng nói:

- Ta nhất định sẽ trở về, đòi lại những gì thuộc về ta. Lúc đó chính ta sẽ tự tay giết chết các ngươi.

Sau đó Hạo Thiên Kỳ cố gắng tìm tòi lại ký ức trước đây của mình, xem có cách nào chữa trị hàn gắn kinh mạch mà không cần long huyết hay không. Nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Nếu như Hạo Thiên Kỳ nhớ không lầm thì...trước đây có một con Thần Thú Long tộc vì muốn có được một viên đan dược của nàng, thậm chí bỏ ra ba giọt máu huyết chân long của chính nó.

Máu huyết chân long tất nhiên quý giá gấp trăm ngàn lần long huyết. Long huyết chỉ đơn giản là máu rồng bình thường, nhưng máu huyết chân long lại là sự tích tụ cả ngàn năm tu vi của một thần thú long tộc.

Trước kia máu huyết chân long vốn là loại vật liệu nàng dùng để luyện đan, nhưng với tình hình bây giờ máu huyết chân long quả thực rất có ích cho nàng.

Cũng may lúc Hạo Thiên Kỳ có được máu huyết chân long chỉ tiện tay vứt nó ở không gian tầng một của huyền ngọc giới chỉ, mà không phải là những tầng khác. Nếu như là ở tầng khác nàng quả thực có loại xúc động muốn khóc.

Huyền ngọc giới chỉ được chia làm cửu tầng, trong đó tầng một là tầng không có gì đặc biệt. Đơn giản là một không gian chứa đồ rộng lớn, lại không có giới hạn cấp bậc sử dụng. Nhưng đến tầng hai bắt buộc cấp bậc của nàng phải là Tụ Khí Cảnh mới có thể sử dụng được. Hiện tại nàng ngay cả Luyện Cốt, Luyện Tủy, Luyện Khí còn chưa đạt đến huống hồ là Tụ Khí Cảnh.

★★★★★★★★★★★★★★★★★★

- Tác giả: Sinh thần vk ta đăng hai chương vậy.

Hạo Thiên Kỳ trọng sinh là nam, kể từ chương sau ta sẽ lấy "hắn" dùng xưng hô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.