Trọng Sinh Thành Nhân Vật Game Tại Dị Giới

Chương 77: Sa Ưng Thành




Nằm giữa một vùng không gian màu vàng cam của gió và cát, ốc đảo chứa Sa Ưng thành như một tiêu điểm rực sáng của thế giới này.
Với xung quanh là một vòng những ngọn núi đá lớn, lượng cát bị thổi vào bên trong là rất ít, nhưng rồi cũng bị lá chắn ma pháp cản lại toàn bộ
Thành phố Sa Ưng không tồn tại thứ gọi là tường thành, ngược lại được xây lên theo các lớp xếp xoắn ốc trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh còn có một vùng đất rộng lớn cho người dân bình thường trồng trọt.
Ở đỉnh toà thành, một tinh thể ma pháp trôi nổi lơ lửng toát ra ánh sáng bạc dịu nhẹ, nó chính là nguồn gốc của lá chắn ma pháp bảo vệ nơi này.
Lá chắn ma pháp có hình dạng mái vòm trong suốt bảo vệ toàn bộ ốc đảo, đôi lúc những tảng đá nhỏ bị cuồng phong thổi tung va vào tạo nên những gợn sóng lăn tăn trông rất thích mắt.
Mà hiển nhiên, lá chắn này cũng bao phủ sâu xuống dưới lòng đất để ngăn chặn lũ Sa Long luôn cố gắng xâm nhập vào để săn mồi.
Chiếc xe ngựa tiến vào bên trong một cách thuận lợi nhờ vào sự giúp đỡ của Yio, cô chỉ cần lấy ra một lệnh bài thì đã khiến cho lá chắn mở ra một cổng nhỏ trên con đường đá trắng.
Thủ vệ nơi cổng này là hai trung niên tu vi Linh cấp, nét mặt u sầu ngồi uống rượu nói chuyện cùng nhau.
Hiển nhiên bởi vì đại hoạ sắp đến nên trông họ như chẳng còn tí sức sống nào, và thành chủ cũng đã ra ngoài nên chẳng lạ gì khi họ " thoải mái " một chút trong công việc.
Mà hiển nhiên, vị Thành chủ mỹ nữ rất bất mãn với thái độ này, vén lên tấm màn cửa sổ rồi đưa đầu ra liếc cả hai người với một ánh mắt sắc lẻm.
" Vâng, chào thành chủ đại nhân. Chúng tôi đang canh gác nơi này rất nghiêm túc và đến giờ vẫn chưa có kẻ khả nghi nào đột nhập!"
Lâm Minh bật cười trước thái độ giấu đầu hở đuôi của hai người, bọn họ như một đứa trẻ đá bay bình rượu đi rồi nghiêm trang chào như một binh lính tinh nhuệ.
" Hừ, đợi đó. Lát nữa tôi sẽ tính sổ với các người sau!"
Yio bỏ ra một tiếng hừ lạnh lùng khiến cả hai người lính run rẩy, sau đó cô thụt đầu lại vào trong, cười xấu hổ
" Đã để mọi người chê cười, là do tôi đã quá dễ dãi với bọn họ. Lần này trở về nhất định sẽ nghiêm khắc mà trừng trị!!"
Hai binh lính nghe câu ngoan thoại uy hiếp của Yio thì mếu máo rơi nước mắt, trong lòng thầm thương tiếc cho số tiền ba tháng lương của mình, xem ra là nó đã không cánh mà bay.
Chiếc xe ngựa chạy vào trong ánh mắt bi thương muốn chết của hai người họ, cứ tưởng mọi việc đã xong thì bất ngờ Yio lại một lần nữa thò đầu ra, dùng một tay chỉ về bình rượu vỡ cùng thức ăn vương vãi dưới đất mà cười gian trá
" Xả rác bừa bãi, hình phạt tăng gấp đôi!!"
Lính A: (T ^ T)!!!
Lính B: (̃⊙o⊙)!!!
-----
Chạy dọc theo con đường đá trắng, rất nhanh đoàn xe đã tiến vào bên trong thành phố.
Việc nơi này vẫn chưa bị lũ Sa Long tấn công hiển nhiên khiến Yio thở phào một hơi dài, nhưng rất nhanh lại bị sự lo lắng thay thế.
Cô không biết tại sao bọn chúng lại chậm chạp như vậy?? Chúng đang chờ đợi điều gì?? Liệu hai vạn Sa Long có phải là con số chính xác??...
Từng câu hỏi cứ xoáy vào đầu Yio khiến đôi mày liễu của cô nhíu chặt lại vào nhau, rồi ánh mắt liếc qua một kẻ nào đó đang nhởn nhơ nằm trên đùi người đẹp mà ăn nho do một bé loli đáng yêu đưa tới.
Suy nghĩ tiêu cực thoáng cái bị thổi bay đi, Yio cắn môi hồng nhìn Tiểu Y đầy hâm mộ.
[ Ước gì mình cũng được đại nhân gối đầu lên đùi! Được ngài ấy úp mặt vào....bậy, mình đang nghĩ cái quái gì thế này (►.◄)~~~~!!! ]
" Woah "
Bước xuống xe ngựa, Tiểu Y và Thanh Lân phải ồ lên thán phục trước cảnh sắc hùng vĩ của nơi này, những dòng suối từ trên các vách núi đổ xuống như thác nước cứ lấp lánh dưới ánh mặt trời gay gắt tạo nên từng mảnh cầu vồng bảy sắc xinh đẹp.
Những ngọn thác đổ xuống mấy cái hồ lớn rồi theo các đường kênh dẫn khắp khu vực trong và ngoài thành, phục vụ cho việc trồng trọt và sinh hoạt của mọi người.
Xung quanh tùy ý nơi đâu cũng nhìn thấy màu xanh tươi tốt, hoàn toàn không giống với một nơi đang ở trong sa mạc chút nào.
Thậm chí, ở trong những dòng kênh còn có thể thấy được rất nhiều đàn cá đa sắc đang bơi lội, thứ sinh vật mà gần như quý hiếm trong cái hoàn cảnh khắc nghiệt của Tháp Qua Nhĩ.
Bao quanh chân núi là một thành thị đúng nghĩa, với vô số các kiến trúc nhà ở và cửa hàng.
Thông thường, nơi đây đáng lẽ phải buôn bán rất nhộn nhịp vì là điểm dừng chân của rất nhiều thương đoàn từ cả hai Đế quốc. Vậy mà giờ đây, một bầu không khí u ám như đưa ma đang bao trùm khắp nơi, nhà nhà đóng cửa then cài, một bộ như tuyệt giao với ngoại giới ai làm gì cũng mặc kệ.
" Tôi thật sự rất đáng tiếc vì không thể cho mọi người thấy cảnh tượng tươi đẹp của thành phố này, thời gian bây giờ đã rất gấp gáp nên hãy đến cung điện của tôi để bàn bạc kế hoạch ngay nhé!"
Nhóm người nhún vai toả vẻ không ý kiến gì với lời nói của Yio, sau đó họ cùng nhau tiến bước đi đến một ma trận dịch chuyển ở giữa quảng trường lớn.
Mất một viên ma hạch cấp 3 để dịch chuyển 5 dặm tiến vào bên trong cung điện, chi phí đắt đỏ như vầy cũng đủ để thấy sự xa hoa của giai cấp lãnh đạo nơi đây.
Không phải nói ngoa khi bảo Sa Ưng thành là một mỏ vàng lộ thiên, với vị trí địa lí đặc thù của mình thì lượng tài nguyên giao dịch ở đây là rất lớn, chỉ tính riêng tiền thuế thôi là đã đủ bằng thu nhập của một đại gia tộc rồi.
Trên đường đi, những cô hầu gái mặc trang phục trắng đen riền xanh cứ khom người cúi chào, nhan sắc ai cũng ở bậc xinh xắn trở lên, thậm chí một số mạnh dạn còn đá mắt đánh ý cho hắn.
Mà hiển nhiên, thứ hàng thường này Lâm Minh nhìn cũng lười nhìn, chỉ có bộ trang phục của họ là khiến hắn thấy thú vị, thầm nghĩ lúc nào đó tạo ra vài bộ cách điệu hở hang cho các nữ nhân của hắn mặc thử xem.
Ân, còn có cả tạp dề khoả thân, ninja bó sát, thỏ nữ lang....mấy món đồ tình thú này hắn sẽ gia tăng rất nhiều cảm xúc kích thích cho hai bên trong khi ân ái.
Nghĩ đến đây, cự vật hắn cũng đã có xung động thức tỉnh, nhưng bị hắn âm thầm kiềm nén lại.
Chỉ là, ánh mắt hắn cứ dán vào kiều đồn tròn căng lúc lắc của Yio trước mặt, trên môi nở rộ một nụ cười xấu xa
[ Trước nay mình đều không làm việc không công, một lần ra tay thì chắc chắn cũng phải có cái giá của nó....
..... Hắc hắc!! ☜(˚▽˚)☞! ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.