Trọng Sinh Thành Nhân Vật Game Tại Dị Giới

Chương 52: Cứu Hắn, Ta Được Lợi Gì??




Cảm ơn llgaruu1234 đã donate cho truyện, cảm ơn clgcb đã ủng hộ 70KP giúp truyện lên top 12!!
-----------
" Giờ thì, làm gì bây giờ nhỉ?"
Sau khi tiễn hai mẫu nữ Âu Tịnh Nguyệt rời đi, Lâm Minh ngồi xuống rồi nhìn hai chị em Yêu Nguyệt và Yêu Dạ mà trầm ngâm.
Cốc cốc!!
" Vào đi "
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó được hắn cho phép thì Nhã Phi tiến vào, đi theo còn có mẫu thân cô là Ý Vân.
" Đa tạ Lâm công tử đã ra tay cứu mạng "
Ý Vân dịu dàng thi lễ nói, đồng thời còn dùng một đôi mắt đẹp đánh giá Lâm Minh.
Cô không thể tin được người thanh niên tuổi trẻ trước mặt mình này lại là vị đại nhân vật có thể tùy ý giết chết Thánh cấp cường giả như giết một con kiến, tuy nhiên chính mắt cô đã nhìn thấy điều đó xảy ra.
Chỉ bằng vài cái hành động, Lâm Minh đã thiêu đốt thanh niên Hồn tộc vẫn còn kiêu ngạo lúc trước thành tro bụi, cảnh đó đến giờ vẫn còn in hằng trong tâm trí Ý Vân.
Càng nghĩ, trái tim cô càng đập loạn nhịp, khuôn mặt đẹp hơi đỏ lên không dám tiếp tục quan sát Lâm Minh.
" Ừ, không có gì, chỉ là thuận tay mà thôi. Dù gì ngươi cũng là mẹ của nữ nhân của ta "
Lâm Minh lạnh nhạt nói, đồng thời cũng chợt nhớ ra mấy người bên ngoài kia còn đang bị đóng thành băng điêu chưa được giải.
Trong lòng thầm than Âu Tinh Nguyệt quả nhiên cũng chẳng phải loại hiền lành gì, nếu cứ để mặc như vậy thì chắc chắn họ sẽ chết sạch, khi đó thì Gia Mã đế quốc này sẽ hỗn loạn vô cùng, có lợi cho Liones đế quốc cạnh bên.
Một ngón tay điểm vào hư không, tạo ra một chấn động mờ ảo lan toả khắp đại sảnh, nó đi đến đâu lập tức băng tuyết biến mất đến đó, chỉ chớp mắt sau là đã giống như chưa có gì xảy ra, à không, ngoại trừ một bãi máu của Cách Lâm và Già Hình Thiên đang nằm bất tỉnh sắp chết.
" Nữ nhân của ngài "
Ý Vân nghe vậy thì ngẩng ra, sau đó ánh mắt bi thương nhìn về phía Nhã Phi, cô thừa hiểu tính cách của con gái mình, chắc chắn nó không phải cam tâm tình nguyện.
Nhưng biết thì biết, cô cũng không thể đủ sức để thay đổi, đây chính là kẻ yếu bi ai, vận mệnh luôn nằm trong tay kẻ khác.
" Hai người xuống dưới ổn định tình hình đi, cái gì cần thì cứ làm, không cần lo sợ lũ kia "
Lâm Minh nhìn cảnh hỗn loạn của đám người bên dưới thì nhíu mày nói, sau đó lại triệu hồi ra một Mị Ma Tôn cấp ra
" Ngươi đi hỗ trợ hai người họ, kẻ nào chống đối, giết!"
" Vâng, chủ nhân "
Mị ma quỳ một gối xuống cung kính nói, sau đó hoá ảo thành hình người rời đi cùng hai người Nhã Phi.
Trong phòng lúc một lần nữa chỉ còn lại Lâm Minh, Tiểu Y và hai chị em Yêu Nguyệt Yêu Dạ.
" Ưm "
Sau một tiếng rên nhẹ nhàng, Yêu Dạ là người đầu tiên tỉnh lại, một tay cô ôm lấy đầu còn ánh mắt thì mơ màng nhìn lấy xung quanh.
Tiếp theo đó, tiểu muội cô là Yêu Nguyệt cũng tỉnh lại, chỉ là thân là một Luyện dược sư nên tinh thần cũng mạnh mẽ hơn tỷ tỷ mình, lập tức nhớ ra toàn bộ mọi việc nên lập tức kinh hô lên
" Gia gia...gia gia "
Vừa nói, cô vừa dùng lấy cả tay chân chạy vội đến tấm kính một chiều mà nhìn xuống bên dưới, khi thấy Già Hình Thiên một thân máu tươi đang hấp hối được người của phòng đấu giá đem đi thì nước mắt rơi như mưa, luôn miệng hô hào gọi.
" Gia...gia "
Yêu Dạ lúc này cũng đã nhớ lại, lập tức hoa dung thất sắc, khuôn mặt trắng bệch ra. Tuy nhiên tính cách trầm tĩnh khiến cô không hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, nhanh chóng làm ra quyết định đúng đắn nhất
Bộp bộp!!
" Van cầu đại nhân, xin ngài hãy cứu lấy gia gia tiểu nữ..."
Yêu Dạ quỳ gối xuống trước mặt Lâm Minh, dập mạnh đầu xuống sàn nhà cầu xin, mặc cho trên trán máu đã chảy ra một mảnh đỏ.
Bộp bộp!
" Van cầu đại nhân...". Yêu Nguyệt thấy vậy thì cũng tiến đến làm giống như chị mình.
" Cứu hắn, ta được lợi ích gì?? Lâm Minh ta xưa nay không làm việc không công!!"
Lâm Minh hờ hững nói, hắn vốn định dùng thần thông khống hồn với hai chị em này nhưng hành động của họ khiến hắn bỗng dưng nghĩ ra một vài trò chơi thú vị.
" Chỉ cần ngài cứu gia gia... Ngài muốn gì ta cũng chấp nhận!! Cho dù là cả đế quốc này đều có thể dâng lên cho ngài!"
Yêu Dạ ngẩng mặt lên cắn môi nói, cha mẹ đã chết từ lâu, gia gia chính là người thân duy nhất trên đời này của cô, cho dù phải đánh đổi tất cả thì cô cũng nguyện ý.
" Cái quốc gia nhỏ bé này còn chưa lọt được vào mắt ta đâu!"
Lâm Minh cười nhạt, sau đó khom người xuống dùng một tay nâng chiếc cằm thon mịn của Yêu Dạ lên, khiến ánh mắt đối phương phải nhìn thẳng vào mình.
" Nếu ta nói...ta muốn hai người các ngươi thì sao??"
" Ngài...."
Yêu Dạ không gì sánh kịp khiếp sợ, chưa kịp nói gì thì muội muội ở bên cạnh đã lên tiếng, trong giọng nói có một cỗ ý kiên định tuyệt đối
" Chỉ cần có thể cứu sống gia gia, ta nguyện làm nô làm tỳ cho đại nhân!"
" Muội muội "
Yêu Dạ khiếp sợ, tiểu muội cô vốn là một người cao ngạo vô cùng, làm sao bây giờ lại không chút phản kháng nào mà dễ dàng khuất phục như vậy.
Tuy nhiên Yêu Dạ không hề phát hiện ra rằng, trong đôi mắt của muội muội cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, trong miệng không ngừng lập đi lập lại bốn từ
[ Phải...cứu...gia...gia ]
" Thế nào? Muội muội ngươi đã đồng ý rồi, còn ngươi thì sao??"
Âm thanh ma mị vang lên trong tai của Yêu Dạ, trên mặt cô hiện ra nét giãy dụa rồi rất nhanh thì nhân mệnh, cúi gập đầu xuống dưới chân Lâm Minh
" Chỉ cần đại nhân cứu sống gia gia, Yêu Dạ đời này kiếp này nguyện làm nô làm tỳ phục vụ ngài, tuyệt không phản bội!!"
Khi nói xong câu nói này, hai dòng thanh lệ từ khoé mắt Yêu Dạ chảy dài ra rơi tí tách xuống dưới sàn, trong lòng không ngừng mà bi thương khổ sở
[ Xin lỗi huynh...Tiêu Viêm ca ca ]
" Đáng tiếc a, muốn làm nô tỳ của ta cũng không dễ như vậy, hãy chứng minh ra thành ý của các ngươi đi nào "
Lâm Minh dựa đầu vào đôi nhũ phong mềm mại của Tiểu Y lãnh khốc nói, người sau thì chỉ đầy mặt hạnh phúc mĩm cười mà xoa bóp cho hắn ta.
Đối với Tiểu Y, trên đời này không thứ gì quan trọng bằng chủ nhân mình, mọi việc hắn làm điều chắc chắn là đúng.
" Cái này...."
Yêu Dạ khiếp khiếp ấp úng nói, thân là một nữ nhân thông minh cô thừa hiểu Lâm Minh muốn gì, nhưng chính vì vậy mới khiến cô cảm thấy khó xử.
Từ nhỏ đã được dạy bảo như một vị nữ vương tương lai, bảo cô chủ động lấy lòng một người đàn ông ở phương diện đó thì thật là quá sức, nhất là ở đây còn có mặt muội muội mình và người khác.
" Chậc, nếu ngươi đã không muốn thì để muội muội ngươi lên vậy!"
" Vâng "
Yêu Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn nét mê mang mà tràn ngập hưng phấn, trong lòng chỉ nghĩ đến việc làm vậy thì có thể cứu sống gia gia.
Như một chú chó nhỏ, tiểu công chúa dùng bốn chi bò đến trước vài bước, khi đến trước người Lâm Minh thì.....
Ps: to be continued

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.