Trọng Sinh Thành Ca Nhi Xấu Xí Đi Làm Ruộng

Chương 18:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Mun
"Ta đã biết, cảm tạ Tạ thẩm!"
"Ta nghe sao thấy biệt nữu a! Đây là nói cảm tạ ta."
Tạ thẩm hưng phấn lôi kéo Hứa Thanh ngồi xuống, trêu ghẹo.
Biệt nữu: người có lời nói và hành động đi ngược nhau,nói 1 đằng làm 1 nẻo, ngoài lạnh trong nóng, đã nghiện còn ngại =))
Ý của Tạ thẩm ở đây là tạ vừa có nghĩa là cảm ơn, cảm tạ, vừa có nghĩa là tạ lỗi, nhận lỗi. Nên Tạ thẩm trêu ghẹo Hứa Thanh là đang nhận lỗi
"Đúng rồi, hôm nay ta nghe trong thôn thảo luận chuyện trong nhà Lý Trường Phong, nhà bọn họ đem Lý Trường Phong phân ra ngoài, còn tịnh thân xuất hộ, chuyện này hắn đã nói qua cho ngươi biết chưa?" Tạ thẩm nhớ tới thời điểm hôm nay đi ra ngoài tìm đồ ăn, nghe một người vừa mới từ thôn Cát Tường trở về cùng Ngụy gia ở bên cạnh nhau nghị luận, hắn vừa nghe thấy là chuyện của Lý gia, cũng đi theo chăm chú nghe, kết quả! "Ta liền nghe thấy chuyện Lý Trường Phong tịnh thân xuất hộ!"
Hứa Thanh lẳng lặng nghe Tạ thẩm nói xong, "Hắn có nói qua."
Tạ thẩm chỉ hận rèn sắt không thành thép chụp Hứa Thanh một cái, "Ngươi đây là đang nghĩ cái gì?! Phân gia thì phân gia, nhưng tịnh thân xuất hộ cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa," Tạ thẩm thấp giọng nói: "Chuyện này có phần là do Lý gia lão tam a!"
Hứa Thanh đã hiểu rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ hỏi: "Sao lại có phần Lý lão tam ở đây?"
Tạ thẩm khe khẽ thở dài, "Lý lão tam cũng là nhân vật trong ngoài thôn đều biết đến, mấy năm trước thi đậu tú tài! Chậc chậc, sau đó liền có bộ dáng khoe khoang, thật khó lường a!"
"Ba thôn chúng ta cùng trấn trên tú tài có nhiều sao?"
Tạ thẩm trừng mắt, "Ngươi tưởng tú tài là cải trắng chắc? Chỗ nào cũng có? Còn nhiều hay không?!!"
"Hì hì, đây không phải do ta không hiểu biết tình huống sao, thẩm tiếp tục! Thẩm tiếp tục!" Hứa Thanh bộ dáng nhe răng trợn mắt chọc cười Tạ thẩm.
Nguyên lai Lý lão tam này cũng là một nhân vật, nghĩ đến thôn Hạnh Phúc, thôn Cát Tường, thôn An Nhạc ba thôn cũng chỉ có sáu tú tài, trong đó thôn Hạnh Phúc hai người, thôn An Nhạc ba người, còn một người cuối cùng chính là Lý lão tam, "Còn chưa nói đến, thời điểm Lý lão tam thi đậu tú tài, so với mấy người còn lại trong thôn là người trẻ tuổi nhất a!"
"Kia, người thi đậu tú tài lớn nhất bao nhiêu tuổi rồi?"
Tạ thẩm vươn một tay tới trước mắt Hứa Thanh vẫy vẫy, "Đây là...?" Không phải là năm mươi đi!!
"Năm mươi! Chính là ở thôn An Nhạc, về sau hắn cũng tự biết thi lên nữa cũng không đậu, cho nên a, liền mở học đường ở thôn An Nhạc làm phu tử, cũng không thể không nói, thật đúng là nở mày nở mặt! Sau này hai người trong thôn thi đậu tú tài cũng chính là học trò của hắn!"
"Người này thật đúng là tạo phúc cho thôn dân a!" Hứa Thanh chính là biết đến, thôn Hạnh Phúc không có học đường, nếu muốn đọc sách phải đi hơn một canh giờ đến thôn An Nhạc học.
Tạ thẩm cũng mang ngữ khí tôn kính nói, "Còn không phải vậy sao, nhưng Lý lão tam kia sau khi trúng tú tài, lại tiếp tục khảo lên trên vài lần, đều không trúng, còn bị phu tử trấn trên uyển chuyển khuyên giải."
Tạ thẩm điều chỉnh sắc mặt, bắt chước ngữ khí vị phu tử kia:
"Ngươi a, tuổi trẻ, thừa dịp còn có một đống thời gian đi làm việc khác đi! Không phải cứ đi thi là đều đỗ Trạng Nguyên!"
Nói xong liền cùng Hứa Thanh cười thành một đoàn, "Sau khi lời này truyền ra ngoài, Lý lão tam không còn mặt mũi tiếp tục đi đọc sách, chính là hắn muốn đọc, trong nhà cũng không dư tiền mà nuôi hắn mãi a!"
Lý lão tam cảm thấy mất mặt nên trở lại thôn Cát Tường, mang cái danh tú tài trên người lại xuống ruộng trồng trọt, tuy hắn xuất thân là dân quê! Nhưng là người đọc sách, sức lực cũng không mạnh giống như hán tử bình thường.
"Sau đó lí chính thôn Cát Tường liền thay mặt mọi người trong thôn, mời Lý lão tam mở học đường giống vị kia thôn An Nhạc, người trong thôn tiền bạc không đủ, liền đưa chút lương thực lại, chỉ cầu hài tử nhận biết chữ là tốt rồi! Chính là Lý lão tam này lại tự cho mình thanh cao, không muốn làm phu tử, cảm thấy nói không chừng có một ngày chính mình đột nhiên liền thi đậu trạng nguyên đâu!"
"Chuyện như vậy thôn dân không phải sẽ bất bình với hắn sao?" Nếu là bởi vì như vậy, hôm nay trên chợ gặp được hai vị kia nhắc tới Lý lão tam một miệng khinh thường cũng có thể hiểu được. Người có được công danh tú tài cũng không phải tự nhiên lại bị mọi người đối đãi như vậy a, tốt xấu gì cũng là thanh danh tú tài!
Tạ thẩm cười lạnh, "Còn không phải sao, hắn cũng không nghĩ lại, hắn đọc sách nhiều năm như vậy còn không phải đều là Lý gia nuôi, thi được công danh lại không muốn làm phu tử, làm việc nhà nông lại xuất không được lực! Còn mơ mộng hão huyền, hiện tại còn đem Lý Trường Phong cấp phân gia ra ngoài! Hắn thật đúng là hoành hành ngang ngược!"
Thật là Lý lão tam đem Lý Trường Phong phân ra sao? Hứa Thanh trong lòng lại có một loại suy đoán khác.
Tạ thẩm còn đang lo lắng, "Lý Trường Phong này cái gì cũng tốt, chính là quá thành thật! Còn may mắn là hắn chuẩn bị vào ở nhà ngươi, bằng không còn không biết bị những người khác khi dễ thế nào đâu!"
Hứa Thanh trong lòng im lặng lắc đầu, xem ra rất nhiều người đều bị người nọ lừa gạt, cậu ngay từ đầu cho rằng mình tìm được một người hàm hậu thật thà, lại không ngờ là một tên phúc hắc chó săn!
Đã là giữa trưa, trên núi không cảm thấy hơi nóng của mùa xuân mang đến, trái lại là một cỗ mát mẻ do gió từ thiên nhiên hiu hiu thổi tới, Trần Khải cùng Lý Trường Phong mỗi người vác một bó củi lớn đi về thôn.
Trần Khải bước đi nhẹ nhàng giống như không gì mang trên người nhìn Lý Trường Phong cũng đồng dạng giống mình bước đi thoải mái ung dung truy hỏi: "Ngươi nói xem, ngươi đột nhiên liền nói muốn đi ở rể, ta nghe mà cảm thấy thật sự kinh hãi! Cũng không biết thông báo trước với ta một tiếng, để ta còn biết mà chuẩn bị tâm lý!"
Lý Trường Phong vác một bó củi lớn, nhẹ nhàng đi giữa rừng cây xen lẫn cỏ dại, từng bước chân mang theo một chút lá cây tung bay ở bên chân.
"Ngươi muốn chuẩn bị tâm lý làm gì? Cũng không phải cùng ngươi liên quan!"
Trần Khải không phục, "Lại nói như thế nào chúng ta cũng là từ nhỏ cùng nhau chơi bùn lớn lên! Ngươi đừng có mà ghét bỏ ta a!"
Trần Khải trong nhà ngoại trừ hắn một hán tử, cũng chỉ còn có một ca nhi, thời điểm hắn mười bày mười tám tuổi đã thành thân, nhưng đến nay còn chưa có hài tử, cũng may cha mẹ Trần Khải cũng không phải người cưỡng cầu, mỗi ngày trôi qua vẫn là yên bình, năm năm trước hắn liền đi tòng quân.
"Ta thích, hơn nữa tuổi ta cũng lớn, nếu không thành thân sẽ phải đến quan phủ định hôn."
Lý Trường Phong nhớ tới Hứa Thanh trong lòng liền nóng hầm hập, cho tới hôm nay vẫn không nhận được lời nhắn, cũng không biết chọn ngày thế nào, hắn nghe nói tháng này ngày hai mươi tám là ngày lành, nhiều người thành thân đều chọn ngày đó!
"Ngươi thích?? Là dạng gì?"
Trần Khải từ ven đường nhặt được một đoạn rễ cây, không ngừng chọc ghẹo đánh vào bó củi trên vai Lý Trường Phong, phát ra tiếng "cộc cộc"
Tiếng gỗ chạm nhau vang lên, phảng phất như hưởng ứng nội tâm nóng vội muốn biết của chủ nhân.
"Dù sao cũng không phải giống ngươi!"
Lý Trường Phong vừa đến ngã rẽ liền hướng con đường về nhà mình đi, không thèm để ý sau lưng Trần Khải vẻ mặt buồn bực.
"Tiểu tử này!"
Trần Khải run run bả vai, làm cành cây di chuyển lệch vị trí trí có chút đâm vào người, hướng tới một con đường khác đi đến, nhà hắn cùng Lý Trường Phong liền từ đây hai lối rẽ tách ra, nói xa không xa, nói gần không gần.
"Đã trở lại? Mau, rửa tay rồi ăn cơm!"
Tức phụ Trần Khải vừa nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại tiếp tục chỉnh lại chăn đang phơi trong sân, tức phụ Trần Khải là người ở thôn An Nhạc, tính cách sang sảng, hào phóng, chính là trong lòng có cái gai, gả lại đây nhiều năm như vậy vẫn không sinh được hài tử cho Trần Khải.
Trần Khải đáp một tiếng, đem bó củi đặt ở phòng chất củi, vặn vẹo cổ, "Hắc, đừng nói, mấy năm nay không đốn củi, hôm nay lại thấy có chút mới lạ!"
Trần bà tử đem đồ ăn bưng lên bàn, nghe thấy trong viện truyền đến giọng nói oang oang của Trần Khải, trừng mắt nhìn Trần lão gia tử ngồi ở nhà chính cuộn thuốc lá sợi, "Cũng không biết giống ai, giọng lớn như sợ người khác không nghe thấy!"
Trần lão gia tử không đau không ngứa tùy ý bạn già oán giận, ngược lại một đạo âm thanh thanh thúy vang lên kéo Trần bà tử trở về, "Mẹ lại đang nói đại ca giống Cha a!"
Chỉ thấy từ trong phòng bước ra một nam tử xinh đẹp ước chừng một mét bảy mấy, trong tay bưng một rổ khăn thêu đi vào nhà chính, đây đúng là đệ ca nhi của Trần Khải, Trần Hồng, năm nay mười lăm tuổi, cũng là đến tuổi thích hợp để gả chồng.
Trần bà tử thấy ca nhi nhà mình vừa ra tới, trong lòng oán giận gì cũng không còn, Trần Hồng là hài tử thứ hai của hắn, lớn lên ở trong thôn cũng là đẹp số một số hai, thêu thùa cũng giỏi, lại hiếu thuận, quả thực chính là áo bông nhỏ tri kỷ của hắn.
"Còn không phải giọng của đại ca ngươi kia, nghe đủ hoảng hốt!"
Trần Hồng đem rổ đựng đồ thêu trong tay đặt ở trên mặt tủ nhỏ trong nhà chính, "Này chúng minh đại ca thân thể tốt a!" Từ bên trong rổ lấy ra khăn đã thêu xong, xoay người cho Trần bà tử xem, "Mẹ, đây là ta mới thêu kiểu mới, người xem thấy thế nào?"
"Cái gì như thế nào?"
Trần Khải cùng tức phụ tiến nhà chính liền nghe thấy câu cuối cùng của Trần Hồng, Trần Hồng cười nhạt kêu một tiếng: "Đại ca, đại tẩu, ta đang nói với mẹ ta mới vừa thếu tốt khăn đây,nếu nhìn thấy được, liền lấy đi bán."
Tức phụ Trần Khải tiến đến trước mặt nhìn khăn thêu trong tay Trần bà tử, "Đệ ca nhi thêu thùa chính là số một số hai trong thôn!"
Trần bà tử vui tươi hớn hở nghe tức phụ nhi tán thưởng ca nhi của mình, trong mắt toàn là vừa lòng, "Chuyện này còn phải nói sao, được rồi, chúng ta mau ăn cơm, khăn này buổi sáng ngày mai ta liền lấy đi bán, đây chính là thêu kiểu mới, sẽ được cái giá tốt!"
Trần Khải đã dọn xong chén đũa, múc cho Trần lão gia tử, Trần bà tử thêm một nửa chén cháo, nhà bọn họ tuy không đến mức nghèo, cũng không phải nhà nông giàu có.
Trần Hồng uống cháo trong chén, nhìn Trần Khải đối diện há to miệng ăn bánh bao, "Ca, ngươi hôm nay buổi sáng đi tìm Trường Phong ca sao?"
Trần Khải ăn một miếng rau dại, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, "Đúng vậy, tên kia muốn tới cửa làm con rể cũng không nói trước với ta một tiếng!"
Trần Hồng bưng chén trong tay có chút căng thẳng mím môi, Trần bà tử trừng mắt liếc nhìn Trần Khải một cái: "Cùng ngươi liên quan gì mà nói!"
Trần Khải liền không rõ, như thế nào mẹ mình cùng gia hỏa kia lời nói đều giống nhau a! "Tốt xấu gì chúng ta cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan tâm quan hệ làm gì!"
Tức phụ Trần Khải chú ý tới Trần Hồng bên người có chút thất thần, lại nhìn Trần Khải còn không ngừng biện minh, nhớ tới buổi sáng hôm nay Trần Hồng nhờ mẹ đi trong thôn hỏi thăm Lý gia lão nhị phân gia có phải hay không là thật... Cũng đừng nên giống như hắn nghĩ, Lý Trường Phong chính là đã cùng ca nhi khác coi như là đính hôn.
Tức phụ Trần Khải thuận tay gắp một đũa đồ ăn bỏ vào chén của Trần Hồng, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào Trần Hồng đang thất thần, "Tới, ăn nhiều một chút nha, bằng không trong chốc lát ca ngươi có thể sẽ ăn hết rồi!"
Trần Hồng lấy lại tinh thần nghe đại tẩu nhà mình nói, cũng kẹp lên một đũa bỏ vào chén đại tẩu, "Chúng ta đều ăn nhiều một chút, để đại ca lo lắng suông rồi bị đói!"
Trần bà tử cùng Trần lão gia tử nghe vậy cười ha ha, Trần Khải cũng không thèm để ý, còn ở kia làm bộ dáng đáng thương, càng chọc đến người trên bàn cười không ngừng, Trần Hồng dung nhan xinh đẹp, lúc này tựa như hoa sơn trà trong núi, mỹ lệ nở rộ.
Rì viu hoa Sơn trà:)))
xau-ca-nhi-lam-ruong-ky-18-0
xau-ca-nhi-lam-ruong-ky-18-1
Mọi người ơi, đọc truyện soát lỗi dùm mình nha:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.