Trọng Sinh Tại Dị Thế Giới

Chương 46: Linh Tiên Cơ




Bên trong Trì Ma Cốc lúc này.
Thu Sơn đã ở đây 10 ngày rồi, 10 ngày qua hắn cũng có gặp 1 số đệ tử Thiên Sơn tông nhưng hắn đều lựa chọn tránh đi, người hắn cần tìm không phải họ a.
- Không biết Trì Ma Cốc này lớn cỡ nào nữa.
Thu Sơn chán nản nói, 10 ngày qua hắn chưa được bữa ăn nào đàng hoàng cả, người hắn cũng khá hôi hám bẩn thỉu rồi.
Mấy ngày qua Thu Sơn hắn toàn ăn lương khô cùng nước uống đem theo, nhưng bù lại hắn cũng kiếm được kha khá điểm rồi.
- Phía trước có chuyện gì vậy?
Đang nhìn ngang nhìn dọc thì Thu Sơn bỗng nghe thấy phía trước phát ra âm thanh đánh nhau.
Thu Sơn biết đây là chuyện không hay bởi âm thanh hắn nghe thấy là âm thanh va chạm của binh khí với nhau, hẳn là người với người chứ không phải người với yêu thú.
Thu Sơn liền tiến tới rồi nhảy lên 1 thân cây quan sát.
- Hm?
Thu Sơn quan sát phía trước thấy 4 đệ tử Thiên Sơn tông trong đó là 3 nam 1 nữ đang vây khốn 1 nữ đệ tử khác, nữ đệ tử này y phục đã nhiều chỗ nhuốm máu tươi, hơi thở nàng cũng gấp gáp, xem ra đã gần tới cực hạn rồi.
- Linh Tiên Cơ, nể tình đồng môn ta khuyên cô 1 câu, ngoan ngoãn giao Bách Niên Hoa ra rồi hảo hảo để bọn ta chơi đùa 1 phen, như thế bọn ta sẽ giữ lại mạng cho cô.
1 nam tử chĩa mũi kiếm về phía nữ tử tên Linh Tiên Cơ hèn mọn nói.
- Phi... Đám người Vương Bá Lục ngươi đừng vọng tưởng, Linh Tiên Cơ ta dù có chết cũng không chịu nhục, ta có làm ma cũng không tha cho các ngươi.
Linh Tiên Cơ nghiến răng nói, nàng không muốn bị bọn chúng nhục mạ liền đưa kiếm lên cổ ý định tự sát.
- Keng!
Thanh kiếm chưa chạm tới cổ nàng liền gãy làm 2 mảnh rồi rơi xuống đất.
- Ai?
Đám người Vương Bá Lục liền thủ thế, cảnh giác nói.
Thu Sơn cũng không lẩn trốn nữa, hắn nhảy từ trên cây xuống từ từ bước tới gần Linh Tiên Cơ.
- Ngươi là...
Linh Tiên Cơ thấy Thu Sơn lại gần liền lui lại phía sau, nàng không dám buông lỏng cảnh giác ngay cả khi Thu Sơn vừa cứu nàng a.
- Cô không cần lo lắng, ta sẽ không hại cô đâu, chỉ là ta đi ngang qua thấy có người ỷ đông hiếp yếu nên chạy đến góp vui thôi. Còn 4 người các ngươi chờ về Thiên Sơn tông nhận tội đi.
Thu Sơn mỉm cười nói, sát hại đồng môn đừng nói chỉ bị đuổi ra khỏi tông môn, giết người đền mạng, đạo lí này ở đây là bất diệt a.
- Ha ha, thì ra là 1 tiểu tử tuấn tú, Lục huynh, chi bằng chúng ta bắt luôn tiểu tử này lại để cho ta chơi đùa 1 chút.
Nữ tử bên cạnh Vương Bá Lục liếm môi nói.
- Ồ quên nói cho các ngươi, sư phụ ta là Hồ trưởng lão, còn ta là ai các ngươi chắc cũng đoán ra được rồi a?
Thu Sơn không mặn không nhạt nói, hắn tin rằng cái chức đệ tử Đại trưởng lão của hắn cũng dọa được bọn họ, không phải Thu Sơn không đánh lại họ nên dọa mà là chúng không đáng để Thu Sơn hắn ra tay.
- Thu... ngươi là Thu Sơn?
Vương Bá Lục cùng đồng bọn sợ hãi lùi vài bước về phía sau.
- Hắn là Thu Sơn thì đã sao chứ? Hắn không chết thì chúng ta ắt không sống nổi, giết!
Nhưng ngay sau đó Vương Bá Lục cũng nhận ra rằng nếu để Thu Sơn sống rời khỏi đây, bọn hắn ắt không sống nổi.
- Các ngươi quả thật thích đánh nhau, có điều ta không muốn làm bẩn tay mình a.
Thu Sơn nói xong liền lấy tấm linh phù Phó tông chủ cho ra.
- Nếu ta bóp nát tấm linh phù này rồi rời khỏi đây, các ngươi e phải sống ở Trì Ma Cốc cả đời rồi.
Thu Sơn lắc đầu nói.
Đám người Vương Bá Lục cũng sợ hãi lùi lại, họ quên Thu Sơn còn linh phù, họ chỉ lấy được của Linh Tiên Cơ khiến nàng không thể rời khỏi nhưng Thu Sơn thì không a, e rằng lần này họ khó thoát khỏi tội chết.
- Thu Sơn, chỉ cần ngươi tha cho bọn ta thì bọn ta nguyện cả đời này đi theo ngươi, bọn ta cũng vì lòng tham làm cho hồ đồ, cầu xin ngươi tha cho bọn ta.
- Đúng vậy, là bọn ta bị lòng tham làm mờ mắt.
Đám người Vương Bá Lục liền quỳ xuống cầu xin Thu Sơn, chỉ còn cách này để bọn họ giữ lại mạng thôi a.
- Chậc, vô sỉ. Giao cho cô xử lí a.
Thu Sơn nói xong liền giao cho Linh Tiên Cơ toàn quyền quyết định.
- Hừ, đi chết đi.
Điều Thu Sơn không ngờ là nàng 1 kiếm không chút lưu tình chém giết cả 4 người họ, cô nàng này không biết là tốt hay xấu nữa a.
- Mạng này của ta là do ngươi cứu, ta cũng không có gì để báo đáp, chỉ có đóa Bách Niên Hoa này.
Linh Tiên Cơ thu kiếm vào vỏ bước tới Thu Sơn rồi lấy Bách Niên Hoa ra đưa cho hắn.
Thu Sơn đẩy trả Bách Niên Hoa về phía nàng lắc đầu nói:
- Ta cứu cô không phải vì đóa Bách Niên Hoa này, nếu cô nghĩ ta vì nó mà cứu cô thì cứ coi như chúng ta chưa gặp mặt đi, cô cũng chẳng nợ nần gì ta nữa.
Thu Sơn nói xong liền quay người bước đi, hắn không phải vì tham đóa Bách Niên Hoa này mà cứu nàng a, nếu muốn hắn đến chỗ Lục trưởng lão mặt dày xin cũng được.
- Khoan đã.
Linh Tiên Cơ chạy tới chặn đường Thu Sơn.
- Chuyện gì nữa?
Thu Sơn nhíu mày hỏi Linh Tiên Cơ.
- Linh Tiên Cơ ta là người có ơn tất báo, ngươi nói đi ngươi muốn thứ gì, nếu ta đáp ứng được nhất định sẽ cho ngươi.
Linh Tiên Cơ cứng nhác nói, nàng quả thật là người trọng tình trọng nghĩa a.
Thu Sơn vẫn không nghĩ Linh Tiên Cơ nghĩ hắn cứu nàng vì lợi ích cá nhân, điều này khiến hắn khá khó chịu:
- Ha, nếu đã vậy ta muốn cô, cô có đồng ý không?
- Ngươi.
Linh Tiên Cơ giơ tay lên định đánh Thu Sơn thì hắn liền khoát tay khiến nàng dừng lại.
- Ta nói ta cứu cô chỉ vì thấy ngứa mắt bởi hành động của đám người Vương Bá Lục ấy thôi, đừng nghĩ ta là con người như vậy, tạm biệt.
Thu Sơn nói xong liền đi thẳng bỏ lại phía sau Linh Tiên Cơ mặc sức kêu gào, hắn lười để ý nàng, hắn nghĩ cũng không nên tiếp xúc nhiều với nàng. Con người Linh Tiên Cơ này quả thực không dễ động chạm, lòng tự ái của nàng rất cao, nói ví dụ như đám người Vương Bá Lục đánh chủ ý vào nàng kết quả thì sao a.
- Một nữ nhân có chút đáng sợ a.
Thu Sơn vừa bước đi vừa nói, hắn không biết vừa rồi hắn làm chuyện đúng hay sai, 1 mạng đổi 4 mạng, dù gì họ cũng là con người đâu nhất thiết phải như vậy.
Thu Sơn lắc đầu rồi tiếp tục tiến sâu vào trong, chuyện đã xảy ra rồi có trách cũng chả được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.