Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần

Chương 16: Tranh Luận






Hạ Nhược trong đầu xuất hiện không ít nghi vấn.
Là do chính bản thân Hứa Ảnh muốn làm như vậy, hay vẫn là do có người đứng đằng sau hoặc thế lực nào đó khống chế?Trừ bỏ muốn hại cô, có phải cũng muốn tìm chìa khóa cô đã cất vào bên trong không gian?Trước khi cô chuẩn bị rời khỏi Hạ gia, phải tìm cách tra Hứa Ảnh này mới được.
Nếu không, lúc nào cũng sống trong nguy hiểm mà mình không rõ, làm cô thấy khó chịu vô cùng.
Chạng vạng, Hạ Nhược nhận được tin từ bà cô gửi đến, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới đi tới nhà chính ăn cơm.

Lúc này, trên bàn cơm đã ngồi đầy đủ người, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời thượng nhìn Hạ Nhược, âm dương quái khí nói: “Thật là đáng khen, không hổ là tam tiểu thư của chúng ta, ông bà đều phải ngồi chờ em đến mới được ăn cơm!”.
Hạ Nhược cố ý tới trễ một chút, chính là muốn xem thái độ của tất cả những người trong gia đình này, cũng là để trả thù một trận.
Phỉ Thục Nhân nhăn mày vừa định quát lớn Hạ Chí, liền thấy Hạ Nhược nhìn bà lắc đầu.
Hạ Nhược làm lơ Hạ Chí, lạnh nhạt đi qua vị trí cuối cùng chưa có ai ngồi kia, ngẩng đầu rồi nhìn thẳng vào người đang ngồi ở vị trí chính giữa nói: “Ông cũng cho là như thế sao? Có phải là từ khi bố cháu chết trận, cháu muốn ăn một bữa cơm ở trong cái nhà này cũng cần phải xem sắc mặt của người khác mới được?”Ông Hạ là dị năng giả, nhìn qua tưởng như chỉ mới hơn 40 tuổi một chút, toàn thân phát ra khí thế cao cao tại thượng.
Nghe được Hạ Nhược hỏi như vậy, ông ta giật mình, cũng cảm thấy bất ngờ, đây là lần đầu tiên cháu gái dám nói chuyện với mình như vậy.
“Tiểu Chí chỉ là vui đùa một chút thôi mà, Tiểu Nhược không cần phải coi là thật.
” Ông Hạ điềm đạm cười nói.
Ông đối với đứa cháy gái này có thái độ khá là phức tạp, đây là con gái do đứa con trai mà ông vô cùng tự hào sinh ra, cũng đã từng là thiên tài có tinh thần lực cấp S cùng song hệ dị năng giả, đều khiến ông cảm thấy kiêu ngạo.

Nhưng hiện tại, đứa cháu gái này lại trở thành một phế vật, khiến ông ta cảm thấy có chút mất mặt.
Ông Hạ lại còn có chút trọng nam khinh nữ, Hạ Chí tuy rằng không đặt tâm trí vào kinh doanh nhưng đầu óc lại rất tốt, chính là người thừa kế tương lai của Hạ gia, nên trong lòng của ông, cháu trai đương nhiêu quan trọng hơn so với đứa cháu gái tương lai phải gả ra ngoài này, hiện tại lại còn là một phế tài như thế.
Hạ Thanh Ninh nhướng mày, “Bố, người có phải già đến hồ đồ rồi hay không, sao con lại không nghe ra Hạ Chí đang nói đùa vậy?”Ông Hạ tức nghẹn, đứa con gái này chuyên môn muốn chọc tức ông: “ Con nói linh tinh cái gì!”“Cháu thấy tiểu cô nói không có nói sai đâu! Ông quá chuyên quyền rồi, chẳng lẽ ở Hạ gia này, chỉ cho đại phòng nói như vậy còn những người khác đều không có quyền lên tiếng sao?”Hạ Nhược đối với người ông này không có thiện cảm gì cả, tất nhiên sẽ không giống như nguyên thân mà nhẫn nhịu, chịu đựng ông ta.
“Cháu!” Ông Hạ lại lần lữa bị chọc tức điên: “Cháu đừng có học theo tiểu cô mình, lại âm dương quái khí như thế, ta có nói không có các người có quyền lên tiếng hay không?”Tuy rằng ông thích con cả cùng hai tôn tử nhất, nhưng với con gái và cháu gái cũng không có chán ghét.
“ Nói chuyện âm dương quái khí chính là Hạ Chí đi, ông cũng đừng quá bất công!” Hạ Nhược cười ra tiếng nói, ngữ khí cũng tương đối mềm nhẹ, nhưng lại mang theo một tầng hàn ý.
“Chụp!” Lão gia tử thật không nghĩ tới lá gan của Hạ Nhược lại lớn như vậy, vẫn luôn cùng ông tranh luận, liền vỗ thật mạnh xuống bàn ăn, “ Cháu hôm nay làm càn như vậy, kỳ nghỉ này hãy tự nhốt mình ở nhà mà suy nghĩ lại đi.

”Một câu liền đem Hạ Nhược cấm túc.
Hạ Thanh Ninh cười nhạo một tiếng: “Bố, người như vậy là chột dạ à? Dựa vào cái gì mà bắt Tiểu Nhược ở nhà tự suy ngẫm lại? Con không thấy con bé sai ở đâu cả! Bố chính là quá bất công!”Ông Hạ hung hăng mà trừng mắt nhìn đứa con gái ngày càng vô lễ với mình: “Ta giáo dục cháu gái thì con quản cái gì, nếu con cảm thấy không quen, về sau đừng có trở về đây nữa!Hạ Thanh Ninh đem chén đũa trên tay ném lại trên bàn, châm chọc nói: “Bố cho rằng con thích trở về? Nếu không phải hôm nay Tiểu Nhược được về nghỉ, con muốn về nhìn xem con bé một lần, không thì con cũng lười bước chân vào nơi này nửa bước”.
Vào lúc này, Hạ Nhược cũng mở miệng, “Ông nếu nhìn cháu không thuận mắt, vậy cháu đành phải dọn ra ngoài thôi, đỡ phải khiến ông cùng cháu trai bảo bối của người chướng mắt”.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.