Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 5: Sủng vật phải rời đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày tuyết lớn vẫn không ngừng, đem tinh cầu hoang chôn dưới nền tuyết trắng, nhìn phía xa xa, trong trẻo xinh đẹp, lại an tĩnh trống vắng làm lòng người hoảng hốt, khiến sự tĩnh lặng này càng thêm âm trầm.
Viên Úc Thần tĩnh dưỡng mấy ngày, thân thể vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn, tuy rằng hai tay đã có thể dần dần cử động, chính là không còn mạnh mẽ được như trước. Phàn Diệp ngày ngày mang bộ mặt đau khổ, tóc cũng hận không thể bạc trắng luôn rồi, Viên Úc Thần thì thoát hơn, cả ngày trưng khuôn mặt vô cảm không sầu lo chút nào.
Trong lòng Viên Úc Thần hiểu rõ, mạng này của y có thể nhặt về đã là may mắn, trong nhất thời thân thể không thể khôi phục lại như trạng thái trước kia, Viên Úc Thần không dám hy vọng xa vời.
Viên Úc Thần ngồi trên chiếc xe lăn tự chế của Sân Mộc nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong tay cầm cái quang não bị hư, lúc Phàn Diệp đi đến bên cạnh y cũng không phát giác.
Phàn Diệp đến bên cửa sổ duỗi tay hứng vài bông tuyết, nhìn Viên Úc Thần cười khổ một tiếng "Cũng không biết trận tuyết lớn này khi nào mới ngưng, nếu cứ rơi mãi thế này sợ rằng không bao lâu toàn bộ tinh cầu đều bị vùi lấp đi."
"Không đến mức đó."
"Đám tôn tử kia, đừng để lão tử thoát khỏi đây, chờ lão tử ra ngoài được, xem lão tử ngược chết đám con cháu chúng mày!" Phàn Diệp oán hận đá vào vách tường, mắng chửi.
Viên Úc Thần liếc nhìn Phàn Diệp một cái, đem quang não trong tay bỏ vào không gian khí. "Tiểu Mộc đâu."
"Lại chạy ra ngoài chơi đi? Nguyên soái không cần lo lắng, đứa bé kia rất mạnh." Phàn Diệp nghiêng người liếc mắt nhìn dưới lầu, xoay người đẩy Viên Úc Thần đến cạnh cửa sổ, đem một cái thảm để trên đùi Viên Úc Thần. "Bất quá nguyên soái, ngài thật sự có ý với đứa bé kia? Ta xem đứa bé tay chân nhỏ nhắn chưa phát triển, hình như còn chưa có thành niên đâu."
Nhớ tới bộ dáng nho nhỏ của Sân Mộc, Đôi mắt trầm tĩnh của Viên Úc Thần nhẹ nhàng nổi lên gợn sóng ôn hòa. "Ta chờ hắn lớn lên."
"Xem ra về sau phải đổi cách xưng hô thành nguyên soái phu nhân rồi." Phàn Diệp vuốt tóc, ngây ngô cười. "Nếu có thể trở về, cũng muốn sắp xếp thêm một chút thời gian huấn luyện, đi báo danh lớp học bổ túc."
Viên Úc Thần ngẩng đầu nhìn Phàn Diệp "Báo danh lớp học bổ túc làm gì, căn cứ huấn luyện có gì thiếu sót sao."
"Không phải, là khóa học chăm trẻ, chờ nguyên soái ngài cùng hắn kết hôn nhất định sẽ có hài tử, là tiểu nguyên soái a, ta phải chuẩn bị trước tiên, chờ tiểu hài tử được sinh ra ta giúp nguyên soái trông coi cũng không bị luống cuống tay chân." Phàn Diệp nghiêm túc nói, Viên Úc Thần lại nhịn không được mà bật cười.
Phàn Diệp vốn là phụ trách hậu cần trong Cửu Quân, nói trắng ra là một đầu bếp, một lần trong lúc toàn quân diễn tập đối kháng, tên ngốc này lại xông vào diễn tập khu, còn tưởng là đang đánh giặc thật sự, một thân nhiệt huyết tiến lên, cũng không biết gã thế nào chạy đến chỗ này, hùng hổ xông vào đại bản doanh"quân địch", khiến quan chỉ huy phụ trách "quân địch" thiếu chút nữa đập chết cái tên lỗ mãng này.
Sau đó Viên Úc Thần nhìn trúng năng lực Phàn Diệp, liền đem người điều tới tổ đặc chiến của Cửu Quân, không lâu sau lại bị quân sư Trọng Lân sắp xếp ở bên cạnh y, làm cảnh vệ binh. Ngay từ đầu, cái kẻ lỗ mãng này là một cây gân, khiến Viên Úc Thần từ trước đến nay luôn bình tĩnh thiếu chút đem kẻ đầu óc có vấn đề này ra chém chết, đem người đá ra ngoài.
Thời gian lâu sau khi ở chung, hiểu cũng nhiều hơn, Viên Úc Thần minh bạch Phàn Diệp người này nói ngốc cũng không phải ngốc, chính là quá thẳng thắng, cố chấp, nếu đã nhận định điều gì thì dù cho có lấy tám cái phi thuyền chiến đấu cũng kéo không nổi gã.
"Phàn Diệp, ngươi là lính của ta, không phải bảo mẫu, Tề Lăng Mạt rốt cuộc dạy ngươi thứ quỷ quái gì."
"Tề thiếu tá để ta đi theo nguyên soái, chức trách của ta chính là trông coi nguyên soái." Phàn Diệp đáp đến có bài bản hẳn hoi, làm Viên Úc Thần tìm không được lời phản bác.
Nhưng vào lúc này, Sân Mộc mang một thân đầy tuyết từ bên ngoài chạy vào, đem theo hơi lạnh tiến vào phòng.
Sân Mộc chạy đến trước mặt Viên Úc Thần nửa ngồi xổm xuống, nét mặt cứng đờ cũng không che được ánh mắt sáng ngời. Viên Úc Thần duỗi tay giúp Sân Mộc phủi đi tuyết đọng trên người, đem thảm trên đùi bao lấy thân thể lạnh băng của Sân Mộc. "Làm sao vậy?."
Sân Mộc một phen túm tay Viên Úc Thần, liều mạng chỉ vào chính mình, giương miệng không ngừng lặp đi lặp lại, phát ra những âm tiết đơn.
Nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi trên cái miệng phấn nộn của Sân Mộc, ánh mắt u ám của Viên Úc Thần lóe lên. "Có thể phát ra âm thanh?"
Sân Mộc gật đầu, trong mắt tỏa sáng lấp lánh tràn đầy vui sướng. Từ khi hắn tỉnh lại liền không thể mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi cứng đờ thậm chí điều cơ bản nhất một cái cuốn lưỡi cũng làm không được, giống như bị đông lạnh lâu lắm mà cứng nhắc.
Chính là hắn vừa mới phát hiện, đầu lưỡi của hắn đã bắt đầu mềm hoá, có thể theo một biên độ nhỏ cuốn đầu lưỡi lên, hơn nữa có thể phát ra âm tiết đơn "a", tuy rằng chỉ có như thế, nhưng Sân Mộc đã vui mừng không thôi, hắn tin tưởng, một ngày nào đó hắn có thể khôi phục lại bình thường, một lần nữa mở miệng nói chuyện.
"Ngươi không phải bẩm sinh bị câm sao?" Phàn Diệp kinh ngạc nhìn Sân Mộc.
Sân Mộc gật đầu, chỉ chỉ chính mình, lại nghiêng đầu một chút. "Ngủ một giấc liền thành như vậy."
Đương nhiên, Sân Mộc sẽ không nói cho bọn họ biết một giấc này ngủ suốt một vạn năm, bởi vì chính hắn đến bây giờ vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Sân Mộc khoa tay múa chân một hồi mà Phàn Diệp một chữ cũng không hiểu, chỉ có thể nghĩ Sân Mộc đã chịu tổn thương từ ngoại lực nào đó, nên bị mất tiếng. "Đừng lo lắng, nhất định sẽ tốt hơn thôi."
"Ta thực mau liền có thể nói chuyện." Sân Mộc chỉ chỉ Phàn Diệp, rộng lượng không tỏ ra khinh bỉ. "Chờ ta có thể nói,học bá ta sẽ phổ cập cho ngươi một chút cái gì gọi là "xuân hạ thu đông", đồ thất học."
Phàn Diệp ha hả cười, vỗ vỗ ngực "Đừng khách khí, về sau đều là người trong nhà, không cần cảm tạ."
Hoàn toàn ông nói gà bà nói vịt.
Xem đã hiểu tiểu Sân Mộc khoe khoang, Viên Úc Thần khó nén được ý cười trong mắt. Nhìn chăm chú đôi mắt sạch sẽ của thiếu niên, đột nhiên trong lòng Viên Úc Thần lại có chút trầm lặng, nếu thiếu niên cứ như vậy theo y trở về tinh cầu, sẽ thích ứng được với loại "ngươi lừa ta gạt" sao?
Nếu lần này Sân Mộc biết được suy nghĩ trong lòng Viên Úc Thần, nhất định sẽ ngạo kiều "ha ha ha" cười to ba tiếng. Hắn là ai? Đường đường tang thi hoàng đại nhân! Nhớ năm đó hủy diệt địa cầu, tiêu diệt nhân loại chính là tôn chỉ* nhân sinh của hắn.
*Tôn chỉ: Mục đích. Nguyên tắc chính để một tổ chức, đoàn thể theo đó mà hoạt động.
Di tích địa cầu cổ.
Trong phi thuyền, đôi tay Tề Lăng Mạt bay nhanh gõ ở thao tác trên đài, giấu sau mắt kính là đôi mắt tản ra tinh quang, khó nén được hưng phấn cùng kích động.
Mặt lạnh quân sư Trọng Lân bước nhanh đi tới, tay đặt trên lưng ghế phía sau Tề Lăng Mạt, ánh mắt gắt gao trói chặt nhìn số liệu trên màn hình giả lập. "Như thế nào?"
"Phát hiện mãnh vỡ của phi thuyền, căn cứ số liệu phân tích, đúng là Xích Ưng 6 do nguyên soái điều khiển." Tề Lăng Mạt đẩy đẩy mắt kính, khóe miệng nhịn không được cong lên.
"Người đâu?"
"Phi thuyền phế thành cái dạng này, nguyên soái còn ngốc tại nơi này là chờ làm thức ăn cho dị thể sao?" Tề Lăng Mạt liếc Trọng Lân một cái, nhịn không được trào phúng.
Hai tay mạnh mẽ bỗng nhiên khóa chặn hai bên lưng ghế, Trọng Lân phía sau cong người giam cầm thân thể Tề Lăng Mạt, mặt không biểu tình nhìn ảnh ngược phản chiều của Tề Lăng Mạt trên đài thao tác. "Tháng sau còn muốn tiền đổi mới thiết bị?"
"Đều là người văn minh, đừng lỗ mãng." Tề Lăng Mạt đem mắt kính gỡ xuống xoa xoa, bình tĩnh đẩy Trọng Lân qua một bên. "Ta xem xét tiến hành rồi cải tạo, có thể trong hoàn cảnh không có năng lượng khống chế tìm kiếm dao động sinh mệnh, nhưng cái này vẫn còn trong giai đoạn thí nghiệm, khoảng cách tìm kiếm trong phạm vi khoảng ba ngàn mét."
"Lập tức sử dụng!" Trọng Lân lạnh giọng hạ lệnh.
Tề Lăng Mạt dựa lưng vào, ngẩng đầu đảo mắt nhìn Trọng Lân phía sau, nghiêm túc dò hỏi. "Nỗ lực làm việc, sẽ cấp thêm tài chính đổi mới thiết bị sao?"
"......" Trọng Lân
"Lại nói lời vô nghĩa, một tinh tệ cũng đừng nghĩ có được." Nghiến răng nghiến lợi
Trận tuyết lớn rơi một tuần rốt cuộc ngừng, nhưng nhiệt độ vẫn cứ thấp đến dọa người, toàn bộ tinh cầu liếc mắt một cái vẫn như cũ trắng xoá một mảnh, phân không rõ thiên nam địa bắc (trời nam đất bắc).
Sân Mộc cẩn thận xoa mặt sủng vật nhà mình, so sánh nước đóng thành băng bên ngoài, tâm tình lại phá lệ "xuân về hoa nở".
Viên Úc Thần dựa vào xe lăn để Sân Mộc tùy ý đem mặt mình nhào nặn, tựa hồ bị tâm tình tốt đẹp của Sân Mộc làm cho ảnh hưởng, khóe miệng Viên Úc Thần không tự chủ cong lên vài phần.
"Nguyên soái!! Nguyên soái!!!" Theo trận kích động hô to, Phàn Diệp từ bên ngoài té ngã lộn nhào xông vào, một mặt đầy tục tằng lãnh ngạnh bởi vì kích động mà đỏ lên.
Nhìn Phàn Diệp thở hổn hển dựa vào cửa, Viên Úc Thần mày nhíu lại. "Chuyện gì?."
"Nguyên soái, ngoài, bên ngoài......" Phàn Diệp chỉ ra bên ngoài, lắp bắp, nói năng lộn xộn.
Phàn Diệp nói không rõ ràng, Viên Úc Thần lại như nghĩ tới cái gì, trong mắt ngờ vực, đôi tay đặt ở hai bên có chút nắm chặt.
Phàn Diệp nói không rõ, dứt khoát chạy đến bên người Viên Úc Thần, đẩy Viên Úc Thần chạy nhanh như bay đến cửa sổ. "Nguyên soái! Ngài xem! Ảnh Lang 1, là Trọng Lân!!"
Trời đất trắng xoá không thấy biên giới, trên nền màu trắng ba chiếc phi thuyền như ẩn như hiện, chậm rãi hướng về phía nơi này bay tới.
"Bọn họ tới! Nguyên soái! Bọn họ tìm được chúng ta, chúng ta được cứu!!" Phàn Diệp kích động nói năng lộn xộn, hận không thể nhào lộn hai cái chúc mừng. Viên Úc Thần nhìn chằm chằm phi thuyền càng ngày càng gần một lát, quay đầu nhìn lại phía sau, không nghĩ lại đụng phải đôi mâu trung đen xì lạnh lẽo.
"Tiểu Mộc......" Nhạy bén cảm nhận được Sân Mộc có điểm không đúng, Viên Úc Thần vừa định mở miệng, lại không nghĩ Sân Mộc xoay người chạy đi, nháy mắt biến mất chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
"Tiểu Mộc!!"
"Tìm được rồi!!" Nhìn thiết bị kiềm tìm biểu hiện có sinh mệnh dao động, Tề Lăng Mạt la lên một tiếng kích động, mang theo sự thả lỏng như vừa trút được gánh nặng.
Nhìn chằm chằm vị trí Tề Lăng Mạt đánh dấu, Trọng Lân lạnh giọng mở miệng hạ lệnh. "Lập tức tới gần, hướng đến vị trí này."
"Rõ!!"
Phi thuyền tới gần khu thành thị đón Viên Úc Thần, mắt thấy lập tức có thể tiến hành hạ cánh, đột nhiên, một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thiếu niên ăn mặc một thân quần áo rộng thùng thình, phiêu phiêu đứng trên đỉnh một tòa lầu lớn như núi, tóc dài như đang nhảy múa trong gió, tung bay giữa bốn bề tuyết trắng.
"Đây là, nhân loại?" Một binh sĩ ngạc nhiên nhìn thiếu niên, mở miệng cứng đờ.
Tề Lăng Mạt nhìn hiển thị trên thiết bị tìm kiếm sinh mệnh, nhất thời biểu tình không được bình tĩnh. "Thiết bị thăm dò không có hiển thị sinh mệnh."
"Dị thể? Có vẻ không giống......"
Trong phi thuyền binh lính sôi nổi bàn tán, đột nhiên, không biết là ai phát hiện quần áo trên người thiếu niên, kêu to ra tiếng. "Trên người hắn, hình như là quần áo của nguyên soái!!"
Sân Mộc đứng trên mái nhà, lạnhmắt nhìn phi thuyền dần dần tới gần, trong lòng phẫn nộ cùng sát khí ngập trời, đôi mắt ẩn sau tóc dài cũng dần dần nhiễm tinh sắc làm cho người ta sợ hãi.
Mấy ngày nay thường nghe Phàn Diệp lải nhải với hắn về sự tích huy hoàng trước kia của gã, tự nhiên đối thế giới này cũng đại khái hiểu được một ít. Sân Mộc biết, hiện giờ thế giới hắn từng sống đã không còn, hắn cảm giác, tựa hồ hắn đã ngủ một thời gian rất dài rất dài, lâu đến nổi, địa cầu huỷ diệt.
Trước mắt hẳn là ba cái phi thuyền này trong miệng đại gia hỏa Phàn Diệp đi, vô luận bọn họ là ai! Sủng vật là của hắn, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!!
Bạo ngược trên người tản ra tán loạn, gió lốc xoay tròn bốn phía, nhấc lên tảng tuyết đọng thật lớn, hình thành vô số lốc xoáy điên cuồng xoay vòng hai bên thân thể.
"Đi tìm chết đi!!" Sân Mộc mở ra đôi tay, vô số gió lốc mang theo sự hủy diệt thô bạo tựa như con cự long bay về phía phi thuyền.
"Hắn công kích!! Lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu!" Trọng Lân quát chói tai, binh lính lập tức lấy lại tinh thần, ba chiếc phi thuyền nhanh chóng bày ra tư thế, trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Gió lốc hướng phi thuyền cuốn lấy, lại bị một màn bảo hộ chắn lại, tuy rằng như thế, phi thuyền vẫn bị chấn đến không ngừng lắc lư một trận. Nhìn thiếu niên màn hình giả lập, Tề Lăng Mạt kinh ngạc. "Thật là lợi hại! Phòng hộ cấp hai thế nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản."
Phi thuyền tránh đi công kích Sân Mộc, đạn pháo hướng đến Sân Mộc dày đặc, Sân Mộc nhảy xuống mái nhà, một đống thạch lâu nháy mắt oành oành biến thành bã. Sân Mộc tuy trốn đúng lúc, như cánh tay vẫn bị thương.
Nhìn miệng vết thương trên cánh tay khép lại, mắt Sân Mộc dần dần đỏ đậm. "Nhân loại!!"
Sân Mộc liên tục trốn tránh công kích của phi thuyền, Sân Mộc rơi xuống một mảnh đất trống, hai tay quơ một vòng trên nền tuyết, gió lốc lan tràn bốn phía, cuốn lên vài dặm tuyết đọng, bốn phía đều hình thành lốc xoáy đem phi thuyền vây quanh.
Ba chiếc phi thuyền bị vây hãm trong gió tuyết cuồng bạo, một bên ngăn cản Sân Mộc tập kích, một bên hướng Sân Mộc phát động công kích, nhất thời hai bên giằng co không dứt.
Sân Mộc trong lòng phẫn nộ, hiện tại hắn quá suy yếu, nếu năng lực hắn có thể được trước kia, ai có thể không e ngại hắn!?.
"Dừng tay!!" Thanh âm ẩn chứa tức giận truyền đến, bên người Sân Mộc tụ tập trăm ngàn lưỡi đao gió vô hình, quay đầu nhìn lại phía Viên Úc Thần không biết xuất hiện từ khi nào, có chút mờ mịt.
Ngay thời điểm Sân Mộc đang ngây người, một viên đạn pháo hướng thân thể Sân Mộc mà đục lỗ, lòng Viên Úc Thần phát lạnh, theo bản năng muốn đứng lên, thân thể lại một trận đau nhức mà ngã xuống, quỳ một gối trên mặt đất.
"Phàn Diệp!!" Viên Úc Thần quát chói tai.
Phàn Diệp lúc này nào dám đi đỡ Viên Úc Thần, thân hình chợt lóe, lấy tốc độ chạy vội tới bên người Sân Mộc, một tay đem Sân Mộc ôm lấy, tha hắn chạy khỏi phạm vi công kích.
"Lập tức đình chỉ công kích!!" tròng mắt Viên Úc Thần phiếm hồng, trán nổi gân xanh, đám người Trọng Lân lúc đầu bởi vì Viên Úc Thần xuất hiện mà vui sướng, hiện tại nhất thời có chút ngạc nhiên.
Đã quen thuộc với Viên Úc Thần, bọn họ biết, Viên Úc Thần đang thật sự tức giận.
Nhưng mà, vì cái gì?
"Tiểu Mộc......"
Sân Mộc lẳng lặng nhìn Viên Úc Thần, phẫn nộ mà khổ sở.
Hắn đối y tốt như vậy, vì cái gì muốn rời khỏi hắn.
Hắn cho y ăn bảo bối của mình, y không phải đáp ứng sẽ báo đáp hắn sao? Y đáp ứng sẽ cả đời bồi hắn.
Nhân loại, vĩnh viễn đều là miệng đầy dối trá.
Cuối cùng, Sân Mộc nhìn thoáng qua Viên Úc Thần, xoay người biến mất trong nền tuyết mênh mang.
"Tiểu Mộc!!"
"Nguyên soái......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.