Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 15: Tang thi hoàng sợ mèo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm Sân Mộc tỉnh lại đã là hai ngày sau, liền xảy ra một cuộc "nội chiến gia đình" nảy lửa khiến Viên Úc Thần có chút trở tay không kịp, thẳng đến khi Sân Mộc nổi giận đùng đùng đem Viên Úc Thần nén ra khỏi cửa, Viên Úc Thần ủy khuất còn chưa kịp hiểu ra cái gì.
Đại sảnh biệt thự, Sân Mộc đầu chân trần ôm gối co rút trên sô pha, đôi mắt trừng đến tròn vo, không khác gì một tiểu hồ ly tạc mao. Đối diện Sân Mộc, một thịt cầu bạch miêu giống cái biểu tình giống như Sân Mộc, dưới hai lỗ tai lớn rũ xuống là một đôi mắt màu lam đặc biệt câu dẫn ánh nhìn.
Một người một mèo hùng hổ, giương cung bạt kiếm, trong đại sảnh vắng lặng chiến hỏa không một tiếng động bắt đầu thiêu đốt. Viên Úc Thần mặc một kiện áo lông dựa người vào sô pha, bình tĩnh uống ly trà nóng, đối với chiến tranh đụng vào là nổ trước mặt, nói rõ là làm như không thấy.
"Meow ~~" bạch miêu hướng về phía Sân Mộc kêu một tiếng, thành công làm Sân Mộc dựng lên móng vuốt, Sân Mộc cũng không muốn nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt con mèo này, trong lòng lửa giận rầm rầm thiêu đốt, hai bàn móng vuốt "ca ca" mài giũa.
Bên kia Viên Cảnh Trạch đi tới nhìn có chút không xong, một tay đem bạch miêu vớt lên sô pha. "Đừng lo lắng, tiểu K rất ngoan, sẽ không cào người."
Thấy bạch miêu bị Viên Cảnh Trạch ôm vào trong ngực vuốt lông, Sân Mộc kêu một tiếng, tạc mao nhảy dựng ra sau ghế sô pha, chỉ để lộ ra một cái đầu lông xù xù.
Viên Úc Thần ngừng lại động tác uống trà, nhìn thoáng qua bạch miêu trong ngực Viên Cảnh Trạch, buông ly xuống, vẫy tay bảo Sân Mộc đi đến. Sân Mộc lắc đầu, "hưu" một tiếng, đem đầu tựa vào sô pha, không muốn phản ứng với Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần nhíu nhíu mày "Tiểu K, đi ra ngoài chơi."
Bạch miêu bị điểm danh kêu lên một tiếng, có chút ủy khuất nhìn Viên Úc Thần, từ trong lòng ngực Viên Cảnh Trạch đứng lên, phe phẩy cái đuôi to đầy mao nhung, lưu luyến rời khỏi phòng khách.
Sân Mộc nhìn cửa nửa ngày, sợ con mèo mập kia lại trở về. Xác định mèo mập đã đi xa, Sân Mộc như một cơn gió từ sau sô pha nhảy ra, chạy đến cạnh Viên Úc Thần ngồi xuống.
Viên Úc Thần đem tay áo lông xắn lên một chút, nhìn Sân Mộc bên cạnh, trong mắt nhịn không được hiện lên ý cười. "Sợ mèo?"
Sân Mộc mếu máo không hé răng, Viên Cảnh Trạch cởi áo khoác, tiếp nhận đồ uống người máy quản gia đưa, mở miệng giải thích "Tiểu K là ca ca nuôi lớn, chính là con mèo mà ca ca thích nhất."
Sân Mộc nhíu mày "Ta ghét mèo, mèo mập!"
Viên Úc Thần bưng chén trà bật cười, Viên Cảnh Trạch vẫn bưng vững đồ uống, tuy rằng đang ở trong nhà, nhưng thói quen quân đội học ở trường lại chưa từng làm cậu có nửa phần thả lỏng, vẫn như cũ ngồi thẳng tắp như tùng. "Học viện khảo hạch tuyển tân sinh đã gần ngay trước mắt, ngươi có nắm chắc không?"
Sân Mộc nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Viên Úc Thần bên cạnh "Ta muốn chờ ngươi khỏe lại mới đi."
"Khảo hạch chỉ có một lần cơ hội, ta bên này tạm thời vẫn cứ như vậy, chờ em qua được khảo hạch còn có một tháng tập huấn đào thải, hết thảy chờ đến sau khi tập huấn xong lại nói." Viên Úc Thần cọ cọ cái ly trong tay, nhìn thân thể gầy nhỏ của Sân Mộc dường như có chút do dự. "Em vừa mới tỉnh, có thể kiên trì nội dung khảo hạch không?"
"Ngươi không cần lo lắng." Thấy Sân Mộc chỉ vùi đầu không nói, Viên Cảnh Trạch cho rằng hắn vì lo lắng không qua được, liền mở miệng an ủi. "Ta là một trong các khảo hạch viên, ta sẽ không để những người khác nhằm vào ngươi."
Sân Mộc ồ ồ gật gật đầu, có vẻ hữu khí vô lực. Viên Úc Thần có chút buồn cười, ngẩng đầu nhìn Viên Cảnh Trạch, khôi phục lại vẻ nghiêm túc thường ngày. "Kêu ca, Tiểu Mộc so ngươi lớn hơn một tuổi."
Viên Cảnh Trạch nhíu mày có chút không vui "Nhưng hắn thoạt nhìn rõ ràng bất quá chỉ hai mươi tuổi."
Viên Úc Thần đôi mắt trầm trầm, đem chén trà trong tay đặt lên bàn, phát ra một tiếng thanh thúy. Viên Cảnh Trạch căng thẳng, nhấp môi buông đồ uống trong tay, nghiêm túc nhìn về phía Sân Mộc "Sân Mộc ca."
Cuộc đời lần đầu tiên được người kêu bằng "ca", tinh thần bị đả kích từ việc đi học của Sân Mộc được lấy lại, hiếm khi phá lệ nhìn Viên Cảnh Trạch. "Ta sẽ che chở ngươi." Người này trừ bỏ dị năng có chút chán ghét, nhưng thật ra bản thân cũng không làm cho hắn ghét, Sân Mộc nhanh nhẹn đem Viên Cảnh Trạch bỏ vào trong vòng bảo hộ của mình.
Viên Cảnh Trạch động động miệng, mặt ngoài nói với Sân Mộc vài lời nói khách khí.
Trọng Lân từ ngoài bước nhanh đi vào, quân trang thẳng tắp. Viên Cảnh Trạch nhanh chóng buông đồ uống, nghiêm túc đứng dậy kính một cái chào theo nghi thức quân đội "Thượng tá!"
Trọng Lân đáp lễ, xoay người nhìn Viên Úc Thần "Nguyên soái!"
Viên Úc Thần gật đầu, Trọng Lân lấy ra một cái hộp đặt lên bàn trước mặt Viên Úc Thần. "Nguyên soái, đây là quang não của Sân thiếu."
Viên Úc Thần mở chiếc hộp lấy ra một cái quang não màu ngân bạch, tinh tế cầm lên đánh giá. Trọng Lân cẩn thận giải thích "Quyền hạn cấp A, trừ phi trải qua thao tác của bộ não liên bang, sẽ không cần lo lắng có người theo dõi."
"Tiểu Mộc, tới." Viên Úc Thần cầm tay Sân Mộc, đem quang não đeo lên cổ tay hắn. "Về sau đây là quang não của em, ta đem quang não của ta kết nối với em, nếu gặp phải chuyện gì liền liên hệ cho ta, biết không?"
Sân Mộc giơ lên tay, đánh giá thứ đồ chơi mới lạ trên cổ tay. Sân Mộc trên mạng có tra qua, ở thế giới hiện giờ, quang não tương đương với giấy chứng nhận công dân trước kia, là thứ tượng trưng thân phận một người, cùng thông tin cá nhân liên hệ chặt chẽ, không nghĩ tới hắn thế nhưng cũng có, đó có phải hay không chứng minh từ giờ trở đi hắn chính là một "nhân loại", bất quá nhập cư trái phép từ vạn năm trước tới đây đã không còn hộ khẩu.
Thấy Sân Mộc thích, Viên Úc Thần cũng yên tâm dời mắt. "Bên ngoài tình huống thế nào?"
"Yến hội qua đi, những thế lực vốn còn ngo ngoe rục rịch đều trở nên an phận, Tiêu gia sau lưng vẫn còn hoạt động, dường như đang muốn xác nhận cái gì."
Hồi tưởng lời nói của mình ở yến hội ngày ấy, Viên Úc Thần tự nhiên hiểu được lo lắng của Tiêu Duệ An. Trọng Lân thấy Viên Úc Thần không có ý kiến gì, biết Viên Úc Thần cũng không đem chuyện này để trong lòng, gã cũng không dừng lại, tiếp tục nói.
"Nguyên soái đích thân đưa tin lên tinh võng truyền bá, mọi người đối với nguyên soái đã hoàn toàn tín nhiệm, nguyên soái hãy cố gắng an tâm dưỡng thương một thời gian, sẽ không có sai xót gì xảy ra."
"Không có tuyệt đối, vẫn là phải chú ý." Viên Úc Thần trầm giọng nói.
Trọng Lân gật đầu "Vâng!"
"Phàn Diệp đâu." Sân Mộc mở miệng hỏi, từ lúc tỉnh lại hắn liền không có gặp Phàn Diệp, điều này làm cho Sân Mộc có chút nghi hoặc. Phàn Diệp không phải cảnh vệ bên người Viên Úc Thần sao? Vì sao không đi theo Viên Úc Thần.
Trọng Lân giật mình, tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng vẫn rơi vào tầm mắt Viên Úc Thần. Viên Úc Thần giữa mày nhíu chặt, lại không lập tức mở miệng hỏi.
"Phàn trung úy mấy ngày gần đây bận huấn luyện, sẽ không đến."
Sân Mộc như suy tư gì, gật gật đầu, cũng không hỏi lại, tiếp tục đùa nghịch quang não trong tay. Ánh mắt Viên Úc Thần nhìn chằm chằm Trọng Lân, biểu tình khó lường, lắc cái ly trong tay. Trọng Lân hơi cúi đầu né tránh ánh mắt Viên Úc Thần, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
"Tiểu Mộc, cùng Cảnh Trạch đi chơi, ta cùng Trọng Lân bàn công việc một chút." Viên Úc Thần buông cái ly, duỗi tay vỗ vỗ đầu Sân Mộc.
"Nga." Sân Mộc nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy hướng Viên Cảnh Trạch ngoắc ngoắc ngón tay, tâm tình thực tốt nhảy nhót ra khỏi cửa. Viên Cảnh Trạch nhìn Viên Úc Thần cùng Trọng Lân gật gật đầu, đi theo Sân Mộc rời khỏi đại sảnh.
Đại sảnh lúc này chỉ còn lại hai người Viên Úc Thần cùng Trọng Lân, không khí yên lặng nhất thời có chút ngưng trọng. Viên Úc Thần dựa vào sô pha, ngón tay nhẹ gõ đầu gối, ánh mắt sâu thẳm nhìn bàn phản quang pha lê, dường như vẫn không định mở miệng trước.
Trầm mặc hồi lâu khiến lòng Trọng Lân thầm thở dài một hơi, mở miệng đánh vỡ không gian ngưng trọng giữa hai người "Ta cùng Phàn Diệp nói một ít câu, hắn có lẽ đã chạy sai phương hướng."
Viên Úc Thần ngẩng đầu nhìn hướng Trọng Lân, Trọng Lân cẩn thận đem đối thoại ngày ấy của ba người toàn bộ lặp lại một lần, nói xong, cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Viên Úc Thần.
"Phàn Diệp mặt ngoài thoạt nhìn tùy tiện, kỳ thật trong lòng so với ai khác đều có ý hơn, có lẽ hắn xem lời ta và Lăng Mạt nói thành ý của nguyên soái ngài, nên hắn mới tận lực cùng giữ khoảng cách cùng Sân thiếu."
Trên mặt bình tĩnh của Viên Úc Thần đã ẩn ẩn lan tràn lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy di động ám quang. "Cho hắn thời gian mười ngày khôi phục lý trí, mười ngày sau nếu không thấy người, để hắn trở về đội hậu cần tiếp tục làm đầu bếp."
Trọng Lân trừu trừu khóe miệng, thẳng tắp kính một cái chào theo nghi thức quân đội. "Rõ!!"
Phòng huấn luyện, sau một giờ Viên Cảnh Trạch đi vào, người đổ đầy mồ hôi đi ra. Sân Mộc xem phim hoạt hình hết sức vui vẻ, thấy người ra tới cũng không ngẩng đầu lên, chỉ duỗi duỗi móng vuốt xem như chào hỏi.
Viên Cảnh Trạch dùng khăn lông lau mặt, hung bạo ngồi xuống ghế đối diện Sân Mộc, tùy ý liếc nhìn máy tính trong tay Sân Mộc một cái, nhịn không được bĩu môi. "Đó là giáo dục vỡ lòng dành cho trẻ nhỏ, xem hiểu sao?"
Không phải không nghe ra trêu đùa trong lời nói Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc tắt đi máy tính đem mắt phóng tới trên người Viên Cảnh Trạch, nét mặt Viên Cảnh Trạch lãnh đạm, biểu lộ một mạt tươi cười "Năm lần trọng lực một giờ, ta tiến bảy phần ba giây."
Tỏ vẻ nghe không hiểu, Sân Mộc cũng không đáp lời. Viên Cảnh Trạch buông khăn lông trong tay, vươn lên thân người tò mò nhìn chằm chằm Sân Mộc "Ai, dị năng của ngươi rốt cuộc mạnh như thế nào? Ngày đó khí thế trên người ca của ta cũng thật dọa người. Bất quá ngươi nhỏ như vậy, khí thế cường đại ngày đó hẳn chủ yếu là của ca ta đi?"
"Lợi hại so với ngươi." Dù có cường giả cũng chưa từng động đến tay mơ, Sân Mộc cảm thấy cùng cậu ta chấp nhặt sẽ tự hạ thấp cấp bậc. "Khảo hạch sẽ như thế nào?" Sân Mộc càng cảm thấy hứng thú với cuộc khảo hạch tân sinh vài ngày sau, hắn chính là muốn lấy danh đầu bảng đưa cho Viên Úc Thần làm lễ vật.
"Tất cả thí sinh đều bị đưa vào khu huấn luyện, tiến hành huấn luyện sinh tồn, mỗi năm nội dung khảo hạch đều không giống nhau. Năm nay trên tay mỗi thí sinh đều sẽ có một phần bản đồ tàn bị khuyết, chỉ có khi nhập đủ bốn phần mới có thể đi đến nhiệm vụ chung trên bản đồ."
"Bản đồ mỗi người đều không giống nhau sao?"
"Bản đồ có một phần, mỗi người mang theo một gốc tư, trừ bỏ bản thân sẽ không có người khác biết phần bản đồ kia trong tay ngươi là gì, ngươi có khả năng sẽ tìm được phần bản đồ giống phần đang có, cũng có khả năng tìm được phần khác. Chỉ có khi tìm đủ bốn phần khác nhau, mới có thể được cả phần bản đồ, ra khỏi khu huấn luyện."
Mắt Sân Mộc sáng rực lên, trò chơi này chơi rất vui, máu me bạo lực, cá lớn nuốt cá bé, cùng hắn rất hợp.
"Cùng lúc đó sẽ có khảo hạch viên đột nhiên tiến hành tập kích thí sinh, một khi bản đồ còn lại bị khảo hạch viên hủy đi, hoặc mất đi năng lực tác chiến, tự động bỏ quyền, khảo hạch như vậy sẽ thất bại, lập tức rời khỏi khu huấn luyện."
"Có thể đánh trả chứ?" Bị người đuổi theo đánh còn không đánh trả, đây không phải phong cách của Sân Mộc. "Nếu giết chết khảo hạch viên sẽ thế nào?"
Viên Cảnh Trạch sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu "Cho phép thí sinh phản kháng, nhưng tuyệt đối không cho phép hạ sát, lại nói, thí sinh chưa có trải qua huấn luyện chính quy, những khảo hạch viên đều là cao niên, sinh viên cấp cao ưu tú nhất, sao có thể bị thí sinh đánh bại?"
"Đối với khảo hạch viên, điều các ngươi phải làm chỉ có thể là tránh đi, nhanh chóng tìm được toàn bộ bản đồ hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ nói những người khác thủ hạ lưu tình với ngươi." Cho rằng Sân Mộc sợ hãi, Viên Cảnh Trạch nhẹ giọng. Cậu lại không biết, Sân Mộc này nào có chỗ nào là sợ hãi, hiện tại hắn kích động đến nỗi hận không thể lập tức đến trường thi bạo ngược một phen.
"Khảo hạch viên có bao nhiêu người?" Ít quá hắn không đã ghiền, đừng để hắn còn chưa động thủ đã bị những người khác thu thập sạch sẽ.
Viên Cảnh Trạch lắc lắc đầu "Ta đã tiết lộ nhiều rồi, còn nói thêm nữa thì phạm quy."
Viên Cảnh Trạch lấy khăn lông trên bàn quấn qua cổ "Ngươi ở đây chơi, ta đi tắm rửa một chút."
Nhìn theo bóng Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc nghiêm túc tự hỏi dùng bao nhiêu thời gian để kết thúc kỳ khảo hạch vài ngày tới, rồi lại lần nữa đem mắt đặt vào phim hoạt hình, hắn cảm thấy, đã thời gian dài như vậy không đánh nhau, lần này động thủ lại phải ôn nhu một chút, có thể lưu lại một ấn tượng tốt cho nhân loại vạn năm sau.
Quyết định xong liền cảm thấy vui sướng, sẽ không trực tiếp đàn áp hạ gục trong một cái nháy mắt, vẫn là nên chừa chút mặt mũi cho những nhân loại này đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.