Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta

Chương 14: Chương 14





Rắn là loài động vật bò sát, phần đa nhân loại khi thấy chúng đều theo bản năng mà sợ hãi.
Bốn người bọn họ không ngoại lệ, nhưng Sở Nhiên dù sao cũng đã sinh tồn trong mạt thế nhiều năm nên hắn có thể đè xuống sự sợ hãi theo bản năng này mà hướng dẫn cho Lý Tinh.
"Nó vừa mới biến dị, hiện tại đặc biệt hưng phấn nên ý trí không thể kiên trì được trước sự tấn công tinh thần lực."
Lý Tinh gật đầu tỏ ý bản thân đã nghe, hắn nói tiếp "Cấp bậc của cô hiện tại rất thấp, tối đa chỉ có thể tiến hành tấn công hai lần.
Hiện tại tập trung tinh thần thành làn sóng suy nghĩ tiếp cận nó, xâm nhập vào não bộ nó rồi hủy đi ý thức của nó."
Sợi tơ tinh thần lực của Sở Nhiên nhẹ nhàng đong đưa cảm nhận từng đợt sóng nhỏ do Lý Tinh tạo ra, lần đầu thử nghiệm đã tạo ra sóng tinh thần rất không tệ.
Nhưng mà đối với Sở Nhiên như thế thì chưa đủ, tinh thần lực có thể dựa theo ý nghĩ của chủ nhân mà thiên biến vạn hóa, giống như hắn thường sử dụng sợi tơ vì sử dụng tiện lợi lại tiết kiệm tinh thần lực.
Mà dạng sóng lại cực kì phổ biến, nó giống như một cái rada lấy dị năng giả làm tâm mà lan tỏa ra, định vị mục tiêu rồi tấn công, cũng bởi vậy có rất nhiều tinh thần lực bị lãng phí.
Lần tấn công đầu tiên của Lý Tinh nhanh chóng kết thúc, kết quả chính là thất bại khiến con rắn biến dị đề phòng, nó sử dụng dị năng của mình thúc dục cây cỏ hai bên đường điên cuồng tăng trưởng đâm vào tinh thể trong suốt nhìn qua là mỏng manh nhất.

Lý Tinh nhanh chóng làm ra lần tấn công thứ hai, nhưng cô vẫn thất bại, lần này kết quả kèm theo là cạn kiệt dị năng đầu đau đến ngất đi.
Sở Nhiên đưa mắt nhìn về phía Thẩm Dục và Quân Ân, cong mi mắt cười nói "Nhanh ra đi."
Quân Ân vừa thấy hắn mở miệng liền lao ra ngoài nóng lòng thử nghiệm dị năng, còn Thẩm Dục từ tốn hơn, y cẩn thận quan sát từng chuyển động của rắn biến dị, chờ đợi thời cơ phóng ra một đạo lôi điện đánh nó tê liệt.
Thật ra hai đòn tấn công của Lý Tinh không hoàn toàn thất bại, ít nhất khi này hai người Thẩm Dục đang chiến đấu với một con rắn biến dị đang choáng váng đầu óc, đến mức nó quên mất bản thân hiện tại có dị năng mà chỉ biết dùng thân thể khổng lồ của mình để tấn công.
Quân Ân sở trường có lẽ là cận chiến, anh ta theo thói quen tiến gần lại mục tiêu nên nhiều lần bị con rắn lớn đánh bay ra.
Nhìn cảnh này vài lần, Sở Nhiên không khỏi chặc lưỡi nói "Thật ngu ngốc."
"Đúng vậy.
Trông đặc biệt ngu ngốc, may con rắn này còn ngu hơn chứ bằng không là vào miệng làm bữa chiều như chơi."
Liếc mắt qua nhìn, hắn thấy Lý Tinh vừa mới ngất xỉu đã tỉnh lại, sắc mặt cô trắng bệch cắt không ra giọt máu, từ vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh chảy dọc theo xườn mạt thấm vào cổ áo khoác.
Nhếch miệng cười khẽ, hắn hỏi "Ổn không?"
Lý Tinh mệt mỏi lắc đầu, cô tựa mặt vào kính xe lành lạnh khiến bản thân tỉnh táo mà thều thào nói "Không ổn.
Em hiện tại cả người không có sắc lực, đầu thì đau đến muốn vỡ ra."
Hắn coi như an ủi nói một câu "Ráng chịu đựng, nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt hơn."
Liếc nhìn hắn đầy đáng thương, cô mếu máo hỏi "Anh Sở, em không thể hấp thu tinh hạch để khôi phục dị năng giống trong tiểu thuyết sao?"
Rõ ràng trong tiểu thuyết đều viết khi công chính cạn kiệt dị năng thụ chính sẽ đem tinh hạch cao cấp hoặc là thánh tuyền linh tinh đưa qua để công chính khôi phục dị năng, không suy yếu trước mặt kẻ địch.
Dù cô tự nhận mình không xứng có đãi ngộ nhân vật chính, nhưng ít nhất cũng phải có một tinh hạch cấp thấp để giảm bớt đau đớn suy yếu chứ.
Chuyện tinh hạch là chuyện của nửa năm sau, hiện tại Sở Nhiên chưa có nói với ba người Thẩm Dục.

Nhưng dị năng giả hệ tinh thần cạn kiệt tinh thần lực thời gian khôi phục lâu hơn những dị năng giả hệ khác bao nhiêu hắn là người hiểu rõ nhất.
Trong nhất thời hình bóng Lý Tinh nằm trên giường thí nghiệm phòng bên lướt qua trong đầu Sở Nhiên, nếu như không có khả năng tự vệ cô sẽ bị bắt đi làm vật nghiên cứu.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu làm hắn không suy nghĩ gì khác mà muốn giúp cô.
Hắn nói "Thả lỏng tinh thần ra, đừng kháng cự."
Nói xong mắt thả ra một sợi tơ tinh thần lực, sợi tơ vươn đến trước mặt Lý Tinh rồi chui vào đầu cô.
Có lẽ cô từ đầu đã tín nhiệm hắn hoàn toàn nên hắn thật dễ dàng đưa sợi tơ tinh thần lực vào, sau khi tiến vào hắn rút một nửa năng lượng sáng nay thu được truyền qua cho cô.
Năng lược dùng để bồi đắp cơ thể mất đi một nửa, cơ thể lại trở nên nặng nề và dễ dàng mệt mỏi.
Mà người thụ hưởng thì trong phút chốc sắc mặt trở nên tốt hơn, màu trắng bệch tăng thêm hồng hào khỏe mạnh.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sở Nhiên, Lý Tinh đáy lòng dâng lên đủ loại cảm giác, ấm áp có, hối lỗi có.
Cô trịnh trọng nói "Cảm ơn anh Sở."
Nếu cô không than vãn có lẽ người thanh niên này sẽ không phải đem thức ăn của mình chia cho cô.

Sở Nhiên im lặng không đáp lại, tâm tư nhạy cảm làm hắn nhận ra hắn thật sự không quá căm hận nhân loại, chỉ vài ngày ngắn ngủi lại làm hắn bỏ qua định kiến hơn bảy năm để mở ra cánh cửa nặng nề giúp đỡ người khác.
Suy cho cùng, hắn vẫn là nhân loại đa tâm sốnh theo quần thể.
Vốn chênh lệch không lớn, hai người Thẩm Dục đánh một con rắn lớn bị làm cho trì độn đương nhiên sẽ chiếm ưu thế, Thẩm Dục dùng một đạo lôi điện đánh vỡ sọ não của con rắn lớn để kết thúc.
Nhìn nó thét lên đau đớn rồi ngã xuống, y đỡ lấy Quân Ân trở về xe, lúc nhìn đến khí sắc của hắn thì kinh ngạc hỏi "Cậu bị sao vậy?"
Sở Nhiên xua tay đáp "Không sao, chúng ta nên rời đi thôi, mùi máu sẽ dẫn rất nhiều tang thi đến."
Nói xong, tinh thần lực lại thoát ly khống chế đem con rắn lớn nhét vào không gian của hắn làm cơ thể mệt mỏi của hắn trở nên suy yếu hơn.
Thật sự rất đáng ghét.
Thẩm Dục không tiện hỏi nhiểu, y cùng Quân Ân nhanh chóng thay bánh xe bị bể lốp rồi chính mình lái xe đi vào thành phố nhỏ.
Dù ngoài mặt vẫn là biểu hiện ôn hòa, nhưng trong lòng y có một cảm giác lo lắng khó hiểu làm y cực kì khó chịu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.