Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 17: Cả đám không có tâm nhãn




Không muốn lần thứ hai lại bị vây trong tuyệt cảnh, cho nên Dạ Mặc Nhiễm thực sự muốn thay đổi mọi chuyện, dù cho đã biết rõ kết quả nhưng có lẽ hắn vẫn muốn ôm lấy chút hy vọng mỏng manh.
Kết quả giờ có chỗ giống, lại có chỗ khác so với đời trước.
Dạ Mặc Nhiễm sợ, rất sợ, nếu như đời này vì sự cải biến của hắn mà bỏ lỡ chuyện gặp được Phương Cẩm, nếu như đời này lại không còn có thể nhìn thấy người kia…
Như vậy, cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao, hay vẫn chỉ còn lại một mình mình, vẫn một lần nữa tuyệt vọng chạy trốn trong thế giới của tang thi.
Đêm khuya, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, có lẽ mọi người đều đang ngủ. Bất quá giữa bóng tối đen kịt đến mức đưa tay lên không thấy rõ năm ngón này, nếu có người nào đấy đột nhiên biến mất, phỏng chừng cũng chẳng có ai phát hiện ra.
Dạ Mặc Nhiễm đi vào không gian, nổi lơ lửng trong hồ nước thật lâu, làn nước lạnh lẽo ấy ít ra có thể trấn an một chút tâm tình hắn hiện giờ.
Hắn nằm trên giường một lúc, đến hừng đông liền trở lại trong xe.
Có lẽ không khí buổi sớm mai quá mức tinh khiết, cho nên Dạ Mặc Nhiễm có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hừng đông năm giờ, hắn từ trong xe đi ra, trong bóng tối loang lổ có chút ánh sáng yếu ớt từ song cửa phía trên chiếu vào, có thể thấy mấy người nằm lung tung trên đệm, chẳng biết là thực đang ngủ hay chỉ nhắm mắt lại mà thôi.
Hắn đi tới sau dãy ghế cao nhất, vừa vặn chỉ cách những chấn song cửa sổ một cánh tay. (cái kiểu ghế xếp bậc thang trong phòng thể chất ý>”<)
Dạ Mặc Nhiễm ngồi dưới đất tựa vào lưng ghế, nhìn bầu trời đang bừng sáng phía ngoài kia, có thể thấy vài tang thi đang vật vờ du đãng ở vườn trường và sân thể dục.
Màu da bọn chúng trở nên xám trắng tối tăm, con mắt đã biến thành đỏ như máu, hàm răng cũng trở nên sắc nhọn, dài ngoằng ra khiến miệng chúng không thể khép lại, rớt dãi chảy ra không ngừng. Trên người, không biết là bị cắn hay là cắn người khác mà lưu lại những vết máu loang lổ, khiến người ta nhìn vào phát buồn nôn.
Phó Nhất Hàng đảo mắt nhìn thời gian, đã tám giờ.
Bất quá ở trong phòng thể chất đóng kín cũng không bật đèn, cho nên có chút tối tăm.
Duỗi thân thể đau nhức, Phó Nhất Hàng chậm rãi ngồi xuống, theo quán tính sờ sờ nơi thắt lưng, nhưng tay đưa ra đến một nửa rồi lại buông xuống, hàng mi dài che đi ánh mắt, khiến người khác không thấy rõ được tâm tình.
Thấy Phó Nhất Hàng thức dậy nên mọi người cũng lục tục ngồi lên, vốn chẳng thể ngủ được nữa, có nằm thêm cũng rất mệt mỏi, những việc gì phải đối mặt, giờ cũng đến lúc rồi.
Tiểu Võ cố xoay thắt lưng một cái, thoải mái thở dài
“Cái loại đệm chó má gì đây chứ, so với cái giường cứng của tôi còn đau lưng hơn, đáng thương cho cái thắt lưng của tôi quá à!”
Điều đầu tiên hắn làm là đứng dậy giãn gân cốt, xoa bóp chân tay.
Vương Võ Thắng mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mở miệng nói: “Cuối cùng thì trời cũng sáng.”
Quách Hoằng cười trấn an Vương Võ Thắng một chút: “Đói bụng rồi hả, ngày hôm qua còn có nửa túi bánh bích quy, chúng ta phải phân chia nhau mà ăn.”
Lý Băng Băng vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, vừa nói: “Mọi người thử nghe một chút, hình như bên ngoài không có tiếng gì cả? Hay là tang thi đói bụng quá đã chạy đi chỗ khác rồi?”
Mấy người lập tức vểnh tai chú ý đến tiếng động bên ngoài, xác định không còn nghe thấy tiếng đập cửa nữa.
Lý Băng Băng cầm lấy bánh quy Quách Hoằng đưa, mới vừa cắn một cái liền nhớ ra còn có một người nữa.
Cô đi giày vào, hướng đến xe ô tô: “Này! Mọi người có ai thấy Dạ Mặc Nhiễm không? Anh ấy không có ở trong xe!”
Mao Bân vội vàng đứng lên bật đèn, nhìn quanh quất toàn bộ đều không có bóng dáng, mọi người ai cũng cuống cả lên.
Tiểu Võ hai miếng liền ăn hết cái bánh quy: “Một người đang sống sờ sờ to lớn như thế mà lại hư không biến mất sao? Mẹ nó! Đầu năm nay thật đúng là cái chuyện quỷ quái gì cũng đều có cả!”
Lưu Húc, Ô Đan bụng đói kêu vang từ lâu, thế nhưng bắt bọn họ ngửa tay xin thức ăn, bọn họ thà rằng chết đói còn hơn.
Hiện tại nghe được chuyện mọi người không thấy Dạ Mặc Nhiễm, hai người có chút hả hê: “Khó trách lại bình tĩnh như vậy, nguyên lai sớm đã có biện pháp rồi, chắc sợ các ngươi làm vướng chân nên đã chuồn trước, đem cả đám dắt mũi như trâu! Ngu ngốc!”
Ngày hôm qua tóc đỏ đánh nhau vẫn chưa đã tay, vừa nghe nói như thế liền đạp Lưu Húc một cái lăn kềnh ra đất.
“Đồ con rùa! Con mẹ mày tát vào mồm cho sạch sẽ một tí đi!”
“Cái con mẹ nhà mày thích gì!” Lưu Húc đứng lên chuẩn bị đánh nhau với Tiểu Võ.
Vương Võ Thắng Quách Hoằng vội vàng can ngăn.
Phó Nhất Hàng quát lớn: “Đều dừng lại hết cho tôi! Còn nháo nữa lão tử đem các cậu đá hết ra ngoài cho tang thi tráng miệng! Một đám nhóc con không biết sống chết, đánh nhau cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào! Không biết suy nghĩ à!”
Quát một tiếng làm tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, trong lúc hai kẻ còn đang trong cơn giận dữ bỗng có tiếng thở dài đột ngột vang lên.
Dạ Mặc Nhiễm thong thả đi từ phía trên xuống, tư thái nhẹ nhàng thanh thoát tựa như thiên tiên, cao quý giống một vương tử đang nhìn đám điêu dân gây loạn, rồi sau đó ưu nhã bỏ đi.
“Tinh thần cũng không tệ nhỉ, xem ra tối hôm qua mọi người đều ngủ rất ngon.”
Lúc nãy mọi người không chú ý tới bên trên nên không tìm thấy, bây giờ nhìn hắn từ phía trên đi xuống cũng đoán được hắn ở đó làm gì, Phó Nhất Hàng cũng không nói lời vô ích với hắn.
“Tình huống bến ngoài sao rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.