Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng

Chương 7: Không Nhìn Thấu Quan Tâm 2






Edit by ChangLúc tay cô sắp thu lại, một bàn tay to lạnh lẽo đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, Dạ Ương không kịp đề phòng nên bị lạnh rung mình một cái, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói hơi lạnh của người đàn ông: “Làm việc đừng có làm một nửa!”“A?” Dạ Ương ngước mắt, khó hiểu nhìn Kỳ Mặc Trần.
Con ngươi của Kỳ Mặc Trần hơi rũ xuống, Dạ Ương lập tức hiểu ra, tiếp tục giúp cột lại dây lưng chưa xong cho anh.“Ăn cơm đi!” Người đàn ông đi đến vị trí chủ vị rồi ngồi xuống, nhưng hai mắt lại không hề rời khỏi Dạ Ưong dù chỉ một khắc, trong con ngươi hiện lên vẻ nghi hoặc, cũng vô cùng khó hiểu.Bắt đầu từ sáng nay, anh đã nhận ra cô gái này có gì đó không ổn lắm, là do anh chưa hiểu biết cô sao?Dạ Ương vô cùng khó khăn, cô thật sự thật sự không muốn ngồi gần người đàn ông này.

Ngồi bên cạnh tòa băng sơn vạn năm như thế thì ăn cơm kiểu gì, không bị đông chết đã đội trời lắm rồi!“Cô Lạc Ương, mời ngồi!” Lúc Dạ Ương vẫn đang nghĩ có nên ngồi bên cạnh người đàn ông kia không đây, dì Thu đã kéo ghế bên cạnh Kỳ Mặc Trần ra rồi.Dạ Ương: “…” Cô ngồi là được chứ gì!Kết quả Dạ Ương vừa ngồi xuống, con ngươi người nào đó đã nhìn về phía này, Dạ Ương bị anh nhìn đến mức có chút sởn tóc gáy, đủ rồi đấy, tốt xấu gì thân thể này cũng là của cô rồi, có thể đừng sợ người đàn ông này nữa được không.“Không sợ tôi?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô.Dạ Ương ngước mắt liền thấy người nào đó hơi nhếch môi, đang trào phúng cô sao? Hay bản thân mình?Truyện được cập nhật duy nhất tại …Sợ, sao mà không sợ cho được, cô sợ muốn chết hiểu không, có quỷ mới biết cô gánh lấy thân thể vô cùng sợ hãi anh này đã hao phí biết bao nhiêu tinh thần và sức lực.Dạ Ương thật sự rất muốn nói không sợ, nhưng cô lại không thốt ra được hai chữ này.
Bầu không khí vất vả lắm mới dịu lại lập tức trở nên ngưng trọng hơn, Dạ Ương cũng có thể cảm giác lệ khí trên người người đàn ông này càng ngày càng dọa người.Dì Thu đứng bên cạnh thấy thế thì gấp như kiến bò trên chảo, mới đầu còn vui vì Dạ Ương ngồi bên cạnh chủ tử, dù sao mấy tháng tới đây cô Lạc Ương thường xuyên chọc chủ tử không vui, cũng căn bản không muốn ngồi trên bàn ăn cùng chủ tử.

Bây giờ vất vả lắm mới thấy cô Lạc Ương hơi thay đỏi, vừa rồi còn lo lắng sức khỏe của chủ tử nên bảo bà ấy lấy áo choàng xuống, sao đột nhiên lại thành thế này rồi.Ngay lúc lệ khí trên người Kỳ Mặc Trần sắp len lỏi khắp nơi, Dạ Ương đặc biệt ‘bình tĩnh’ cầm đũa, gắp một miếng thịt kho tàu, sau đó dưới ánh mắt thô bạo lạnh lẽo của Kỳ Mặc Trần bỏ vào trong chén anh.Dạ Ương thu đũa lại: “Anh nhìn như vậy không sợ mới lạ, nếu nhìn tôi dịu dàng hơn thì đã không sợ rồi, hắc hắc, thịt kho tàu thơm quá đi, chắc ngon lắm đấy, anh nếm thử đi.”Kỳ Mặc Trần: “…”Dì Thu: “…”Dáng vẻ tươi cười như hoa của cô gái làm hơi thở lạnh lẽo xung quanh Kỳ Mặc Trần bỗng nhiên an tĩnh lại, Kỳ Mặc Trần nhìn chằm chằm Dạ Ương, trong con ngươi đen nhánh kia không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.Tay Dạ Ương đặt dưới bàn siết chặt lại, trong lòng cố gắng an ủi mình, không thể sợ, không thể sợ được, nếu bây giờ cô cứ sợ, vậy nỗi sợ hãi với người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không xóa bỏ được.
Nếu thân thể này đã là của cô, vậy cô sẽ không cho phép có những cảm xúc khác ảnh hưởng tới mình.Không biết bầu không khí trong đại sảnh trầm mặc bao lâu, cuối cùng người đàn ông thu hồi ánh mắt, kẹp miếng thịt kho tàu trong chén lên: “Được!”Thôi bỏ đi, cô vẫn đừng nên mơ tưởng người đàn ông này có thể dịu dàng nhìn mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.