Trọng Sinh Ly Hôn 1950

Chương 47:






Editor: Hye JinChu Gia Thành thu hồi ánh mắt, nâng tay Chu Tiểu Lan: "Lên ngựa!"Chu Tiểu Lan chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, nhìn qua con ngựa to như vậy hơi chút sợ hãi, lại thấy cưỡi ngựa cực oai vệ, nắm lấy cái dây cương, ra sức bò lên.Dùng sức lực lớn, nên vừa túm lấy chùm lông trên lưng ngựa, làm ngựa đau cáu kỉnh giơ chân lên.
Thấy vậy, Chu Gia Thành nhanh chóng thắt chặt dây cương, đỡ Chu Tiểu Lan suýt ngã: "Anh ôm em lên."Ngay khi Chu Gia Thành cúi xuống đỡ vai Chu Tiểu Lan, một viên đạn từ phía sau xuyên đến, xuyên qua đùi của ăn.

Thân hình Chu Gia Thành lung lay, chân trái nhũn ra, chống không nổi thân thể, bang một cái mà quỳ gối trên mặt đất."Gia Thành ..." Vợ chồng Chu Đại Toàn chạy tới thì vừa kịp nhìn thấy cảnh tượng tan nát cõi lòng này.Hoàng Lão Tam là một tên lưu manh không nghề không nghiệp, sắp ba mươi đến nơi không ít làm những chuyện trộm cắp thậm chí chơi gái, đánh bạc thuốc phiện cũng sa vào.
Sở dĩ còn sống được tới giờ phút này cũng nhờ hắn thức thời.Nhưng hôm nay cô dâu mà hắn rước về nhà bị công khai mang đi, mà hắn rắm một cái cũng không dám thả, về sau ai sẽ còn coi trọng hắn.Trước mặt bao nhiêu anh em, họ hàng, hắn ném không được mặt mũi, càng sợ về sau ai nấy đều dám lấy cái chuyện này chê cười hắn, dẫm đạp hắn một chân.Nhận thức được ánh mắt khinh thường của những người anh em thường đi bên người mình, đầu óc Hoàng Lão Tam cơ linh, nhiệt huyết chạy về nhà, dưới sự xúc động, mang súng gỗ bảo bối của hắn ra.Cái súng gỗ này là hai tháng trước, quốc quân bại trận, hắn dùng một túi gạo cùng đối phương đổi, chỉ có mười mấy phát đạn.
Ngày thường Hoàng Lão Tam xem nó như bảo bối, đi ra ngoài lúc nào cũng mang theo, chỉ là luyến tiếc khai pháo chủ yếu là để khoe khoang hù dọa người mà thôi.Bình thường thôn dân thấy hắn cầm súng gỗ đều vòng qua mà đi, thà rằng vòng đường xa hơn cũng không dám cùng hắn chính diện tiếp xúc.

Hoàng Lão Tam thực hưởng thụ với cảm giác người khác sợ hãi hắn như vậy.Cứ thế theo thời gian người cũng bành chường.
Hôm nay ở chỗ của Chu Gia Thành, thiếu chút sợ hết hồn, dưới sự tức giận và xấu hổ, giơ súng gỗ ra, nhắm ngay vào lưng Chu Gia Thành mà bóp cò.Hắn đời này bắn súng gỗ chỉ ba lần, mỗi lần đều không trúng được cái gì, lần này hắn cũng không vọng tưởng bắn trúng Chu Gia Thành, chỉ nghĩ muốn hù dọa một chút, vớt chút mặt mũi mà trở về nhà.Ai biết rõ ràng hắn đang nhắm thẳng vào chỗ lưng của Chu Gia Thành, viên đạn bay đến phía dưới ** Chu Gia Thành, cọ qua chân vào chỗ đùi trái, đúng là chó ngáp phải ruồi.Hoàng Lão Tam vô cùng choáng váng!Mấy tên thường đi cũng hắn sửng sốt vài giây sau đó động tác nhất trí vuốt mông ngựa: "Ông trời, nhìn không ra đó nha, lão tam còn có năng lực này.
Một cú đánh rất tuyệt, hướng lên trên một chút thôi là trúng căn tử của hắn rồi, ngay lập tức biến thành thái giám!"Một người tiếc nuối nói: “Giá như lên một chút nữa là được rồi."Lời khen ngợi của mọi người đã làm dịu đi một chút lo lắng và bồn chồn trong lòng Hoàng Lão Tam.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Chu Gia Thành đang quỳ trên mặt đất, liếm liếm môi hưng phấn mà lên tiếng: "Hắn, hắn sẽ không chết chứ?""Một phát vào chân chứ có phải vào đầu đâu, không chết được."Một tên lưu manh lên tiếng.

Mấy năm nay chiến loạn, bọn họ không thiếu nhìn thấy người ta dùng súng gỗ bắn người, thậm chí đôi khi thôn dân cũng bị liên lụy, ngộ thương.Nghe vậy, Hoàng Lão Tam cảm thấy nhẹ nhõm một chút, chỉ cần hắn không chết, sẽ chẳng có việc gì.Chính là cao hứng duy trì không quá một giây, vì người Chu gia đã tới.Hai mươi mấy người đàn ông khỏe mạnh, cầm gậy gộc cuốc lưỡi liềm, hùng hổ chạy vào thôn.Hoàng Lão Tam hít vào một hơi khí lạnh, ôi thôi thôi rồi, đánh trẻ lại tới già tính sổ, đám yêu quái!Hắn nhanh chóng cầm cái súng gỗ nhắm ngay vào đoàn người Chu gia.Chú hai Chu đều là nông dân chân chất, có sức lực thì có chứ đối mặt với loại vũ khí nóng này căn bản không đủ nhìn.
Mọi người điều biết súng là đồ vật lợi hại, một đám dừng chân, sắc mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm Hoàng Lão Tam.Hai bên cách nhau 3-4m đối đầu giằng co.Lưu Thải Vân không nhanh như vậy, lảo đảo chạy lên, nâng Chu Gia Thành lên, không ngừng lau nước mắt: "Nhị Cẩu, Nhị Cẩu, con đừng dọa mẹ..."Trong cơn tuyệt vọng, dưới tình huống cấp bách vô tình lại hô lên cái tên cũ của con trai.Chu Đại Toàn cũng khiếp sợ, đứng ở một bên, lo lắng nói: "Bà, bà đừng có lây Nhị Cẩu, không thấy con trai đang khó chịu sao?"Chu Tiểu Lan sợ tới mức cả người run lên, môi run lên, còn chưa nói hết câu: "Anh hai, anh hai, anh..."Nhìn thấy bộ dáng vô cùng đau khổ của nhà họ Chu, đôi mắt đen của Đàm Tú Phương lóe lên, những người này cũng biết đau à!Hoàng Lão Tam đúng là trợ lực mà! Đúng là bắn một cái thật quá là tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.