Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều O

Chương 22:




Bánh màn thầu hôm nay Lưu Trì ăn không ra vị gì hết.
Hắn không biết hiện tại tuyến lệ của mình bị cái đạch gì, vẫn rơi nước mắt liên tục, lau cũng lau không xong, nước mắt cứ rơi từ nãy đến tận bây giờ, khóc như một kẻ ngu ngốc vậy.
Nhưng điệu bộ Đinh Lăng lại ăn rất ngon lành, ăn liền ba cái còn đồ ăn kèm không thèm ăn.
Anh vươn tay muốn lấy thêm đã bị Lưu Trì dùng đũa gõ tay.
Trong hốc mắt Lưu Trì còn nước mắt, sắc mặt coi như bình tĩnh, cổ họng hắn còn hơi nghẹn, không quá tán thành nhíu nhíu mày.
“Nếu em không nhầm thì vậy là đủ rồi, ăn nhiều thế buổi tối lại bỏ ăn.”
Đinh Lăng nghe lời rút tay về, anh cũng không giận, nói chuyện còn hơi có ít vui vẻ: “Vậy lần sau chúng ta lại ăn, có được không?”
Chớp mắt Lưu Trì đã rơi nước mắt, hắn lấy bàn tay lau lung tung, lại gật đầu một cái.
Bọn họ có lần sau, bao nhiêu lần cũng được.
——————
“Đừng đi.” Đinh – anh già không biết xấu hổ – Lăng này vừa mới cơm nước xong đã bắt đầu cản bạn trai nhỏ lại, “Hôm nay em ngủ ở đây, ngày khác anh dọn nhà với em, chuyển khỏi nơi em sống.”. truyện teen hay
“Đinh chủ nhiệm.” Lưu Trì bị kéo cánh tay, lảo đảo vùng vẫy, “Anh hơi quá phận à nha, anh mới yêu đương với người ta được mấy ngày đã muốn giữ người ở chung hả.”
Đinh Lăng nhìn con mèo mướp nhỏ mặt mày nghiêm túc trước mặt này, cười ôm người vào trong lòng, lúc ẩn lúc hiện không ra nguyên hình.
“Một mình em sống bên ngoài, anh không yên lòng.” Anh không nói năng lời lẽ vô tình như trước kia nữa, ôm người trong ngực như nâng bảo bối có một không hai, “Đừng đi, anh không nỡ.”
Lưu Trì không nói lời nào cũng không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ vươn tay nắm áo sơ mi của đối phương.
Đinh Lăng nghiêng đầu hôn vành tai nong nóng của Lưu Trì.
“Em thật đáng yêu.”
Yêu em là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.