Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 8: Nuốt.




"Chị đến làm gì?" Dung Tự mặc quân phục hiên ngang, lộ ra cái cổ trắng thon. Tóc hơi rối, trên trán có một lớp mồ hôi, nhưng lại tạo ra một vẻ khỏe đẹp. Khuôn mặt ướt mồ hôi, có cảm giác như sương sớm hồng nhan*.
*Sương sớm hồng nhan: Hồng nhan giống như sương sớm rất ngắn, mặt trời vừa ló dạng thì sương hóa thành hơi biến mất.
Quan trọng là, Dung Tự cũng không có đen, da vẫn rất trắng, hơn nữa so với màu da tái nhợt lúc trước, hiện giờ còn hồng hào hơn.
Nhìn mặt Dung Tự, Trình Cẩm Chi lộ ra vẻ thất vọng: "Đến an ủi em, em muốn uống nước không?"
"Không."
"Giáo viên đâu?"
"Ở bệnh viện."
"Hả?" Vừa hỏi chủ nhiệm lớp mới biết, giáo viên huấn luyện này rất khắc nghiệt, đối xử với sinh viên nữ cũng không chút nương tay, cứng rắn khiến một bạn nữ bị cảm nắng. Có người muốn đưa bạn nữ đến phòng y tế, giáo viên lại không cho phép đội viên tự ý ra khỏi hàng ngũ, bắt bạn nữ tự đi đến phòng y tế. Hai bên cự cãi, giáo viên phát cáu lên, xử phạt thể xác* toàn đội. Trong quá trình xử phạt, có người nói giáo viên đã tấn công Dung Tự, Dung Tự lập tức động thủ, không sai, Dung Tự đánh nhau với một người đàn ông lực lưỡng, còn quật ngã đối phương.
*Giống như đánh đòn hay bắt chạy mười vòng...
... Trình Cẩm Chi có hơi hoảng, nàng đâu chỉ tấn công Dung Tự, nàng còn trực tiếp "công" Dung Tự.
Dung Tự ngồi trong căng tin, lưng rất thẳng, cô gần như là đếm từng hạt cơm mình ăn.
"Em ăn ít như vậy, học quân sự sẽ không chịu nổi."
Dung Tự cúi đầu đếm hạt cơm, cũng không có phản ứng Trình Cẩm Chi.
"Em học võ từ khi nào?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Em không có học, đó chỉ là một chiêu khống chế kẻ địch, kiềm chế được thì chế, chế không được thì thua." Giọng của Dung Tự có hơi khàn khàn, ho vài tiếng mới giải thích rõ ràng. Chắc là huấn luyện tân sinh viên nên la hét.
Sau khi giáo viên bị Dung Tự đánh ngã, nói sao cũng không chịu trở về huấn luyện, còn nói để Dung Tự làm huấn luyện viên.
Từ lâu giáo viên huấn luyện đã gây ra nỗi căm phẫn cho đám trẻ được nâng niu từ nhỏ này, nghe nói Dung Tự làm người huấn luyện, lúc đầu mỗi người đều rất hài lòng, sau đó tập rồi mới biết, cường độ huấn luyện của Dung Tự không khác với giáo viên là mấy, chỉ là sẽ để ý những bạn nữ và bạn nam thể chất hơi yếu, bạn nam nào lại chấp nhận nói mình yếu trước mặt người xinh đẹp như Dung Tự. Cả đám cắn răng chống chọi liều chết. Lớp của bọn họ nghiễm nhiên trở thành đội gương mẫu trong sân tập.
Trình Cẩm Chi chưa từng ăn cơm ở căng tin, vì chiều Dung Tự mới đi theo. Nàng chậm rãi ăn một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm. Có lẽ là do đã từng trải qua thời kì ăn không đủ no.
Trình Cẩm Chi ăn mấy miếng nữa, Dung Tự cũng đã ăn xong rồi. Trong lúc ăn cơm, bên huấn luyện đều cho các giáo viên một chai nước khoáng. Dung Tự xoay mở nắp bình nước khoáng, đưa cho Trình Cẩm Chi, tay thì cầm bình nước riêng của mình, từ từ uống một hớp.
Trình Cẩm Chi ngậm cơm trong miệng, ngước mặt nhìn Dung Tự uống nước. Cái cổ thon, có thể cảm nhận được đang nuốt: "Chị không muốn cái này, chị muốn uống nước của em."
Dung Tự cũng không nói gì, cầm một cái ly nhựa, rót cho Trình Cẩm Chi nửa ly.
Trình Cẩm Chi cầm cái ly nhựa, nhấp một miếng, ôi... mặn quá: "Nước muối khoáng?"
Uống không ngon. Nhưng khi nhìn Dung Tự uống, rất muốn uống.
Ăn cơm xong, Dung Tự phải đi nghỉ trưa. Trình Cẩm Chi ném vào tay Dung Tự một lọ thuốc xịt: "Vị dưa hấu."
"Ừ."
Trình Cẩm Chi ở căng tin, tiện mua cho Dung Tự một lọ thuốc xịt thông cổ. Nàng chỉ liếc qua, tiện tay mua.
Đến thứ sáu, Trình Cẩm Chi về nhà ăn cơm. Từ khi trọng sinh đến nay, vẫn chưa được ăn một bữa thật ngon với người nhà, nếu không phải mẹ bận, thì là cha bận. Nếu không nữa thì, hai người đều bận.
"Cha, mẹ, con về rồi."
"Về rồi." Cha bưng một món ăn: "Mấy hôm trước bàn chuyện làm ăn, không tiện tâm sự với con."
Mẹ đang ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại, thấy Trình Cẩm Chi về thì tắt điện thoại: "Cẩm Chi đến đây, để mẹ xem."
"Gầy, gầy còn hơn trong video." Mẹ trang điểm, hình như mới về sau cuộc họp.
"Không gầy."
"Vợ, Cẩm Chi, lại ăn cơm."
Người giúp việc bày xong mâm cơm, Trình Cẩm Chi lại bảo người giúp việc khiêng cái ghế của mình đến cạnh mẹ: "Mẹ, con muốn ngồi chung với mẹ."
"Ôi? Không phải hai hôm trước còn chê mẹ con lải nhải sao?" Cha cười một tiếng: "Nói với cha nhanh, có phải con lại gây rắc rối bên ngoài nữa đúng không?"
"Không có đâu."
"Ông Trình, ông nói gì đó, ước con nó gặp rắc rối đúng không?" Mẹ múc cho Trình Cẩm Chi một chén canh: "Ngồi bên cạnh thì tốt, mẹ múc canh cho con."
"Canh mẹ múc, con phải uống cho sạch." Trình Cẩm Chi bưng canh, nũng nịu nói.
"Ngoan lắm." Mẹ Trình cũng múc cho cha Trình một chén canh: "Ông Trình, ông cũng phải bồi bổ cơ thể, nghe trợ lý nói gần đây ông thiếu máu."
Mấy hôm nay, cha Trình liên tục chơi ở bên ngoài, ông không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười: "Được rồi, Cẩm Chi, con muốn quay bộ gì?"
Trình Cẩm Chi vội vàng nuốt canh trong miệng: "Cô gái Vi Thành, phim nghệ thuật."
"Ai là đạo điễn?"
"Dịch Dịch."
"Dịch Dịch à, là đạo diễn mới." Cha Trình nói: "Đầu tư đủ không? Thiếu đến công ty lấy..."
"Công ty cũng không phải chỗ in tiền." Mẹ Trình liếc cha Trình.
"Vậy không cho con nó xài tiền sao..."
"Cho con nó xài bao nhiêu tiền tôi cũng cam tâm tình nguyện, chỉ sợ có người lấy việc công làm việc tư." Mẹ Trình nói: "Cẩm Chi, con đưa mẹ sổ sách chi phí sản xuất của bộ phim này, cho mẹ tính, mẹ chi cho con."
"Dạ, hai hôm nữa con cũng đến công ty."
"Ừ, con lớn vậy, phải đến công ty làm quen."
Khi Trình Cẩm Chi hai mươi tuổi, cha mẹ cũng mới bốn mươi tuổi hơn, hai người vẫn rất luôn đối nghịch. Lúc cha còn trẻ, nuôi tình nhân bên ngoài, thiếu chút nữa là có con. Mà trong khoảng thời gian đó, là lúc cha mẹ đối nghịch với nhau nhất, cha lộ bản tính, mà mẹ thì...
"Dạ, con muốn đến công ty giúp cha mẹ một ít, không muốn cha mẹ quá cực." Trình Cẩm Chi nói.
Nàng vừa dứt lời, cha mẹ đều ngừng lại, đôi đũa của cha ngừng giữa không trung, rồi lại kéo về ngay lập tức: "Cẩm Chi, có phải con đã gặp rắc rối không?"
"Chuyện có lớn không? Chặn lại chưa? Sao không ai nói với cha mẹ?" Mẹ cũng vội vàng nói. Vừa đụng đến chuyện của Trình Cẩm Chi, cha mẹ luôn "ăn ý".
... Trước kia đúng là nàng gặp rất nhiều rắc rối. Trình Cẩm Chi để đũa xuống, hai tay chắp lại, chân thành: "Thật, con chỉ muốn đến công ty giúp cha mẹ, chia sẻ với cha mẹ. Thực sự con không có gặp rắc rối, không tin thì cha mẹ hỏi DC."
"Có chuyện gì, cũng phải nói với gia đình. Cái đứa con trai nhà ông Phó, con trai họ đánh nhau, bọn họ xem tin tức mới biết."
"Mẹ, mẹ đừng so sánh con với cái thằng ranh đó." Thằng ranh, trong tiệc sinh nhật A Huy sỗ sàng với Hạ Dữu.
"Ô? Hồi nhỏ quan hệ hai đứa..." Cha tò mò hỏi.
"Vậy cũng tốt, mẹ không thích cái đứa Tiểu Phó đó lắm." Mẹ Trình hài lòng nói: "Con trưởng thành rồi, biết phân biệt tốt xấu."
"Ôi, làm ăn chia tốt xấu gì." Cha Trình nói: "Tiểu Phó là đứa không có triển vọng, nhưng Đại Phó cũng không tệ lắm, đầu óc rõ ràng."
Đại Phó là con gái lớn nhà họ Phó, đáng tiếc là một người thọt. Khi còn bé bị bắt cóc, chân bị tổn thương.
"Không nói này, hai hôm trước cha nói với bà nội, bà nội của con nói được, bà nội nói cũng nhớ con. Bảo chúng ta lên núi sớm."
"Dạ, vậy ngày mai chúng ta lên núi đi."
Đường núi hơi dốc, đến giữa sườn núi thì không lái xe lên được. Đi bộ lên, đi một chút dừng một chút, đến buổi chiều bốn năm giờ mới đến miếu trên đỉnh núi. Miếu ảm đạm, là nơi tu hành của riêng cá nhân, rất ít người đến.
"Nội ơi, con đến rồi..."
Bà nội đang nằm trên ghế, trên mặt còn đắp mặt nạ. Nghe giọng Trình Cẩm Chi, vẫy vẫy tay lại với Trình Cẩm Chi: "Qua đây, để nội ôm cái... ôi ôi, đừng làm rớt mặt nạ của nội, đắt lắm..."
Bà nội đã qua đời nhiều năm rồi, Trình Cẩm Chi không nghĩ còn có thể gặp lại người bà rất yêu thương nàng. Nàng che mắt mình lại: "Con cực nhớ nội..."
"Ôi? Cha mẹ con ăn hiếp con?" Bà nội lập tức gỡ mặt nạ: "Đi, không đắp, nội phải đi hỏi tụi nó..."
"Cha mẹ rất tốt với con."
"Vậy con khóc thành dạng quỷ này..."
Trình Cẩm Chi vẫn còn chút nghẹn ngào, nàng ngửa đầu tự quạt gió cho mình: "Trôi lớp trang điểm..."
"Cuối cùng cũng trưởng thành, biết nhớ nội." Bà nội xoa xoa đầu Trình Cẩm Chi, kêu người đem một cái ghế nằm đến, kéo cái cửa gỗ trước mặt ra.
Bên ngoài cửa gỗ là rừng trúc xanh và ao sen.
"Đến đây, nghe chim hót với nội."
Trước đây bà nội từng là trụ cột trong đoàn văn công, dẫn dắt không ít hậu bối, vẫn được xưng là cựu nghệ thuật gia đức nghệ song hinh*. Lúc Trình Cẩm Chi mới ra mắt, bà nội nàng đã giúp nàng tăng thêm không ít điểm. Chỉ tiếc nàng một tay đánh nát bét.
*Chỉ người có danh tiếng về mặt đức hạnh và cả tài năng. Bình thường sử dụng để chỉ người làm nghệ thuật.
"Nghe thầy Ngô Dịch nói gần đây con rất chịu khó..."
"Dạ, con định cuối tuần đến câu lạc bộ kịch báo danh."
"Họ đều là anh chị của con, con phải kiềm chế tính tình của mình." Bà nội biết tính của Trình Cẩm Chi.
"Con sẽ vậy, nội."
"Gần đây, con bình tĩnh nhiều hơn rồi." Cách một lúc bà nội còn nói thêm: "Lúc trước con nằm với nội, con sẽ chơi điện thoại, thỉnh thoảng vui còn cười giòn giã."
Trình Cẩm Chi thè lưỡi: "Con sai rồi, sẽ cố gắng sửa."
"Thật ra nội thích nghe con cười, con cười, lòng nội cũng vui." Bà nội nói: "Hiện giờ con hiểu chuyện, tốt hơn."
"Dạ, vậy con cứ ở với nội luôn."
"Đừng, cũng không phải nội bệnh nằm viện, cần người trông nom." Bà nội nói: "Giữ một khoảng cách, như vậy, con không chê nội già, nội không chê con ồn."
Sau khi trò chuyện với bà nội xong thì trở về phòng, phòng bằng gỗ, vô cùng mát mẻ. Mới mở điện thoại, thấy DC gửi mã QR code* nhóm chat, trong nhóm đều là nhân viên liên quan đến đoàn phim "Cô gái Vi Thành".
*QR code: Là một dạng mã hóa ngắn gọn thay thế cho một chuỗi kí tự nào đó. Ở đây là đường dẫn vào một nhóm chat.
Trong nhóm đang trò chuyện nhiệt tình, đang nói về bài hát chủ đề của "Cô gái Vi Thành", bài hát chủ đề là do nàng và Dung Tự hát chung. Bài hát này được pha trộn với rất nhiều tiếng rên tiếng thở gấp khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Người biên khúc làm mẫu trước, để Dung Tự thử một lần, anh ta còn phải điều chỉnh âm thanh.
"Hớp rượu cuối cùng trong cổ họng cô, uống xong chất độc xuyên tim tôi..." Giọng Dung Tự có hơi khàn khàn, chuyển âm hoàn mỹ, cảm giác như trong cổ họng có một con tiểu yêu tinh quyến rũ. Giọng mũi và tiếng thở gấp sau tiếng hát của Dung Tự, không khỏi khiến mặt Trình Cẩm Chi đỏ lên.
"Da thịt của cô, là độc không thể hết, khiến tôi..." Chỗ này phát ra tiếng liếm lưỡi của Dung Tự.
Không hiểu, Trình Cẩm Chi siết chặt chân mình. Trong đầu hiện ra hôm ở căng tin, Dung Tự nuốt nước xuống cổ.
***
Dung Tự: Hai chú chim hoàng oanh trên cây lại đang cười nhạo nó, những trái nho còn lâu mới chín, vậy bạn leo lên vì điều gì, A Hoàng A Hoàng đừng chế nhạo tôi như thế, chúng sẽ chín muồi khi tôi đến được đó ~
Trình Cẩm Chi: ...
Sun: Bản vietsub nhạc mẫu giáo full version.
Có cây nho leo lên giàn mắt cáo trong sân nhà.
Chồi mới nhú nên còn non và mềm yếu.
Một cô ốc sên mang vỏ nặng trên thân, đang dốc sức leo lên giàn lưới.
Hai chú chim hoàng anh trên cây lại đang cười nhạo nó.
"Những trái nho còn lâu mới chín, vậy bạn leo lên vì điều gì."
"A Hoàng A Hoàng đừng chế nhạo tôi như thế, chúng sẽ chín muồi khi tôi đến đc đó."
Link MV full HD, vào xem để tăng view cho bé khỏe bé ngoan Dung Tự nhé https://www.youtube.com/watch?v=n2oRDOY3w6A =))
Giống như đừng cười nhạo tôi, Trình Cẩm Chi sẽ chín khi tôi đến được đó vậy =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.