Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 4: Chị tắt đèn đi.





Dung Tự ngẩn ngơ, lại tháo dây an toàn rất nhanh. Vừa mở cửa xe, Trình Cẩm Chi đã lập tức nghiêng người qua, hung hăng đóng cửa lại.
"Chị có bảo em xuống à?" Sống hơn bốn mươi tuổi, lời mình nói ra, mình cũng cảm thấy có phần cố tình gây sự.
Dường như Dung Tự đã quen kiểu ương ngạnh vô lý của Trình Cẩm Chi, cũng không lên tiếng.
"Nói."
"Chị muốn em nói gì?" Dung Tự ngước mặt nhìn, vẫn đang rất bình tĩnh.
Muốn Dung Tự nói gì? Trình Cẩm Chi cũng không biết: "Dù sao cũng không được im lặng không nói chuyện."
"Im lặng không nói chuyện, cũng không biết trong bụng tính toán nhỏ nhặt gì." Trình Cẩm Chi sợ Dung Tự, dựa vào năng lực của Dung Tự, không chừng ngày nào đó chặn đầu ra sức đánh nàng một cái. Nếu người này không phải Dung Tự, có lẽ Trình Cẩm Chi cũng muốn ôm đùi* của đối phương, nhưng người này vẫn cứ là Dung Tự. Dung Tự là ai? Vẫn luôn là đối thủ một mất một còn của nàng, mặc dù sau khi thành danh, cũng không có thấy nàng gai mắt.
*Đùi: Chỉ người có quyền lực, có địa vị, là người thuộc cấp bậc lãnh đạo; Ôm đùi có nghĩa nịnh bợ, a dua giống "thấy sang bắt quàng làm họ".
Trên đường gặp phải đèn đỏ, xe ngừng lại, người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều: "Không phải em muốn vai diễn sao? Không phải em có thể chịu đựng sao?"
"Em không phải thần."
Một câu nói của Dung Tự, cũng khiến Trình Cẩm Chi phải nghiêng đầu. Nàng nhìn gò má của Dung Tự, mắt Dung Tự cụp xuống, lông mi mịn như lông vũ khẽ run. Điều này làm Trình Cẩm Chi ý thức được, hiện giờ Dung Tự chỉ là một cô gái mất đi cha mẹ còn phải trả nợ và nuôi em trai.
"Đèn xanh rồi." Dung Tự cũng không có nhìn Trình Cẩm Chi, nhìn đèn nhảy sang màu xanh, nhắc nhở một câu.
Trình Cẩm Chi lúng túng quay mặt đi, nàng đặt tay xuống phanh, chạy theo dòng xe cộ.
Đến nhà, Trình Cẩm Chi há miệng, Dung Tự nhìn nàng: "Buổi tối muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn gì? Chị kêu A Uy chuẩn bị."
"Ăn gì cũng được, đừng nhiều quá."
"Ừ."
Dung Tự mở cửa xe, Trình Cẩm Chi suy nghĩ trên mặt còn vẻ lúng túng, nàng kéo tay áo đối phương, sau đó giữ tay đối phương: "Xin..."
Xin lỗi.
Sau khi phá sản, Trình Cẩm Chi nói hai chữ này không ít.
Dung Tự quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi, nhìn vẻ ngập ngừng của Trình Cẩm Chi: "Không nói được, thì đừng làm khó bản thân."
"Chị biết đóng với chị, là khó xử cho em."
"Thật ra bình tĩnh lại, là do em vụng về, không trách chị được."
Hiện giờ Dung Tự chỉ mới mười mấy tuổi thôi chứ? Bình tĩnh đến mức làm người khác giận sôi.
Vừa xuống xe, A Uy lập tức đến đón, hơi lúng túng khi thấy Dung Tự, nhanh chóng nhắc nhở Trình Cẩm Chi ở sau lưng Dung Tự: "Sếp, người đến rồi."
Người? Người nào? Hình như Trình Cẩm Chi không hiểu ý của A Uy. Đến khi đi tới cửa, mới biết A Uy chỉ ai.
Một người đứng ở cửa, mặc váy dài màu đỏ, rõ ràng là từ một lễ trao giải đến. Bước trên đôi giày cao gót mười lăm cm, duỗi thẳng lưng, thấy Trình Cẩm Chi, vẻ mặt thoải mái bước tới, trong tay còn cầm túi xách màu hồng.
Thấy Dung Tự cũng không có chút bất ngờ nào, cô sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm đối thủ của mình. Cô đưa tay vòng quanh cổ Trình Cẩm Chi: "Còn giận?"
Sau khi phá sản, Cao Y vẫn ít nhiều duy trì liên lạc với nàng, có thể nói là bạn tình. Cao Y chỉ coi nàng như loại người mẫu nghiệp dư hạng vô danh. Hoàn toàn chấm dứt là lần bị bỏ tù, có phóng viên phỏng vấn Cao Y, hỏi thấy thế nào về chuyện Trình Cẩm Chi nghiện ma túy.
"Mong cô ấy có thể phấn chấn lên." Cao Y nói một câu như vậy, hoàn toàn xác thực suy đoán của mọi người.
Sau khi được xác minh, Trình Cẩm Chi được trả tự do. Cao Y giải thích với nàng, nói là bên tài trợ chuẩn bị câu trả lời, khi đó có phim mới, là bộ phim để cô vùng lên, cô không thể thua.
Trình Cẩm Chi quay mặt đi, kéo lại Dung Tự đang bỏ đi một mạch: "Đi đâu?"
"Em về phòng."
"Ừ..." Trình Cẩm Chi nắm tay Dung Tự, ngón tay của nàng có hơi run rẩy.
Vẻ mặt của Dung Tự không có gì thay đổi, cô nắm lại tay Trình Cẩm Chi, trực tiếp kéo Trình Cẩm Chi từ trước mặt Cao Y về bên cạnh mình. Cô ngẩng đầu nhìn Cao Y, Cao Y mang giày cao gót, cao hơn Dung Tự rất nhiều.
"Cẩm Chi, đây là ai." Cao Y híp mắt, mới chính thức nhìn cô gái này. Trước đó nghe Trình Cẩm Chi qua lại với với cô bé nào đó, Cao Y cũng biết tin, nhưng bận rộn, cũng để Trình Cẩm Chi đi xả giận.
Cao Y nhìn cô bé trước mặt, cô tự giác nghiêm túc lên, khí chất là vẫn phải có, có thể thấy cô bé này lù lù bất động, ánh mắt rất bình tĩnh không có chút hốt hoảng nào.
Cao Y cảm thấy mình bị đối phương làm như có phần gươm súng sẵn sàng.
"Đây..." Dù sao cũng không thể nói là nàng bao nuôi Dung Tự: "Bạn gái của tôi."
Thốt ra cái từ "bạn gái" này rất tự nhiên, Dung Tự nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm Chi.
"Giờ cũng không đến lượt cô hỏi." Trình Cẩm Chi nói, nín thở một hơi, cuối cùng cũng có khí phách hơn. Hoảng loạn khi vừa gặp Cao Y, coi như là lúng túng khi gặp lại người cũ.
Cao Y vừa định nói gì đó, tiếng chuông điện của cô vang lên.
Vừa nói chuyện điện thoại không tới một phút đồng hồ. Cao Y lấy khẩu trang và một cái hộp nhỏ được đóng gói xinh đẹp từ trong túi ra, cô nhét cái hộp vào tay Trình Cẩm Chi, đeo khẩu trang vào. Mặt của cô rất nhỏ, khẩu trang nhanh chóng che lại toàn bộ khuôn mặt của cô: "Cẩm Chi, giờ em đang giận, khi nào em hết giận rồi thì tôi trở lại."
Rất nhanh, Cao Y vội vàng đi, có lẽ là điện thoại của quản lý, sợ phóng viên đến chụp ảnh.
Chờ Cao Y đi, Trình Cẩm Chi mới thở dài nhẹ nhõm. Nàng ném cái hộp trong tay cho A Uy: "Cho vợ anh."
"Cám ơn sếp."
Trình Cẩm Chi để A Uy chuẩn bị bữa tối, Dung Tự không có hứng ăn, ăn hai ba miếng đã lấy khăn giấy lau miệng. Cô cầm chiếc đũa, gắp thức ăn cho Trình Cẩm Chi.
"Em ăn của em đi."
"Em ăn no rồi."
"Em mệt sao? Đi nghỉ chút đi."
Lần này, lưng Dung Tự cứng đờ, cô gật đầu rồi đi lên lầu.
Trình Cẩm Chi ngâm mình với bọt xà phòng, đã lâu rồi chưa được ngâm mình thoải mái như thế. Nàng nằm trong bồn tắm mệt mỏi muốn ngủ, tùy tiện cầm một cuốn tạp chí, là tạp chí xuất bản hàng tháng mà Dung Tự đặt, liên quan tới kinh tế tài chính. Trước đây Trình Cẩm Chi cũng từng đóng phim trọng sinh, nhưng kịch bản khá là cẩu huyết. Vai chính trở về quá khứ, không có gì khác ngoài việc biết được tương lai. Trình Cẩm Chi vò đầu bứt tai đọc tin kinh tế, đọc không hiểu, quỷ biết nàng làm sao sống qua được hai mươi năm này. Trong hai thập kỉ này luôn luôn có những sự kiện kinh tế, thị trường chứng khoán biến động lớn? Trình Cẩm Chi nghĩ lại, trước khi nàng phá sản, có người quản lý tài sản xử lý, sau khi phá sản, không có tiền đừng nói chi đến việc quan tâm những thứ này. Bình thường nàng cũng chỉ giao thiệp với những người sống tạm bợ ăn chờ chết, sau khi phá sản, trực tiếp rơi xuống giai cấp "bần nông".
Làm thế nào mới có thể giúp gia đình không bị phá sản?
"Alo, cha..." Quả nhiên, cha nàng vẫn ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài. Trình Cẩm Chi nghiêng đầu, cách điện thoại vài cm: "Cha ở đâu vậy? Ồn chết, cha ra ngoài một chút đi."
"Cha đang bàn chuyện làm ăn đây." Ông lầm bầm nói chuyện, hình như đang bị người khác mời rượu.
Nhà nàng phá sản, cũng không phải bị người khác hãm hại hay gì đó, là cha nàng không chịu cố gắng: "Cha, con có bộ phim."
"Quay đi, chỉ cần con vui là được rồi." Cha nàng nói những lời này khá chân thành.
Liên quan đến sản nghiệp của tổ tiên, cũng không hẳn là cha nàng phá, là nàng và cha nàng cùng phá, chỉ có mẹ nàng xử lý, xử lý đến vết thương thối rữa thì nó tự bùng nổ từ trong ra ngoài. Không còn cách nào, chỉ có thể tuyên bố phá sản để ngăn chặn tổn thất.
Hiện giờ là thời kì hoàng kim của công ty, bắt đầu từ thời gian này cha nàng sinh tật ăn chơi đàn đúm: "Cuối tuần này cha có thời gian rảnh không?"
"Để cha hỏi thư kí xem cuối tuần ..."
"Thư kí nào?"
"Mới vào, họ Tôn."
Thư kí Tôn, đương nhiên là Trình Cẩm Chi có ấn tượng, cô thư kí này xém chút nữa hại cha mẹ nàng ly hôn: "Con không thích cô ấy, đổi đi."
"Đổi ai?"
"Mai con đến công ty xem."
Cha nàng cười vài tiếng: "Đến công ty? Tốt lắm, con đến công ty đi."
Bình thường Trình Cẩm Chi nói muốn đến công ty xem thử, trước khi đi lại nói có việc rồi nên không muốn đi, một năm đến không được mấy lần. Chắc là cha nàng đang cười nàng: "Thế nào con cũng không quan tâm, cuối tuần cha phải dành thời gian, chúng ta đến chỗ bà nội ăn liên hoan."
"Sao? Bà nội làm sao?"
"Không sao cả, con nhớ nội thôi, muốn đi thăm nội." Năm nay, bà nội dọn lên miếu trên đỉnh núi, nói tài vận của gia đình mấy năm nay quá mạnh, cản trở quá nhiều người sẽ tích điều ác, bà ăn chay niệm phật vì cả nhà. Khuyên thế nào cũng không khuyên được, gia đình không thể làm gì khác hơn là sửa lại miếu cho bà, không để bà quá vất vả.
"Chắc chắn cuối tuần cha sẽ để dành thời gian, hiếm khi con mới có hiếu như vậy."
"Cha đừng chơi ở ngoài nữa, bàn chuyện làm ăn xong thì về đi." Trình Cẩm Chi nhìn thời gian trên điện thoại: "Qua mười hai giờ, con gọi điện thoại cho mẹ, hỏi cha có nhà không."
"Ừ ừ, hiếm khi con gái quan tâm cha như vậy."
Hài lòng cúp điện thoại, Trình Cẩm Chi tháo mặt nạ, vỗ vỗ mặt. Trọng sinh, không không, cảm giác lại làm kẻ có tiền thật tốt. Thân thể trần truồng, Trình Cẩm Chi bước ra khỏi bồn tắm, nàng cầm lấy áo choàng tắm màu trắng, quấn đại. Từ phòng tắm về phòng ngủ còn phải đi mấy bước, quá tuyệt vời, rốt cuộc không phải ở cái phòng cho thuê nhỏ bé hai ba mươi mét vuông.
"A Uy, anh gỡ hết vân tay của Cao Y đi, đúng, bất kì chỗ nào của tôi, một cọng lông của của cô ta cũng không được lọt vào..."
"Vâng, sếp cô còn dặn gì nữa không?" A Uy nghe xong một lúc lâu, điện thoại cũng không có giọng nói: "Alo sếp?"
"Không, cứ vậy đi." Trình Cẩm Chi lắp bắp cúp điện thoại.
Dung Tự đang nằm trên giường, đắp chăn kín chặt, chỉ lộ ra bờ vai trắng nõn. Trình Cẩm Chi vừa vào, cô lập tức mở mắt ra.
Trình Cẩm Chi vừa đi hai bước về phía cô, Dung Tự lập tức mở miệng: "Chờ chút."
"Hả?"
"Chị tắt đèn đi." Dung Tự cắn cắn môi.
Dù Dung Tự bình tĩnh thế nào đi nữa, đối mặt với chuyện này, thì cô vẫn chỉ là một cô gái mười mấy tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.