Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 47: Cậu dụng tâm




Du Tiểu Vãn khẽ cúi hàng lông mi dài, ngăn trở hận ý trong mắt. Đúng vậy, thôn trang ở Nhữ Dương xa như vậy, mợ làm sao mà biết chuyện xảy ra ở đó rõ ràng đến thế! Vấn đề này, kiếp trước, nàng thế nhưng không hề nghĩ tới, chỉ cảm kích đến rơi nước mắt khi thấy mợ chủ động tương trợ! Đúng là có mắt như mù, có lỗ tai như không! Mà lúc này đây, mợ sơ ý, cuối cùng giúp nàng đáp lễ một cái cạm bẫy lớn, làm cho mợ cũng làm một hồi người mù, kẻ điếc, ngây ngốc đưa người tới cửa, bị chính dụng tâm hiểm ác của mình mà tự bạo.

Ngay lúc Trương thị gấp đến độ trán chảy đầy mồ hôi, không biết nên trả lời như thế nào, Đinh Hương vén màn tiến vào, thông bẩm: "Sở thái phi và Quân Nhị công tử cầu kiến."

Lão thái thái vội ra nghênh đón, mời Sở thái phi vào. Sở thái phi cười nhẹ nói: "Tôn nhi của ta nói khi Điền quản gia đến Nhữ Dương, đã giúp Du cô nương lấy một vật, hắn không tiện mang đến nên ta liền dẫn hắn lại đây."

Đồ gửi từ quê lên hoàn toàn có thể giao cho người gác cổng đem vào, vì sao phải tự mình đi một chuyến? Lão thái thái trong lòng hiểu rõ dụng ý của Sở thái phi, nhưng Quân Dật Chi dạo gần đây làm ra vài chuyện "đại sự" nổi danh chấn động cả kinh thành, khiến nàng không muốn để cho Quân Dật Chi tiếp xúc quá nhiều với Vãn Nhi, ngoài miệng khách sáo nói: "Nhọc thái phi đi một chuyến, kỳ thật cứ bảo gã sai vặt chuyển đến là được."

Đối với lời cự tuyệt uyển chuyển như vậy, Sở thái phi chỉ làm như không nghe thấy, quay sang bảo tôn nhi mau đem đồ ra.

Quân Dật Chi tựa hồ cũng không muốn tự mình đến, có vẻ có chút không kiên nhẫn, rút ra tờ giấy giao cho Du Tiểu Vãn, "Đã ký tên đồng ý rôi, sẽ không lại cáo quan nữa, ngươi có thể yên tâm, phương thuốc đâu?"

Sở thái phi có chút mất hứng, cơ hội biểu hiện tốt như vậy, tên xú tiểu tử này cư nhiên chỉ nhớ bảo người ta trả thù lao! Bà vội hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con và Du cô nương mau giải thích một chút đi a."

Quân Dật Chi thế này mới không cam lòng nói: "Người nhà của người bị thương bị một người xúi giục nên mới đi cáo quan, định vơ vét bạc, còn hẹn với người nọ, phải chờ tin tức đến kinh thành mới rút đơn cáo trạng. Điền quản gia đến uy hiếp vài câu, bọn họ liền thành thật, người nọ còn muốn chạy trốn, bất quá đạ bị quan nha bắt giữ. Huyện lệnh Nhữ Dương cũng nhận bạc hối lộ, hiện tại đã bị cách chức điều tra. Còn việc là ai ở kinh thành ra lệnh thì chưa điều tra ra."

Giải quyết như thế nào tựa hồ không phải mấu chốt, cả đoàn người đều nghe rõ câu -"Chờ tin tức đến kinh thành mới rút đơn cáo trạng". Lão thái thái đảo mắt một vòng trên mặt Trương thị, mới mỉm cười cảm tạ với Sở thái phi và Quân Dật Chi. Du Tiểu Vãn vừa mừng vừa sợ, cư nhiên ngay cả Huyện lệnh đều bị cách chức điều tra, thật sự là tốt hơn nhiều so với kế hoạch bắt nhược điểm của huynh muội Trương thị huynh muội lúc trước của mình.

Trương thị mặt mày trắng bệch, không còn một chút máu, cả người ngồi cứng ngắc như tượng điêu khắc, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Cái người xúi giục kia, là người do quản sự thôn trang của Trương gia đi tìm, sẽ có biện pháp làm kẻ này câm miệng, không phải sợ hắn sẽ nói ra cái gì. Nhưng Huyện lệnh Nhữ Dương thì khác, là chính đại ca đã đến chào hỏi, hắn có khi nào vì giải vây mà khai ra đại ca không a?

Nếu đại ca bị liên lụy, bà có muốn sống cũng không nổi.

Trương thị nghĩ như vậy, làm sao còn ngồi được, nhưng vẫn phải giả bộ đoan trang hiền lành, mỉm cười nói: "Thái phi là khách ít đến, khó có dịp đại giá quang lâm, không bằng ở lại Tào phủ dùng cơm rau dưa?"

Lão thái thái đang ở đây, nàng dâu lại bao biện làm thay mời khách, Sở thái phi khẽ nhíu mi, bất quá lời này vẫn là thực dễ nghe, đang muốn đáp lại vài câu, lại bị Quân Dật Chi cướp lời: "Lão tổ tông nếu muốn ở lâu, con xin cáo từ trước, con còn có việc......"

Dứt lời liền quay sang Du Tiểu Vãn đòi phương thuốc. Du Tiểu Vãn đã sớm chuẩn bị tốt, đem nửa phương thuốc giao cho hắn. Quân Dật Chi nhận xong liền đứng lên.

Sở thái phi trách mắng: "Không quy củ, con thì có thể có chuyện gì, làm như là lửa cháy đến nơi." Nói vậy nhưng thần sắc không mấy nghiêm khắc, cũng cùng đứng lên, "Chỉ là cùng hắn đến để đưa vật này, nên sẽ không lưu lại dùng cơm."

Tào lão phu nhân vội tự mình tiễn đến tận cửa, đợi xe ngựa Sở Vương phủ ra đại môn, mới quay người lại, lạnh lùng nói với Trương thị: "Đến quỳ ở phật đường, chờ Tước gia hạ triều lại đến xử trí."

Trương thị sắc mặt tái nhợt, môi run run, "Không biết lão thái thái vì sao phải xử trí con dâu, con dâu rốt cuộc phạm vào cái gì sai?"

Bà còn muốn chống đỡ, cho rằng một ngày không có chứng cứ rõ ràng, thì ngày đó lão thái thái sẽ không thể làm gì bà. Nhưng bà lại không biết, có một số việc, không nhất định phải chứng cớ. Du Tiểu Vãn âm thầm nhếch khóe môi, huynh muội Trương thị lần này đã tự nhảy vào cạm bẫy của chính mình, đúng là mua dây buộc mình.

Lão thái thái hiện tại căn bản không muốn nói chuyện với Trương thị, lạnh lùng ra lệnh với các ma ma đứng bên cạnh: "Mau đỡ phu nhân đến phật đường đi!"

Các ma ma hai mặt nhìn nhau, lão thái thái giận quá, quát, "Thế nào? Không nghe thấy lời ta nói sao?" Các ma ma thế này mới phản ứng lại, vội tràn lên, nửa vịn nửa kéo Trương thị đến phật đường.

Trương thị vừa thẹn vừa hận, không ngừng nói "Dựa vào cái gì phạt ta quỳ phật đường, lão thái thái lấy chứng cớ ra a", nhưng không ai dám quan tâm bà. Lúc trước Trương thị bị cấm chừng vài lần, lão thái thái đều là ra lệnh ở trong phòng, còn hôm nay lại bảo các ma ma xử lý trước mặt rất nhiều hạ nhân, việc này tương đương với đánh vào mặt Trương thị. Lão thái thái lúc này là thật nổi giận.

Du Tiểu Vãm vịn tay lão thái thái, nhẹ giọng nói: "Đã làm cho lão thái thái lo lắng, chỉ là...... Quả thật là không có chứng cớ nói là mợ làm, Vãn Nhi sợ hãi."

Lão thái thái thở dài một tiếng, "Phải hay không, trong lòng ta đều biết, con cứ việc yên tâm." Lập tức nói đến Trương thị, "Ánh mắt thiển cận như vậy, làm sao giống người xuất thân từ quan gia?"

Du Tiểu Vãn liền nhẹ giọng nói: "Mợ rốt cuộc chưa bao giờ phải chịu khổ, hay là, gọi Khúc ma ma, Tử Nhi, Bích Nhi cùng đi theo hầu hạ đi." Nàng không hy vọng có người đến báo tin cho Trương Trường Úy, vẫn là đem cả bọn cùng nhốt lại một chỗ thì hơn.

Lão thái thái trầm ngâm một chút, liền đồng ý.

Đến lúc Tào Thanh Nho hạ triều hồi phủ, đến thỉnh an lão thái thái, lão thái thái liền đem việc này ra thương lượng, "Ý của ta là, con dâu này rất không biết nặng nhẹ, việc trong phủ về sau không thể để cho nàng quản. Lúc này là tính kế Vãn Nhi, tốt xấu là người một nhà, không sợ truyền ra ngoài. Nếu ngày nào đó ghen tị với người ngoài, tính kế người ta, đến lúc đó, thể diện Tào gia chúng ta coi như mất hết!"

Tào Thanh Nho nghe xong, ho nhẹ một tiếng, nhìn nhìn lão thái thái, thấp giọng nói: "Mong mẫu thân suy nghĩ lại, tuy rằng có chút trùng hợp, nhưng con cảm thấy không phải là do Uyển Nhi* làm. Lúc trước Vãn Nhi lo lắng, Uyển Nhi đã nói qua với con, nhờ con hỏi thăm xem là chuyện gì, có thể là nàng nghe được."

* Uyển Nhi là tên thân mật của Trương thị

Nghe Tước gia nói như vậy, lão thái thái ngây ngẩn cả người, chần chờ hỏi, "Vậy sao lúc ta hỏi nàng, nàng vì sao hoảng hốt nói không ra lời?"

Tào Thanh Nho suy tư trầm ngâm nói: "Có thể là do mẫu thân đa tâm, nếu để mẫu thân biết nàng quan tâm chuyện thôn trang của Vãn Nhi, sợ người ngoài nói nàng tính kế tài sản của bé gái mồ côi."

Cậu thế nhưng lại nói như vậy!

Lão thái thái khẳng định sẽ không lại tin tưởng mợ, về phần cậu có thể còn tin mợ hay không, lúc trước Du Tiểu Vãn không nắm chắc, thậm chí có thể nói, lý do khiến nàng lúc đầu quyết định không đề phòng tai hoạ chưa xảy ra, mà tương kế tựu kế, chính là muốn thử thái độ của cậu. Nay, đã thử ra được kết quả, khiến làm nàng thập phần thất vọng đau khổ. Lời Duệ biểu ca đã nói trước lúc nàng chết cứ vang vọng bên tai, "Thứ phụ thân muốn lấy đã lấy được"...... Hiện tại bởi vì còn chưa lấy được, cho nên khắp nơi dung túng mợ sao?

Cơ hồ là sau mỗi một lần mợ bị lão thái thái xử phạt, cậu lúc đầu luôn cùng lão thái thái một lòng, giơ hai tay tán thành, nhưng qua một thời gian, sẽ lại tìm vài cái cớ, giúp mợ giải vây...... Nghĩ vậy, tim Du Tiểu Vãn co rút đến phát đau, mãi một lúc mới thôi. Cậu đối với nàng luôn quan tâm và yêu thương, đều dường như là phát ra từ nội tâm, nhưng hiện tại, nàng không thể không hoài nghi cậu dụng tâm......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.