Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 28: Ván bài thứ nhất




Tào lão phu nhân không biết tấm áo choàng này có điểm gì đáng chú ý, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mọi người. Tào Thanh Nho không muốn kéo mặt mũi của thê tử trước mặt mọi người, đành cực lực đè ép tức giận. Ngô Lệ Quyên hiện tại còn có chuyện phải cầu Trương thị, cũng không muốn làm quá mức, nhẹ nhàng vén áo thi lễ, rồi thối lui ra sau lưng mẫu thân.

Đợi ăn xong cơm chiều với lão thái thái, Tào Thanh Nho cùng thê tử trở lại Nhã Ngũ Đường, lập tức đuổi hạ nhân ra ngoài, bắt đầu nổi trận lôi đình, "Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi định phá hư đại sự của Tào gia ta?"

Trương thị ủy khuất đỏ hoe mắt, lã chã chực khóc, "Tước gia đây là ý gì? Ta chính là người của Tào gia, sao lại đi phá hư đại sự của Tào gia? Ngài là nói tấm áo choàng kia sao? Đúng là ta tặng cho Ngô cô nương, muốn cho nàng ăn diện đẹp đẽ một phen. Nếu là ta có tư tâm đen tối, nàng sao có thể thoát được chuyện xấu, cuối cùng lại là Nhã Nhi suýt chịu nhục?"

Tào Thanh Nho sửng sốt, trong lòng có chút chần chờ.

Trương thị nắm giữ thời cơ tiến tới, tựa vào vai Tào Thanh Nho, nhỏ giọng nói: "Tước gia khẳng định cho rằng ta không muốn để Võ di nương được phong cảnh đúng không? Kỳ thật nàng ta bất quá chỉ là một tiểu thiếp, xuất thân lại là như vậy, mà Tước gia chú trọng nhất là lễ nghi và thanh danh, dù thế nào cũng không sủng thiếp diệt thê, ta có gì mà phải lo lắng chứ?"

Dừng một chút, thấy vẻ mặt Tào Thanh Nho thoáng trở nên hòa hoãn, biết mình đã vỗ mông ngựa đúng chỗ rồi, bà liền tiếp tục nói: "Chuyện này thật sự là kỳ quái, nhưng ta có thể thề, nếu ta ý hại Ngô cô nương, thì trời giáng......"

"Được rồi! Đã là một phen tuổi, còn thề thốt bậy bạ như vậy làm cái gì!" Nghe Trương thị nguyện ý thề, Tào Thanh Nho liền tin bà, nhíu mày lại, nói: "Có lẽ thật sự là Bắc thế tử nói bậy bạ, muốn chạy trốn trách nhiệm."

Trương thị hết nhịn lại nhẫn mấy lần, rốt cuộc không lại đổ nước bẩn lên người Ngô Lệ Quyên, miễn cho thật bản thân vất vả tẩy thoát hiềm nghi lại bị dính vào. Bà nói: "Tước gia hãy tin ta, ta cho dù vì Tào gia mà làm trâu làm ngựa cũng đều thấy đáng giá....... Ta chỉ là cảm thấy, Ngô cô nương sau này dù có trúng tuyển, sợ là không đáng tin, không chừng có nhị tâm. Tước gia không bằng giúp Dao Nhi nhiều một chút, Dao Nhi cũng tham gia thi tuyển, là nữ nhi của đại ca ta, hiển nhiên đáng tin hơn so với loại thân thích xa vời này."

Tào Thanh Nho gật đầu nói: "Chuyện này, ta sẽ để bụng." Hắn ở trước mặt Nhiếp Chính Vương rất có vài phần thể diện, mỗi khi phủ Nhiếp Chính Vương tổ chức yến hội, đều có mời người Tào gia, cho nên đại tẩu của Trương thị mới đến nhờ cậy Trương thị.

Trương thị tiếp tục nhỏ giọng nịnh hót vài câu, trong lòng rốt cục bình tĩnh trở lại, bắt đầu tính toán làm thế nào để mượn sức Hứa Mậu, làm việc cho mình.

...

Bên kia Trương thị âm thầm tính toán, bên này Du Tiểu Vãn sau khi trở về Mặc Ngọc Cư, liền lấy ra bản quy hoạch cửa hàng do Du Văn Biểu viết, lấy bút đỏ viết viết gạch gạch vào trong. Triệu ma ma đứng phía sau vừa chải đầu cho Du Tiểu Vãn, vừa nhìn nàng viết, không khỏi hỏi: "Sao chỉ có một cửa hàng bán đặc sản? Còn để cho Quách Khánh quản lý, như vậy cữu phu nhân chẳng phải sẽ biết tình hình thu hoạch của thôn trang ở Nhữ Dương của chúng ta sao?"

Du Tiểu Vãn thản nhiên cười, "Biết thì biết."

Mợ một lòng muốn biết nàng có bao nhiêu tài sản, được thôi, ta sẽ cho ngươi xem đủ, nhưng phải chịu tư vị thấy được nhưng sờ không được! Ngươi hãy chậm rãi mà thưởng thức đi!

Về phần phương diện kinh doanh, đương nhiên phải bán đặc sản vùng miền, nhưng cả ba cửa hàng không thể chỉ bán một thứ. Nàng đã nhận lời Trương thị, mở một cửa hàng tơ lụa và một cửa hàng hương liệu. Người trong kinh thành rất thích tự trang điểm cho bản thân, ngay cả dân chúng bình thường cũng thích huân hương, may quần áo tơ lụa. Hai loại cửa hàng này chỉ cần kinh doanh đúng phương pháp là có thể kiếm tiền. Dù sao nàng có nguồn nuôi tằm, bố phường, phường nhuộm ở Nhữ Dương, không lo thiếu nguồn cung cấp.

Ngày hôm sau, Du quản gia vào phủ nhận lệnh. Du Tiểu Vãn gọi bọn người Hoàng Trọng, Hứa Mậu, Quách Khánh đến, phân công vị trí cho từng người. Vì Tào Trung Mẫn đã đi làm từ lúc trời còn chưa sáng, lúc này không ở trong phủ, nên mấy người bọn họ sẽ tìm dịp khác để thỉnh an Tào Trung Mẫn.

Du Văn Biểu nghĩ ngợi một hồi, liền không nói được một lời tiếp nhận an bài của Du Tiểu Vãn. Ông nhìn thân kiều nhỏ mông lung sau bình phong, trong lòng không khỏi cảm thán vui mừng, tiểu thư còn trẻ mà đã có tâm tư kín đáo, đáng tiếc là nữ nhi, nếu là nam tử, tiền đồ không thể đo nổi a!

Căn dặn xong, Du Tiểu Vãn bảo Triệu ma ma thưởng cho mỗi vị quản sự một hà bao rất nặng, nhẹ nhàng cười, nói: "Ngày sau phải vất vả các vị, hy vọng các vị tận tâm hết sức kinh doanh cửa hàng cho tốt. Ta tại đây đáp ứng chư vị, chỉ cần cửa hàng có lợi nhuận, mỗi tháng sẽ chia một trăm lợi nhuận cho chư vị, ngoài ra, cuối mỗi năm, cửa hàng nào có lợi nhuận cao nhất, ta sẽ có khao thưởng khác."

Một phần trăm lợi nhuận là phần hoa hồng mà chỉ có những chường quầy dùng một số tiền lớn mời đến mới có. Bọn họ xuất thân là nô tài, vốn không được như vậy, cho nên khi nghe được lời Du Tiểu Vãn nói, kẻ có tâm tư riêng liền nhịn không được, bắt đầu có một tia buông lỏng. Người nào không phải vì tiền mới thay người bán mạng?

Sau bình phong, Du Tiểu Vãn đem thần sắc mọi người thu vào trong mắt, thực vừa lòng hiệu quả như vậy. Thế này chỉ mới là hứa hẹn bằng miệng mà thôi, đợi đến khi bạc trắng bóng vào trong tay bọn họ, lòng bọn họ càng thêm phục nàng. Những kẻ vì chủ tử mà đi làm chuyện xấu, nhất định có thể bị bạc thu mua, những lời này quả nhiên không giả.

Chợt nghĩ đến vị Chu tẩu luôn bất cẩu ngôn tiếu trong viện, mắt Du Tiểu Vãn khẽ lóe lóe. Kiếp trước, Triệu ma ma không nói gì đến Chu tẩu. Chu tẩu dọn dẹp sân vườn hết sức chỉnh tề, hoàn toàn không có điều tiếng. Đến tận bây giờ, nàng quả thật nhìn không ra, liệu Chu tẩu rốt cuộc có phải là người của Trương thị hay không.

Dứt bỏ cân nhắc vô vị trong đầu, Du Tiểu Vãn nói thêm vài câu cố gắng, rồi cho mọi người tan đi, chỉ giữ Du quản gia ở lại báo cáo thu chi. Du Văn Biểu chờ người ngoài đều đi rồi, mới nhỏ giọng nói: "Những thiếu nam thiếu nữ mà tiểu thư muốn tuyển, ta đã muốn chọn được mười người, mỗi ngày đều theo ta tập võ, đợi sau khi bọn hắn thành tài, ta lại lĩnh tới ra mắt tiểu thư."

Du Tiểu Vãn nghe xong rất tâm động, vội hỏi: "Ta muốn gặp ngay lúc này...... Ta sẽ đến xin phép lão thái thái, ngày mai ra cửa hàng."

Du Văn Biểu vốn định cản, sau lại nghĩ, tiểu thư khó có dịp ra khỏi nhà một lần, nên liền nhịn xuống. Chợt nhớ đến mình còn một việc, ông lấy một tờ giấy nhỏ trong túi ra, đưa cho Du Tiểu Vãn, "Sáng sớm nay, Sở Vương phủ Nhị công tử có đến cửa hàng chúng ta, nói là có hẹn với tiểu thư. Ta cũng không biết là thật hay giả, sợ ảnh hưởng đến danh dự của tiểu thư, nên bảo hắn viết một tờ giấy."

Du Tiểu Vãn vừa nghe đến tên của Quân Dật Chi, liền cảm thấy đau đầu. Nàng mở tờ giấy ra, bên trong chỉ có vài dòng chữ nhỏ mạnh mẽ hữu lực, là hẹn nàng đánh cược ván bài thứ nhất...... Cư nhiên là đánh cược Tào Trung Duệ nhất định sẽ đính hôn với Hà Ngữ Phương.

Tuy rằng nàng từ đầu đã muốn thua Quân Dật Chi, đem phương thuốc cứu mạng người truyền ra, nhưng kiểu thua thế này, thật ra khiến tâm tình Du Tiểu Vãn càng thêm sung sướng.

Hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để bức bách mợ phải đáp ứng mối hôn nhân này a? Nghĩ nghĩ, Du Tiểu Vãn nhịn không được cong khóe môi lên, cười nói: "Văn bá, nếu Quân Nhị công tử đến tìm ngươi, phiền ngươi nói với hắn, ta cược, nói hắn tốt nhất phải thắng xinh đẹp một chút!"

Nàng thanh âm nhẹ nhàng, ngữ khí hoạt bát, Du Văn Biểu không tự chủ được bị cuốn hút, cũng cong môi cười, "Ta nhất định sẽ giúp tiểu thư chuyển lời."

Tiễn Du quản gia rời đi, Du Tiểu Vãn đi đến chỗ lão thái thái, xin phép ngày mai ra phủ một chuyến. Sau khi được cho phép, nàng tâm tình sung sướng trở lại Mặc Ngọc Cư.

Vị lão phụ nhân ở Đàm Chá Tự lần đó - hiện nay tất cả mọi người đều gọi bà là Tương Đại nương - vừa mới uống thuốc xong, thấy Du Tiểu Vãn tiến vào, liền cười chào đón, "Thuốc của tiểu thư thật sự rất linh, hôm nay mới là thang thuốc thứ ba, lão phụ đã nhiều ngày không phạm vào tật cũ, nghĩ đến lại uống thêm mấy thang thuốc nữa là có thể trị tận gốc, chính là thuốc này......."

Bởi vì có một loại dược thực quý báu, nên Du Tiểu Vãn không mang đến đủ số thang thuốc.

Sơ Vân cười hì hì tiếp miệng nói, "Tương Đại nương yên tâm đi, nhất định có thể trị tận gốc, tiểu thư ngày mai ra phủ, là giúp bà đi lấy dược."

Tương Đại nương cười nói: "Nga, ngày mai tiểu thư ra phủ? Không bằng mang theo lão phụ đi."

Du Tiểu Vãn không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, Tương Đại nương vốn là không phải hạ nhân của Tào phủ, không lý do gì có thể ép bà làm gì. Bất quá, nàng thật không ngờ, chỉ là một cử chỉ nhất thời vô tâm, lại giúp nàng có được một nguồn trợ lực to lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.