Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 17: Thứ muội hãm hại




Sáng sớm ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh nắng nhu hòa rơi trên người Lạc Khuynh Hoàng đem cả người nàng bao vây trong đó.
Nhưng là mặc dù ánh mặt trời nhu hòa sáng bóng cũng không thể nào che dấu được khí chất lạnh thấu xương tỏa ra trên người Lạc Khuynh Hoàng. Khóe môi của nàng tự tiếu phi tiếu cong lên,ngón tay dài trắng nõn đưa chén trà trên bàn lên thưởng thức,bên trong con ngươi đen như mực lóe ra tia bí hiểm.
“Tiểu thư, Tử Nguyệt thật sự đi gặp tam tiểu thư.” Hương Lăng từ ngoài vào phòng trở về nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang ngồi trước bàn vội vàng bẩm báo,mâu trung còn mang theo vài phần nghi ngờ cùng không thể tin.
Lạc Khuynh Hoàng nghe Hương Lăng bẩm báo, khóe môi cong lên một chút ý cười. Tử nguyệt là người của Lạc Khuynh Thành, nàng đã sớm biết. Sở dĩ phái Hương Lăng đi theo dõi hành tung của Tử Nguyệt là vì muốn Hương Lăng tận mắt thấy để biết Tử Nguyệt hai mặt thôi.
“Tiểu thư, người không tức giận sao? ! Người đối với tam tiểu thư cùng Tử Nguyệt tốt như vậy, thế nhưng các nàng lại âm thầm cấu kết để hại người!” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng vẻ mặt bình tĩnh, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận nói.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi đọng lại ý cười, bên trong con ngươi đen như mực lóe lên một tia hàn quang trong chốc lát liền biến mất, nàng không chút để ý cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng xuyết một ngụm, giống như không có việc, thản nhiên hỏi: “Ngươi nghe được các nàng nói cái gì?”
Nàng đã sớm biết rõ bộ mặt của hai người Lạc Khuynh Thành cùng Tử Nguyệt nên sẽ không vì hành vi của các nàng mà tức giận. Bởi vì mặc kệ các nàng làm cái gì nàng đều sẽ hoàn lại trên người các nàng. Thế nhưng các nàng lại làm Hương Lăng tức giận như thế chắc lại có âm mưu gì hãm hại nàng đây.
Nghe được lời của Lạc Khuynh Hoàng,Hương Lăng mới phản ứng bình thường lại, lo lắng nói, “Tử Nguyệt nói cho tam tiểu thư là tiểu thư cũng không có đem cây trâm của phu nhân đi cầm. Tam tiểu thư thế nhưng lại nói muốn đem việc này nói cho nhị phu nhân! Nhị phu nhân nay đang quỳ ở từ đường, vì việc này mà nhị phu nhân hận tiểu thư thấu sương, nếu là biết tiểu thư không có đem cây trâm của phu nhân đi cầm, nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu thư !”
Lạc Khuynh Hoàng một bên uống trà, một bên nghe Hương Lăng nói. Hơi từ trong chén trà bốc lên khiến khuôn mặt của nàng có vài phần mơ hồ, con ngươi đen như mực hiện lên vài tia sát ý, nhìn không rõ nỗi lòng của nàng giờ phút này.Nàng chậm rãi đem chén trà buông xuống, khuôn mặt hiện lên một chút lãnh ý tươi cười nói: “Nàng phái ai đi báo cho nhị di nương biết việc này?”
Lạc Khuynh Thành ngoài mặt là cùng một chiến tuyến với nàng tự nhiên sẽ không tự mình đi nó. Tử Nguyệt là nội ứng ở bên người Lạc Khuynh Thành có tác dụng rất lớn Lạc Khuynh Thành tự nhiên cũng sẽ không để Tử Nguyệt đi báo làm bại lộ. Như vậy, phải làm chính hai nha hoàn bên người nàng là Thải Hà cùng Hồng Hạnh. Nếu là xảy ra sự tình, Lạc Khuynh Thành cũng có thể nói là nha hoàn bên người bị nhị di nương thu mua, nếu là không có gặp chuyện không may thì sẽ có thể làm cho nhị di nương tín nhiệm nha hoàn bên người nàng để biết được hành động của nhị di nương.
“Hồi tiểu thư. Phái đi là Thải Hà.” Hương Lăng đáp. Nàng nguyên bản thực lo lắng, nhưng là nhìn đến bộ dáng trấn định tự nhiên của Lạc Khuynh Hoàng không hiểu sao khiến nàng cảm thấy yên ổn. Tiểu thư từng nói qua, từ nay về sau, sẽ không để cho người khác có cơ hội khi dễ nàng! Nàng tin tưởng tiểu thư.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng chậm rãi trấn định của Hương Lăng liền lộ ra một chút tươi cười vừa lòng , thản nhiên phân phó nói, “Ngươi mang năm mươi lượng bạc đi đến hiệu cầm đồ, nói cho chưởng quầy nếu là có người hỏi, liền nói ta mấy ngày trước đến đây cầm cây trâm, hôm qua lại dùng ba trăm năm mươi hai lượng chuộc đồ đi.”
“Dạ!” Hương Lăng nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng phân phó, lo lắng trên mặt liền biến mất, phương pháp đơn giản như vâỵ mà nàng lại không nghĩ ra.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Hương Lăng chạy như bay ra ngoài, khóe môi thản nhiên lộ ra ý cười. Bên trong con ngươi đen như mực được che dấu cảm xúc sâu không lường được. Lạc Khuynh Thành, muốn hại nàng? ! Lại nghĩ rằng nàng vẫn còn xuẩn ngốc như trước kia sao? !
Lạc Khuynh Thành ta nên làm thế nào để chặt đứt cánh tay phải của ngươi đây?!
Thản nhiên tự đắc ở trong phòng nhìn binh thư, Lạc Khuynh Hoàng thần sắc điềm đạm, khóe môi còn ôm lấy ý cười, cả người có vẻ ôn hòa, nhưng là trong ôn hòa lại ẩn ẩn hàm chứa lợi hại cùng lạnh như băng.
” Lạch cạch” cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra, Lạc Khuynh Hoàng không chút hoang mang nâng lên đôi mắt, khóe môi cong lên hiện ra ý cười châm chọc nhưng cũng rất nhanh liền thu lại nhanh, làm bộ như không rõ chuyện gì, lên tiếng hỏi: “Phụ thân có chuyện gì vâỵ? Người như thế nào lại tức giận như vậy ?”
Lạc Nguyên nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, mặc không lên tiếng, đi theo phía sau Lạc Nguyên là Vương U Nhược thoạt nhìn tiều tụy không ít. Hốc mắt có chút lõm xuống, đôi con ngươi hiện lên vẻ âm trầm giờ phút này nó như đôi mắt của loài rắn độc, giờ phút này lại như độc xà nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng hiện lên ý cười, bên trong con ngươi tối tăm hiện lên một tia châm chọc. Bất quá mới ở từ đường đóng cửa một ngày liền đã thành bộ dáng này sao? ! Nhị di nương của nàng mấy năm nay, thật đúng là sống an nhàn sung sướng quá rồi. Bất quá, đây mới chỉ là bắt đầu, nếu là mới như vậy đã khiến cho Vương U Nhược chịu không nổi , kia sau này phải làm sao bây giờ? !
“Lão gia, người xem, cây trâm là ở chỗ này!” con ngươi Vương U Nhược đột nhiên sáng ngời giống như là thấy được bảo bối, la lớn, cũng bất chấp hình tượng dịu dàng mà mình luôn duy trì, một bước đã vọt tới hộp đựng trang sức trước mặt Lạc Khuynh Hoàng cầm lấy di vật của mẫu thân Lạc Khuynh Hoàng như sợ cây trâm có chân chạy mất.
Thời điểm Lạc Nguyên nhìn thấy cây trâm thời điểm sắc mặt cũng trở nên không tốt lắm, đem ánh mắt hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng, bên trong hàm chứa bất đắc dĩ cùng thất vọng.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Nguyên cố ý giả vờ bất đắc dĩ cùng thất vọng, trong lòng lướt qua một tia cười lạnh. Này ra diễn chỉ sợ Lạc Nguyên đã sớm đoán trước bên trong có gì đi, cần gì phải giả bộ một bộ bất đắc dĩ cùng thất vọng như vậy? ! Hừ! Cảm thấy thất vọng sao? ! Kia nàng khiến cho hắn chân chính thất vọng một chút đi.
Cắn cắn môi, làm ra một bộ ủy khuất, Lạc Khuynh Hoàng nhìn về phía Lạc Nguyên, nói, “Phụ thân đây là có ý tứ gì? !”
“Ta là có ý tứ gì? ! Khuynh Hoàng, ngươi thật sự là làm cho ta rất thất vọng! Thế nhưng cố ý lừa gạt ta, ngươi giải thích cho ta cây trâm này là sao? !” Lạc Nguyên nghe được lời Lạc Khuynh Hoàng nói, mâu trung hiện lên một tia chán ghét, nhưng là đã bị hắn che dấu rất tốt hắn giả bộ từ ái cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.