Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 527: Tồn Tại Của Kẻ Điên




‘Phốc!’
Máu tươi bắn lên tung tóe trong ánh mắt trợn tròn lên vì kinh ngạc của Lam Phúc và bà ngoại của Lý Uyên đang đứng bên cạnh. Ngay cả ông lão đang đứng cách đó không xa cũng hoàn toàn biến sắc, gương mặt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.
Đình Tấn đang nằm trên vai Lam Phúc, chẳng biết lấy đâu ra khí lực vùng vẫy thân thể, xô Lam Phúc té ngã ngửa ra mặt đất. Tại khoảnh khắc hắn vừa té xuống ấy, Lý Uyên cũng bị một lực lượng vô hình xô ngã ra một bên.
Một cơn gió lạnh quét tới, đánh lên tấm lưng rộng chắc nịch của Đình Tấn, khoét ra một cái rãnh máu sâu thấy xương.
- “Không!!!”
Lý Uyên trợn mắt lên, một giây thất thần vừa xong liền thất thanh hét thảm lên, giọng điệu tràn ngập cảm giác đau đớn không ngớt.
‘Phịch!’
Thân thể Đình Tấn giống như một cái bao cát bị người ta đánh vào một đòn thật mạnh, đổ ập về phía trước.
Lam Phúc vô thức đưa tay ra ôm lấy Đình Tấn, phát hiện trên lưng hắn đã bị nhuộm ướt đẫm bởi máu tươi tanh nồng.
Lý Uyên không biết lấy từ đâu ra sức lực như chưa từng bị thương qua, hệt như một kẻ điên lao tới ôm chầm lấy Đình Tấn, rồi nhẹ đưa tay đỡ đầu hắn, không dám động chạm mạnh vì sợ có thể làm hắn đau, nước mắt như mưa đổ ra khỏi khóe mi, rửa sạch hết những vết bẩn, vết máu đã khô cứng trên gương mặt nàng.
- “Anh Tấn, anh Tấn… ngươi… ngươi…”
Bàn tay thon trắng nõn ấy đang run rẩy vuốt ve mặt hắn, đôi môi tái nhợt không biết vì thân thể suy nhược, mất máu hay bởi sợ hãi gây nên, Lý Uyên lắp bắp gọi tên Đình Tấn mãi nhưng lại nói không thành lời.
- “Không sao, ta ổn…”
Đình Tấn thều thào nói dưới trạng thái suy yếu, trong mơ mơ màng màng vừa tỉnh lại, hắn đột ngột bị nhấn chìm bởi một luồng cảm giác nguy hiểm cùng cực đổ ập tới.
Không còn kịp suy nghĩ gì nữa, hắn tức khắc thôi động [Khống Vật Thuật], đồng thời xô đẩy người đang vác hắn trên vai tránh thoát khỏi cảm giác nguy hiểm kia.
Thế nhưng không thể nào ngờ tới, chính hắn lại không thể thoát ra được cú [Lưỡi Đao Gió] của tên thanh niên lạ mặt kia.
‘Khụ khục khục…’
Ho sặc sụa một chút, ép ra hết khói độc bị mắc kẹt trong hai lá phổi, Đình Tấn dần dần khôi phục lại được ý thức, đau đớn một phần cũng giúp hắn thanh tỉnh hơn.
Tên thanh niên lộ ra một vẻ ngạc nhiên đầu tiên từ khi xuất hiện đến giờ, cặp mắt đen ngòm của hắn hơi nheo lại, nhìn nhìn lấy Lý Uyên cùng Đình Tấn, trong đầu không biết lại đang suy nghĩ cái gì.
Tức khắc ngay sau đó, hắn bỗng dưng lại nhấc lên cánh tay một cách chậm chạp, thủ chưởng chỉ thẳng về phía Lý Uyên.
Trong khoảnh khắc chớp mắt ấy, Đình Tấn lại một lần nữa nhận ra được một hồi cảm giác nguy hiểm, mà thậm chí nó còn lớn hơn lần trước đó rất nhiều.
‘Soạt’
Hắn không kịp nói gì, chỉ biết theo phản xạ ngồi bật dậy, đẩy Lý Uyên ra một bên, đồng thời giơ lên một cánh tay khác, để cho nơ-tron thần kinh hoạt động đến mức độ tối đa, tức tốc triệu hồi ra kỹ năng.
[Lôi Xích]
Từ lòng bàn tay Đình Tấn vô thanh vô thức xuất hiện vô số sợi lôi điện quấn vào nhau, như một đầu cuồng long đánh thẳng về phía trước mặt.
‘Xoẹt! Ầm’
Lấy một cái tốc độ mà mắt thường không thể bắt kịp, lôi điện phóng ra ngoài đã đánh vào một cái bình chướng, không khí bị đốt nóng đột ngột giãn nở liền phát ra một thanh âm nổ tung thật lớn, chấn động màng nhĩ của mọi người xung quanh đến ong ong một hồi lâu mới chấm dứt.
Tưởng chừng như [Lôi Xích] sẽ tiếp tục phóng xuất thêm một đợt công kích tới kẻ địch theo thường lệ, nhưng đáng tiếc có lẽ cú va chạm đã rút đi hết năng lượng của lôi điện, dẫn đến tình cảnh trong tưởng tượng của Đình Tấn cũng không có xảy ra, tên thanh niên vẫn nhởn nhơ đứng tại đó mà không nhận lấy bất kì tổn thương nào.
Dù vậy, Đình Tấn cũng đã mượn lấy một giây cơ hội ngắn ngủi này mà nhanh chóng khôi phục lại tầm nhìn của mình. Phát hiện ra tên thanh niên đang đứng trước mặt, hắn không khỏi biểu hiện ra một bộ dạng ngạc nhiên cùng khó hiểu, không rõ vì sao đối phương lại có được một sức mạnh kinh khủng đến vậy.
Phải biết Đình Tấn đã tu luyện rất lâu trong trò chơi, thuộc tính tinh thần càng là vượt trội hơn hầu hết những người chơi khác. Dù hắn không ngạo mạng đến nỗi tự cho mình là số một, nhưng ít nhất thì cũng rất hiếm khi đụng phải những người mạnh mẽ hơn hắn.
Cứ xem nhóm đặc nhiệm của Vansy, coi như là người mang dị năng được huấn luyện lâu năng cũng không thể trở thành đối thủ của hắn, vậy mà tên thanh niên lạ mặt này, chẳng những vừa trẻ tuổi sức mạnh lại càng vượt trội hơn rất nhiều.
Đồng thời với khả năng quan sát như chim ưng tìm mồi của Đình Tấn, hắn hiển nhiên đã thấy rõ cảnh tượng máu tanh trên bãi đất trống cách đó không xa.
Coi như Đình Tấn đã trải qua rất nhiều tràng cảnh máu tanh kinh khủng ở tận thế cũng không kìm lòng được cảm thấy khó chịu trước hành vi tàn bạo của đối phương.

Cùng lúc đó, tên thanh niên tương tự cũng bị hành động của Đình Tấn làm cho sửng sốt, thần sắc lạnh nhạt trên mặt hắn, lần đầu tiên bị phá vỡ bởi một vẻ chấn động khi bắt gặp phải một chuyện khó tin.
Khói bụi mù mịt bốc lên từ vụ nổ đều không thể ngăn cản tầm mắt của hai người va chạm vào nhau, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Lý Uyên cùng Lam Phúc hoàn toàn thẫn thờ bởi tình cảnh vừa xảy ra trước mắt. Hai người vô thức nuốt vào một ngụm nước cho thông suốt cổ họng đang khô khốc của mình, cơ hồ không thể tin được cái chết chỉ vừa cách bọn họ trong gang tất đấy thôi.
Trải qua một hồi lặng im, người lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm trọng này không phải Đình Tấn, mà trái lại chính là tên thanh niên lạ mặt.
- “Ha… haha… hahaha…”
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều người, hắn đưa tay lên bụm lấy mặt mình, giọng cười từ từ chậm rãi cất lên. Mới đầu chỉ là khúc khích nhỏ nhẹ, nhưng sau đó dần dần trở nên lớn hơn, có thêm nhiều phần cuồng loạn của một kẻ điên dại bị phát bệnh.
Đình Tấn không có phản ứng gì với hành động khác thường của tên thanh niên kia, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn tới Lý Uyên và Lam Phúc.
Đáng lẽ ra, đây có thể là một cơ hội bỏ trốn tuyệt hảo, ấy vậy mà hai người này vẫn còn ngồi trên đất nhìn hắn đối thoại cùng tên thanh niên mà không có bất kì hành động nào.
- “Lam Phúc, đưa Lý Uyên với ông bà rời đi trước đi, nơi này cứ giao cho ta.”
Không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở, ngữ khí khẳng định của Đình Tấn hoàn toàn không cho phép Lam Phúc có cơ hội từ chối.
Nhưng Lý Uyên thì lại khác, vừa nghe được Đình Tấn nói xong thì nàng giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, giật mình nhảy xổm lên, gấp giọng phản đối.
- “Không được! Ngươi đang bị thương nếu ở lại sẽ rất nguy…”
- “Đừng có nói nhiều, ngươi ở lại chỉ làm vướng tay vướng chân ta thôi. Rời đi đi, tìm người quay trở lại đây cứu viện cũng không muộn.”
Còn chưa kịp nói xong, Lý Uyên đã bị Đình Tấn ra hiệu cắt ngang, thái độ quyết liệt hầu như không cho nàng có đường lui. Sau đấy dường như ngẫm nghĩ tới chuyện gì đó trong đầu, Đình Tấn lại đưa tay lên vỗ vỗ vai Lý Uyên mà nói.
- “Yên tâm, sẽ không sao đâu. Thực lực của đối phương vẫn chưa thể làm được gì ta.”
Đang lúc nhẹ giọng trấn an nàng, hắn vẫn cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt đã chất đầy vẻ suy yếu của mình.
Trông thấy bộ dạng của Đình Tấn, nội tâm Lý Uyên chợt ỉu xìu đi xuống, đầu cánh mũi cảm thấy có chút chua, đôi bờ môi mấp máy nhưng không biết nói gì, bởi tất cả lời muốn nói dường như đều bị mắc nghẹn lại trong cuống họng nàng, chẳng thể thốt ra khỏi cửa miệng.
- “Bảo trọng! Bà nội, em Uyên đi thôi.”
Lam Phúc tỉnh táo hơn đôi chút, vẫn còn hiểu rõ nặng nhẹ nên không hề nói nhiều, liếc mắt nhìn về Đình Tấn gật đầu ra hiệu, rồi gọi một tiếng đưa tay lôi kéo Lý Uyên cùng bà nội của mình lên xe.
Bị lôi kéo, Lý Uyên không còn cách nào khác là phải cố gắng đứng dậy đi theo Lam Phúc, nhưng mà trước khi rời đi vẫn không quên ôm chặt lấy Đình Tấn hôn một cái từ biệt rồi thì thào nói một câu bên tai hắn, nước mắt không tự chủ lại lã chã rơi xuống.
- “Ngươi phải cẩn thận, ta chờ ngươi trở về!”
Trên gương mặt trắng nhợt của nàng, Đình Tấn thấy rõ được vẻ lo lắng không yên, trong lòng bỗng dâng lên một hồi cảm giác ấm áp không tên, khóe miệng vô thanh vô thức nhếch lên một vòng mỉm cười, gật mạnh đầu một cái.
Đình Tấn nào có biết được, theo sự nài nỉ của Lý Uyên, Lam Phúc cũng không có hoàn toàn lái xe rời đi mà vẫn còn lưu lại ở một chỗ cách nơi đó không xa, với một khoảng cách được hắn cho là đủ an toàn.
Nếu xảy ra biến cố gì đó không tốt, hắn có thể lái xe đưa mọi người thoát đi ngay lập tức, hoặc nếu Đình Tấn thực sự có khả năng khống chế lại tên kia, bọn họ liền có thể yên tâm tới hỗ trợ thu dọn tàn cuộc.
Trông theo mọi người đã lên xe quay trở lại đón ông lão rồi nhanh chóng chạy đi khuất tầm mắt mình, Đình Tấn mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, mắt lạnh chuyển dời lên thân tên thanh niên trước mắt, không nhanh không chậm cất giọng.
- “Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Nhờ thể chất mạnh mẽ với hơn 300 điểm thuộc tính, tốc độ khôi phục của vết thương trên lưng Đình Tấn cũng nhanh hơn người bình thường gấp nhiều lần.
Bất quá, chỉ mới khôi phục được ít lâu nên nó cũng chưa hoàn toàn nối liên lại, bây giờ lại bị động tới, khiến miệng vết thương lại tiếp tục bị mở rộng ra.
Tuy vậy, Đình Tấn cũng chẳng thèm quan tâm đến vết thương vẫn còn đang đổ máu trên lưng mình, chậm rãi chống người ngồi dậy, đứng thẳng sống lưng đối mặt với tên thanh niên.
Từ đầu đến cuối tên thanh niên vẫn đưa tay bụm lấy mặt, tựa hồ không cho mọi người thấy được bộ dạng khi cười của hắn. Coi như mọi người rời đi, hắn cũng không thèm để tâm đến, bởi sự mục đích của hắn đều đặt lên trên người Đình Tấn.
Biết vậy nên Đình Tấn mới mạnh dạng bình tĩnh như thế khi đưa ra quyết định để cả nhà Lý Uyên rời đi trước tiên.
Đến lúc này, khi nghe được Đình Tấn lên tiếng nói chuyện với mình, tên thanh niên mới buông ra tay ra, để lộ cặp mắt đã đỏ hoe cùng với bộ mặt lấm lem nhuộm đẫm nước mắt.
- “Tồn tại… ta rốt cuộc cũng cảm giác được sự tồn tại của mình, hahaha…”
Hắn ngửa mặt lên trời, run run giọng thì thầm một mình như kẻ bị mắc bệnh tự kỷ, nói xong rồi lại tiếp tục cười điên dại.
Đình Tấn nhíu chặt đôi chân mày, đại não mở hết tốc lực phi nước đại, cố gắng giải mã hết ý nghĩ trong lời nói của đối phương.
- “Từ ngày nhận được sức mạnh này, ta luôn cảm thấy thân thể này đã không thuộc về mình, ta cũng chẳng còn là Lưu Nhất Phong nữa…”
Nhưng mà Đình Tấn thực sự đã phí tâm, bởi tên thanh niên tự xưng mình là Lưu Nhất Phong kia lại tiếp tục cất giọng giải thích.
- “Ký ức lẫn lộn, ảo giác liên tục xuất hiện, khi thì đang phải vật lộn với những con quái vật ghê tởm, khi thì trở về cuộc sống bình thường nhàm chán. Ta không biết mình còn sống thật, hay chỉ là đang nằm trong một giấc mơ nào đó không thể tỉnh lại được. Ngươi có hiểu cái cảm giác đó là kinh khủng đến cỡ nào không?”
Nói đoạn, Lưu Nhất Phong ngoảnh mặt nhìn lại Đình Tấn, bước đi loạng choạng về phía trước, bộ dáng thất tha thất thểu như một kẻ say rượu, thần sắc khẩn thiết như đang muốn nói, hắn đang rất bế tắc.
- “Thế nên ngươi muốn đi giết người, muốn tìm cảm giác được sống?”
Không kìm được khó chịu trong lòng, Đình Tấn hít sâu một hơi, gương mặt phát ra từng luồng khí tức băng hàn, lạnh giọng đáp.
Làm sao cũng không thể nghĩ được mình sẽ có một ngày gặp phải trường hợp kỳ lạ như thế này.
Theo như lời nói của Lưu Nhất Phong, Đình Tấn có thể chắc chắn, linh hồn của đối phương đã được kéo từ thời kỳ tận thế trở về như hắn, hoặc cũng có thể là đối phương bị mắc một căn bệnh hiếm hoi, tâm thần phân liệt thường xuyên xuất hiện ảo giác.
Thế nhưng có lẽ là do không được hoàn mỹ dung hợp, hoặc cũng có thể là bởi năng lực thực sự của hắn quá mạnh, dẫn đến cả linh hồn và đại não cũng không thể chịu đựng được áp lực mà rối loạn, trở thành điên điên khùng khùng như bây giờ.
Chuyện như vậy mặc dù rất khó mà tin được nhưng nó lại thật sự xảy ra ngay trước mắt làm Đình Tấn không thể chối bỏ.
Dẫu sao thế giới có đến mấy tỷ người, mà chính hắn đây cũng là người trùng sinh, Katelyn đồng dạng giống như thế, khả năng hi hữu như vậy còn xuất hiện thì không thể không có trường hợp thứ ba.
- “ĐÚNG VẬY! Hahahaha…”
Nghe câu hỏi của Đình Tấn, Lưu Nhất Phong hưng phấn quát lớn, tiếp tục há miệng cười to khoái chí.
- “Nhìn người khác vùng vẫy trong đau đớn khổ sở, ta cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên chân thật lạ thường. Mà ngươi, chính ngươi làm cho ta cảm giác được chúng ta là cùng một loại người. Nếu được nhìn ngươi quằn quại trong thống khổ, nói không chừng ta lại có thể sẽ được trở về cuộc sống bình thường!”
Càng nói, gương mặt hắn càng trở nên hung tợn hơn, thậm chí ánh mắt còn toát ra từng tia sát khí điên cuồng cực kì khủng bố, làm ngay cả Đình Tấn cũng cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm đến mức độ tê dại cả da đầu.
Thanh âm còn chưa dứt, trên gương mặt Lưu Nhất Phong chợt biểu lộ ra một vẻ băng lãnh, đưa tay nắm vào giữa khoảng không trước mặt.
‘Xoạt két két’
Tiếng động làm người tê cả răng vang lên, trong hư không xuất hiện lấy một trận gió lốc cuốn vào nhau, cát bụi trộn lẫn khiến nó lộ ra nguyên hình là một cái giống như bàn tay thực chất, nhắm thẳng về Đình Tấn mà vồ tới.
Trong lòng Đình Tấn lập tức xiết chặt, từng sợi lông tóc trên toàn thân đều dựng đứng lên, báo động chuyện cực kỳ nguy hiểm sắp sửa xảy đến.
Đối phương là một tên điên, trong tay lại nắm giữ một sức mạnh cường đại cầm quyền sinh sát, mỗi tiếng nói cùng cử động đều không theo lẽ thường, Đình Tấn lại bị nhắm trúng thành mục tiêu, làm sao có thể tránh thoát được.
- “Ngươi nghĩ rằng mình mạnh mẽ muốn làm sao cũng được?!”
Đình Tấn cực độ giận dữ, nội tâm thầm mắng ngươi thật sự coi ta là cục đất mềm, muốn nhào muốn nặn thế nào đều được?!
[Khống Vật Thuật]
Không đợi bàn tay kia kịp lao tới gần mình, tâm niệm Đình Tấn vừa động, thân thể Lưu Nhất Phong liền bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, trên đầu truyền đến một lực lượng mạnh mẽ muốn vặn gãy cổ của hắn.
- “Hừ!”
Lưu Nhất Phong hừ lạnh, thanh âm không lớn nhưng lại vang vọng đến toàn bộ phiến đất trống xung quanh. Trong khoảnh khắc đó, tại bên ngoài cơ thể hắn đột nhiên hình thành một vòng gió lốc xoay tròn, đem sóng tinh thần của Đình Tấn đang tác động trên người hắn gạt bỏ ra bên ngoài.
- “Phán Quyết!”
Nhưng tại trong giây lát ngắn ngủi đó, Đình Tấn bất thình lình quá lớn lên một tiếng, ông ông chấn động màng nhĩ của Lưu Nhất Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.