Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 490: Vượt Qua Nguy Hiểm




Vừa bước ra khỏi cửa phòng, rơi vào trong mắt Lạc Hồng là hình ảnh Đình Tấn ngồi bệt dưới hành lang, lưng dựa tường thở gấp không ngừng.
Áo vải trước ngực của hắn cũng bị máu tươi nhuộm đỏ một mảnh, càng dính sát vào da thịt, hiển lộ ra bộ ngực lõm vào một lỗ to, trông cực kì kinh khủng.
Mon men từng bước nhỏ đi đến gần hắn, tinh thần của Lạc Hồng gần như bị kéo căng ra hết mức có thể, ánh mắt cẩn thận dòm ngó đến cái lỗ hổng trên vách tường, đề phòng có một tên nào nhảy ra từ nơi ấy.
Bất thình lình…
‘Ách’
Ngay khi chỉ còn cách Đình Tấn không tới 3 mét, Lạc Hồng đột nhiên cảm giác được cổ họng của mình như bị một bàn tay vô hình nắm lên, lực đạo càng lúc càng siết chặt hơn.
Nàng lập tức nhận ra, đây chính là Đình Tấn đang ra tay công kích mình, hai chân nàng cũng không còn cảm giác được mặt đất nữa. Thân thể lõa lồ, với da thịt trắng ngần của nàng, còn tồn lại mấy mảnh vải rách che chắn trên đó, từng chút từng chút một phiêu phù lên không.
Hô hấp dần trở nên khó khăn, gương mặt đỏ hồng chằng chịt vết thương của Lạc Hồng nhanh chóng trở nên tái đi. Đôi bờ môi nàng lắp bắp, cố gắng rặn ra vài chữ.
- “Ta… không đừng….”
Bất quá, Đình Tấn cũng không vì thế mà buông lỏng tinh thần của mình. Hắn vẫn cứ như vậy mà tiếp tục duy trì [Khống Vật Thuật] khống chế Lạc Hồng thêm một lúc.
Bộ ngực không ngừng phập phồng lên xuống, còn đôi cặp mắt của hắn thì chẳng khác nào một con hung thú đang bị thương, cứ nhìn chòng chọc vào bốn gã đã ông vừa ám sát mình thất bại.
Hiện tại, bốn tên đấy đang rên rỉ lăn lộn trên sàn nhà, gắng gượng nương tựa lấy nhau để đứng dậy, mà trong số đó còn có một tên đang mằn mò bắp chân của mình, có ý đồ muốn nối lại khớp xương đầu gối đã bị Đình Tấn vặn gãy.
- “Buông… buông vũ khí, đứng im… tại chỗ.”
Mãi đến tận thời điểm Lạc Hồng sắp ngất đi vì ngạt thở, Đình Tấn mới thở dốc nói ra một câu.
‘Hô… khụ khụ…’
Chỉ trong nháy mắt, lực đạo tác động lên cổ họng của Lạc Hồng đã giảm bớt, khiến nàng ho khan sặc sụa liên hồi, đồng thời vội vàng hô hấp, thở gấp lấy hơi.
Tuy vậy, cảm nhận được bàn tay vô hình trên cổ họng mình vẫn còn tại đó chứ không có hoàn toàn thả ra, nàng liền hiểu rõ Đình Tấn đang đề phòng với nàng.
Nghĩ thầm là do mình vô duyên vô cớ mang vũ khí tới gần hắn, Lạc Hồng không có một chút do dự, tức thì vứt bỏ mảnh thủy tinh sắc nhọn trong tay mình, thần tình khẩn trương nhìn lấy Đình Tấn nói.
- “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì, chỉ cầm nó đề phòng đám người kia đột ngột công kích tới thôi.”
Vừa nói dứt câu, nàng cảm giác bàn tay vô hình trên cổ họng biến mất, thay vào đó, bên gò má của nàng lại bỗng dưng xuất hiện thêm một vật.
Tại trong mắt nàng liếc nhìn qua một khắc đó thì không khỏi kinh ngạc khi phát hiện, vật thể lạ đó chính là mảnh vỡ thủy tinh mới được nàng thả ra.
- “Đám người này là ai?”
‘Khụ… ọc’
Hơi thở yếu ớt nói ra một câu, Đình Tấn lại cố gắng chống đỡ thân thể của mình ngồi dậy. Cử động đột ngột làm cho vết thương của hắn lại bị động trúng, không kìm được ho khan, lần nữa ói ra một búng máu tươi.
Bất quá, Đình Tấn cũng không quan tâm lắm, trái lại hắn còn túm lấy một nhóm máu tươi đó, dùng nó làm vật dẫn để vẽ vòng tròn ma pháp, triệu hồi kỹ năng.
Lạc Hồng đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích động đậy. Nàng biết một khi mình có cử động bất thường nào, mảnh vỡ thủy tinh kia nhất định đâm vào cổ họng, hạ sát nàng mà không một điểm do dự.
Dù gì đi nữa, nguyên nhân Đình Tấn tới nơi đây chắc chắn phải có thiên ty vạn lũ mối quan hệ với nàng. Mà việc đám người này ở đây mai phục, ám sát hắn đồng dạng sẽ không thể tránh khỏi dính líu trực tiếp đến nàng.
Trải qua một hồi ác chiến, thân lại mang trọng thương nên hắn đề phòng nàng là điều hiển nhiên.
- “Ta không biết bọn họ là ai, lúc ta bị cưỡng ép tháo mũ trò chơi, lôi ra ngoài hiện thực thì chỉ thấy có ba gã đàn ông, mà hai gã thì đã bị ngươi giết đầu tiên, còn lại một gã trốn trong tủ đồ. Ta cũng không nghĩ lại có ba người khác ẩn nấp trong đó nữa.”
Lạc Hồng cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể, nhanh chóng nói ra toàn bộ những gì mà nàng biết.
Nhìn Đình Tấn cặm cụi vẽ vời trên mặt đất, lại nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh đang lơ lửng bên cạnh cổ họng mình, Lạc Hồng giải thích xong cũng không dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi hồi âm.
- “Sinh Mệnh Cứu Rỗi!”
Không quá lâu, Đình Tấn trầm trầm gọi tên kỹ năng, thanh âm chưa dứt, xung quanh hắn liền xuất hiện một vòng tròn ma pháp màu xanh, bao trùm cả Lạc Hồng vào bên trong.
Sau khi từng sợi tơ ánh sáng xanh lục ấy tràn vào cơ thể, Lạc Hồng tức thì cảm giác được một hồi cảm giác mát lạnh khắp cơ bắp và da thịt. Những cơn đau đớn vì vết thương trên người nhanh chóng giảm đi bớt, làm nàng không kìm được nhắm mắt lại tận hưởng một hồi.
- “Mặc vào rồi đi theo ta.”
Đang trong lúc Lạc Hồng nhắm mắt tận hưởng cảm giác sảng khoái ấy, giọng nói của Đình Tấn lại truyền tới.
Lạc Hồng mở mắt ra thì lại phát hiện Đình Tấn chẳng biết lúc nào đã đứng dậy, khí sắc trên gương mặt của hắn cũng đồng dạng trở nên hồng hào, tốt hơn rất nhiều. Vết thương trên người hắn có vẻ như đã lành lặn đi hết rồi.
Thanh âm hắn vừa dứt, tấm khăn trắng bị Đình Tấn mặc đến đây liền phủ lên vai Lạc Hồng, che đậy lại thân thể lồi lõm gợi cảm của nàng.
Đình Tấn cho mình một cái kỹ năng khôi phục, trạng thái cũng trở nên tốt lại rất nhiều.
Tuy rằng xương lồng ngực bị gãy vỡ chưa thể hoàn toàn nối liền lại, nhưng ít nhất thì hai lá phổi bị xương đâm thủng của hắn đều đã được vá kín, hô hấp cũng không còn khó khăn hay trào ra máu tươi nữa.
Không nhanh không chậm cất bước đi vào bên phòng thông qua lỗ hổng trên tường, Đình Tấn lúc bấy giờ cũng không còn lo ngại đám người này có thể lật lên sóng gió gì nữa.

Thông qua sóng tinh thần dò xét, hắn cảm nhận trên người bọn họ không có mang theo bất cứ vũ khí hay bom nổ gì nữa và xung quanh căn phòng này đồng dạng cũng là như vậy.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới có thể không vội vàng ra tay hạ sát bọn họ. Hắn muốn tìm hiểu thử xem, liệu có thể truy tra ra được, kẻ đứng phía sau màn gài bẫy, mai phục ám sát mình hay không.
Quả thật, Đình Tấn không thể phủ nhận, màn sắp đặt này hết sức tinh vi, làm đến tuyệt hảo không có chỗ chê.
Nếu không phải vì hắn sở hữu một lượng thuộc tính thể chất cường đại, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đồng thời còn có được một cơ hội ra đòn mấu chốt, thì phỏng chừng đã phải táng thân trong tay của bốn người này rồi.
Nhìn bóng lưng Đình Tấn, ánh mắt Lạc Hồng tràn ngập phức tạp, không biết phải nói làm sao. Bởi bản thân nàng cũng không tài nào nghĩ tới, Đình Tấn lại sẽ lặn lội đường xa tới đây giải cứu mình.
Nội tâm nghĩ ngợi lung tung nhưng bước chân nàng cũng không ngừng lại. Vừa quấn xong khăn trắng lên cơ thể, làm thành một cái váy dài che kín từ ngực đến đầu gối, Lạc Hồng vội vàng nhấc chân đuổi theo Đình Tấn đi vào phòng.
Vừa tiến vào phòng, Lạc Hồng bỗng nhiên trông thấy hai trong số bốn người đàn ông kia lúc này đã khôi phục lại hai chân bị gãy. Bọn họ hiện đang đứng thủ thế, sẵn sàng tiếp tục chiến đấu, mà hai người còn lại cũng đang nhắm mắt, ngồi khoanh chân xếp bằng trên sàn nhà.
Sắc mặt Lạc Hồng không khỏi biến đổi một hồi, bước chân vô thức tiến đến gần Đình Tấn hơn. Cứ như vậy, trong phòng làm thành một cảnh tượng, hai phe trừng mắt nhìn nhau hồi lâu. Một bên là bốn người đàn ông, một bên khác bao gồm Đình Tấn và Lạc Hồng.
Thần thái bên ngoài của Đình Tấn không hề có bất kì biểu hiện khẩn trương hay lo lắng gì, thậm chí còn thong dong nhìn rồi đánh giá bốn người trước mặt, từ trên xuống dưới.
- “Các ngươi là Võ Giả? Đến từ Trung Quốc?”
Bỗng, hắn rất tự nhiên hỏi ra một câu thăm dò.
Nội dung câu hỏi làm bốn người bên kia giật thót trong lòng một cái, nhưng biểu lộ mặt ngoài vẫn là bình thường như không có gì.
Hai người đàn ông duy trì đứng im tại chỗ, cẩn trọng đề phòng từng hành động của Đình Tấn, dường như đang tranh thủ câu kéo thời gian cho hai người còn lại có cơ hội chữa lành thương thế.
Đình Tấn cũng không quan tâm mấy đến việc đối phương có thể khôi phục lại được, sự tự tin đã trở về và hiện rõ trên gương mặt hắn.
Hắn khi không lại tự nhiên nhếch mép cười khẽ, dù đối phương không có trả lời câu hỏi đó, thế thế nhưng suy nghĩ trong đầu của hắn cũng đã được khẳng định ít nhiều sau một hồi quan sát kỹ lưỡng và ghép nối các mảnh vỡ giả thuyết lại với nhau.
- “Ngươi nhận biết bọn họ?”
Tương phản, Lạc Hồng lại bị câu hỏi của Đình Tấn làm cho kinh ngạc, mờ mịt hỏi lại.
- “Tạm thời không biết rõ, chỉ là suy đoán, nhưng đã có tám, chín phần nắm chắc.”
Thản nhiên lắc nhẹ đầu, đáp lại một câu, nhưng bất chợt Đình Tấn như nghĩ đến điều gì đó, rồi Đình Tấn lại tiếp tục giải thích thêm.
- “Vừa rồi chiến đấu với bọn họ, ta cảm nhận được một loại nội khí trong mỗi đòn công kích, mà người nhìn lại xem, bọn họ đều có đặc điểm của người châu Á, da vàng tóc đen, duy chỉ có hai tên lúc nãy bị ta giết đi là không phải.
- Lại thêm chúng ta ở Entire Land này không gây thù chuốc oán với nhiều người, châu Á thì càng là chỉ có một cái. Rõ ràng đám người này khả năng rất cao thuộc về cái tổ chức đó.”
Nghe mỗi câu mỗi chữ từ trong miệng Đình Tấn nói ra, đám bốn người đàn ông kia sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng thêm. Nắm đấm trong tay bọn họ vô thức siết chặt lại, bộ dạng bồn chồn đứng ngồi không yên, hiển nhiên là đang chột dạ.
Mà hai tên đang ngồi dưới sàn nhà nghe xong cũng từ từ mở mắt, chống người đứng dậy.
- “Ngươi nói là [Hồng Môn Hội]?”
Lạc Hồng không mất quá nhiều thời gian liền nghĩ ra thế lực mà Đình Tấn ám chỉ tới.
Mà có lẽ cũng chính vì câu nói này của nàng, đám bốn người kia đã không thể kiên nhẫn được nữa, đồng loạt xách động công kích, xông tới công kích Đình Tấn.
- “Cháy nhà lòi mặt chuột rồi hả…”
Đình Tấn khẽ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn đối phương, cũng xông tới. Cũng không phải vô duyên vô cớ mà hắn lại mất thời gian giải thích cho Lạc Hồng. Mục, mục đích của việc này chỉ là muốn xem biểu hiện của đối phương như thế nào thôi.
Mà hiển nhiên, kết quả không làm cho Đình Tấn thất vọng, những gì mà hắn dự đoán đều hoàn toàn chính xác. Bốn người này thấp thỏm trong lòng, dĩ nhiên muốn ra tay xử lý Đình Tấn trước tiên.
Tuy nhiên, bởi vì thương thế trên chân của bọn họ cũng chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên tốc độ di chuyển cũng không còn nhanh nhạy như trước.
Ngoài ra, bọn họ cũng quá xem thường khả năng cận chiến của Đình Tấn, lấy 10 năm kinh nghiệm sống trong tận thế của hắn, nếu không phải là bị đánh lén bất ngờ, thì trực diện đối chiến với mấy người này cơ hồ không có gì làm khó được hắn.
Thời điểm vừa trông thấy bốn người đồng loạt đuổi tới trước mặt mình, Đình Tấn cũng đã ra tay phản công.
[Lôi Xích]
Đã chuẩn bị sẵn từ lâu, thủ chưởng Đình Tấn đưa ra trước mặt, một đòn [Lôi Xích] nhanh chóng được hắn xuất ra.
Lôi điện phóng nhanh tới gã đàn ông dẫn đầu, lại một lần nữa đánh xuyên qua lớp áo chống điện, nơi vị trí đã bị đòn [Lôi Xích] trước làm cháy khét, sau đó lại tiếp tục phóng tới một tên khác ở phía sau.
[Khống Vật Thuật]
Một đòn vừa ra, Đình Tấn cũng không đứng im mà tiếp tục điều động [Khống Vật Thuật], đem mảnh vỡ thủy tinh phóng tới đầu của một tên đi sau cùng.
[Lưu Thủy Gia Tốc]
Cùng lúc đó, thân thể hắn quỷ mị tránh qua hai tên bị [Lôi Xích] công kích và bất ngờ xuất hiện ở trước mặt một tên còn lại, nắm đấm như sắt thép đập mạnh vào mặt của đối phương.
Toàn bộ chuỗi hành động diễn ra một cách chớp nhoáng, không có một tia ngắt quãng. [Lôi Xích] đánh trúng một gã đàn ông, lại tiếp tục nhắm tới một tên khác ở phía sau đánh tới, tức thì đã phế đi hai tên.
Hai tên còn lại, cũng không nghĩ Đình Tấn sẽ ra hậu chiêu như vậy, thế nên bước chân không khỏi bị chậm mất một nhịp, một tên muốn né tránh mảnh thủy tinh sắc nhọn trước mắt, một tên khác lại liều mạng ngạnh kháng cú đấm của Đình Tấn, lấy thương đổi thương.
‘Xoẹt… phốc!’
Nhưng hết thảy đều vô dụng bởi [Lôi Xích] đã phóng tới, xuyên thủng lồng ngực của người bọn họ.
- “Ngư…ơi…”
Đình Tấn nhìn lấy trước mặt một gã đàn ông, đang đưa nắm tay tới đầu hắn. Bộ ngực đối phương đã bị đánh ra một cái động lớn, hai mắt trợn trừng nhìn Đình Tấn, lắp bắp nói không nên lời vì máu tươi đã lấp kín khí quản của hắn.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra hết sức nhanh chóng, bốn tên đồng loạt ngã xuống cùng một lúc, chiến đấu kết thúc trong bầu không khí chóng vánh và sự ngạc nhiên của Lạc Hồng.
Nhìn bốn người đàn ông sở hữu thực lực cường đại vừa đánh trọng thương Đình Tấn trước đó không lâu, bây giờ chỉ chưa đến ba lần hô hấp thì đã bị Đình Tấn hạ gục.
Thậm chí nàng còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra nữa thì bốn người này đều đã nằm trên sàn nhà không rõ sống chết. Nội tâm của Lạc Hồng không khỏi dâng lên từng trận kinh đào hãi lãng.
Vô thức chuyển dời tầm mắt về phía Đình Tấn, nhìn thấy bóng lưng đó, Lạc Hồng bỗng dưng phát hiện ra một điều, đối phương chẳng những mạnh mẽ trong trò chơi, mà ở trong hiện thực cũng cường đại không kém.
Trong khi đó, Đình Tấn lại chẳng hề nói năng tiếng nào, gương mặt lạnh lùng, bước chậm đi tới bên cạnh mỗi gã đàn ông đang nằm trên mặt đất.
‘Rắc!’
Mặt hắn không biểu tình, nhấc chân dứt khoát dẫm mạnh xuống cổ của đối phương, kết liễu sinh mạng của từng tên, giống như hành động ấy chỉ là giết một con kiến hôi.
Giết địch nhân của mình mà không có một tia do dự nào, đây là suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu của Lạc Hồng dành cho Đình Tấn. Hình tượng của hắn trong lòng nàng phút chốc trở nên càng thêm lãnh khốc.
- “Ba Đậu Đậu, gọi cho Báo Đen.”
Làm xong tất cả những chuyện này, Đình Tấn móc ra chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi, ra lệnh một cái.
- “Rõ thưa chủ nhân.”
Hình ảnh của Ba Đậu Đậu cấp tốc xuất hiện trên cái màn hình chi chít từng đạo mảnh vỡ như mạng nhện.
Cũng may trải qua trận ác chiến vừa rồi, Đình Tấn dù có bị đánh tới tấp, nhưng điện thoại cũng không hư hao nhiều lắm, chỉ là chấn động vỡ màn hình một ít nhưng cũng còn hoạt động được.
Vài giây sau, điện thoại đã kết nối xong, Đình Tấn ngồi trên một cái ghế cũ trong phòng, không nhanh không chậm giải thích cho Báo Đen tình hình ở đây.
- “…Tốt, ngươi chờ, ta sẽ cử Rose tới tiếp ứng.”
Trải qua một hồi im lặng, trong điện thoại rốt cuộc cũng truyền đến giọng nói của Báo Đen. Nghe Đình Tấn thuật lại toàn bộ sự việc, hắn cũng không khỏi trầm mặt một hồi, rồi vội vàng làm ra phản ứng.
Ngắt kết nối điện thoại, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lạc Hồng từ đầu đến cuối đều đứng sững sờ tại chỗ đó, Đình Tấn nhẹ giọng khuyên bảo.
- “Ngồi nghỉ đi, chờ một chút sẽ có người tới giải quyết chỗ này.”
Một ngày này đối với Lạc Hồng có thể nói là mở mang kiến thức rất nhiều. Nàng thấp thỏm ngồi lên giường gỗ, đôi bàn tay nhỏ gầy vô thức nắm chặt tấm khăn trắng quấn trên người, cẩn thận hướng về Đình Tấn hỏi dò.
- “Sao chúng ta không lập tức rời đi? Ngươi không sợ mấy tên này còn có đồng bọn mai phục ở đây sao?”
Không để tâm lắm đến Lạc Hồng, Đình Tấn ngồi trên ghế đưa tay mân mê lấy lồng ngực của mình, nơi đó vẫn còn một chút cảm giác đau nhói vì vết thương chưa lành hẳn.
- “Yên tâm, chung cư này đã không có người, phỏng chừng đều bị mấy tên này tạm thời đuổi đi cả rồi. Chỉ có khu ổ chuột ngoài kia là còn sót lại vài người mà ta phát hiện ra trên đường đi tới đây thôi.
- Nhưng ta nghĩ bọn họ chắc là cùng một phe với bốn tên này. Bây giờ trạng thái của ta không ổn định, đi ra ngoài đó mới gọi là nguy hiểm, lưu lại chờ người tới tiếp ứng mới là thượng sách.”
Một hồi lâu sau, hắn mới bắt đầu mở giọng giải thích, ngữ khí cực kì bình thản, không hề có chút lo lắng gì.
Điều đó vô tình cũng kéo theo tâm trạng đang nhấc cao của Lạc Hồng trở nên yên ổn lại.
- “Võ Giả là cái gì? Sao ngươi lại biết bọn họ là Võ Giả? Mà [Hồng Môn Hội] làm sao lại nhắm vào ta đem làm con mồi dụ ngươi ra, chẳng phải chúng ta mới gặp mặt sáng nay thôi sao?”
Lạc Hồng có thể nói là chịu đựng đủ loại dày vò, trong đầu xuất hiện cả trăm ngàn câu hỏi, nhưng vì tình cảnh trước đó không cho phép nàng có cơ hội được thả ra, bây giờ yên lòng không còn lo lắng, nàng lập tức bộc phát ra hết thảy những thắc mắc đó.
- “Võ Giả cũng giống như người chơi nghề nghiệp Võ Sư trong Anh Hùng, nhưng mà bọn họ đều là người đã tu luyện từ trước trong hiện thực rồi, cho nên thường mọi người vẫn gọi bọn họ là Võ Giả. Đám người này rất ít khi lộ diện trong hiện thực, ngươi chỉ có thể gặp qua ít nhiều trong các lôi đài sinh tử của thế giới ngầm mà thôi.
- Chiến đấu với Võ Giả, dễ nhận biết nhất là khả năng bộc phá của bọn họ. Mỗi khi bị trúng đòn, nội khí của bọn họ sẽ xâm nhập vào cơ thể, phá hoại vĩ mô ở bên trong. Vừa nãy ngươi cũng thấy, bọn họ đánh ta một cước vào ngực, lực phá hoại cũng suýt chút nữa đã giết được ta, may nhờ ta có thể chất cao nên mới thoát hiểm trong gang tấc.”
Thời gian cũng không gấp, cho nên Đình Tấn rất kiên nhẫn ngồi giải đáp từng câu hỏi của Lạc Hồng.
- “Vậy thì cũng thật đáng sợ, bọn họ chắc cũng không biết khả năng đồng bộ tu luyện như chúng ta, nhưng thực lực lại không kém. Nếu như bình thường không có đồng bộ tu luyện trong trò chơi mà nói, chắc có lẽ chúng ta chỉ là con cừu non trong mắt họ.”
Chăm chú nghe Đình Tấn giải thích, Lạc Hồng nhẹ giọng cảm thán, thế giới này cũng thật quá nguy hiểm so với vẻ bề ngoài của nó.
- “Không… những tên này không đáng sợ, đáng sợ là kẻ sắp xếp toàn bộ cái bẫy này!”
Đột nhiên, Đình Tấn lên tiếng cắt ngang lời Lạc Hồng, dường như đã bị nàng ảnh hưởng, Đình Tấn càng nói vẻ mặt của hắn càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.