Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 357: Mai Phục Trên Đường




Nhờ có một đòn tường băng này của Vansy, Huy Cường rất dễ dàng thì đã cắt đuôi được kẻ địch.
Chiếc xe Hummer được Huy Cường điều khiển, phóng nhanh trên con đường vắng lúc trời còn đang tờ mờ rạng sáng. Sau khi chạy được một đoạn đường thẳng dài, thì Huy Cường bỗng chốc lại bắt gặp một khúc cua quẹo rất gấp.
Tay vịn tay lái thật chắc, Huy Cường đánh một vòng cua rất khét, nhưng ngay khi hắn vừa điều khiển xe vượt qua khúc cua này, thì lọt vào trong tầm mắt hắn là vô số những ánh đèn xe đang lập lòe, đang chiếu sáng ở phía trước mặt, cách vị trí hiện tại của chiếc xe cũng không xa.
- “Có kẻ địch dùng xe chặn đường phía trước, mau mở đường cho ta!”
Huy Cường gấp giọng rống lên. Tuy nhiên, bàn tay hắn thì lại đang chuyển cần số sang mức cao nhất, đồng thời nhấn mạnh chân ga, phóng xe mà đi chứ không hề giảm xuống tốc độ.
- “Để ta!”
- “Giao cho ta!”
Tiêu Phương cùng với Đỗ Lễ, hai người không do dự chút nào, hô to lãnh trách nhiệm mở đường.
Bọn họ đồng loạt nhìn nhau một cái rồi gật nhẹ đầu ra hiệu, sau đó phân chia ra hai bên trái phải, phóng tới vị trí cửa sổ trời trên mui xe, để lộ một nửa thân trên ra bên ngoài nóc mui xe.
"Hỏa Khí Cầu’
‘Lôi Kích’
Trong tay Đỗ Lễ xuất hiện một cây lôi thương, kích cỡ có gần gấp đôi so với những lần trước đó mà hắn sử dụng. Bên cạnh đó, Tiêu Phương cũng không chịu thua kém, một quả cầu lửa cùng lúc xuất hiện, xoáy mạnh trong lòng bàn tay nàng.
- “ĐI!”
Hai người đồng thanh hét lớn một tiếng, rồi ném mạnh thứ đang cầm trong tay mình về phía trước. Nơi đó hiện tại đang có hơn chục ánh đèn sáng chiếu rọi cả một góc đường vắng.
- “Khai hỏa!”
- “Mau ngăn cản chúng lại.”

Huy Cường lái xe chạy rất nhanh cho nên không mất quá nhiều thời gian thì khoảng cách giữa đôi bên đã rút ngắn chỉ còn trên dưới 10 mét. Đỗ Lễ và Tiêu Phương thậm chí có thể nghe được loáng thoáng những tiếng gào thét của một đám người, từ phía bên kia truyền lại.
Bất quá, không đợi cho bọn người này có cơ hội kịp làm ra phản ứng thì hai đòn công kích mang tính hủy diệt của Đỗ Lễ và Tiêu Phương đã tới.
Ánh sáng từ quả cầu lửa nổ tung cùng với vô vàn những tia lôi điện nhanh chóng xâm chiếm vào bên trong mấy chiếc xe đang đỗ chặn đường. Khiến những chiếc xe nhanh chóng bị chập điện, không ngừng phát nổ theo dây chuyền.
‘Ầm xoẹt xoẹt xoẹt…’
Tiếng nổ lớn, kèm theo âm thanh lôi điện rít lên nhanh chóng vang vọng trên con đường vắng này. Vụ nổ từ quả "Hỏa Khí Cầu’ cũng như từ kỹ năng lôi thương đã phá hủy những chiếc xe tạo ra vụ nổ năng lượng trong xe, cùng lúc đánh bay một vài chiếc xe đỗ sát nhau, phá hủy đội hình của bọn chúng và tạo ra được một khe hở nhỏ.
- “Á! Cứu ta…”
- “Ư. Ư..ư…”
- “Trời, ở đâu ra lôi điện vậy?”
- “Mau bắn, khai hỏa nhanh lên.”

Trong khi hai đòn công kích của Tiêu Phương và Đỗ Lễ đang điên cuồng càng quét, thì bên trong đội hình của nhóm người này đang không ngừng truyền ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
- “GIỮ CHẶT!”
Cùng lúc đó, chiếc xe cũng đã được Huy Cường lái tới. Hắn khàn giọng rống lên một tiếng, chân ga vẫn siết chặt không buông, để cho chiếc Hummer to xác đâm thẳng vào giữa đội hình của những chiếc xe kia, ngay tại khe hở mà Đỗ Lễ và Tiêu Phương đã khai mở ra trước đó.
‘Rầm…’
- “Á á…”
- “Hự…”

Chiếc Hummer va đập với phần đầu của hai chiếc xe đang chặn đường, khiến nó chấn động mạnh một cái, tốc độ lập tức giảm xuống một khoảng lớn. Âm thanh hét thảm liên tục vang lên, có lẽ là vì cú va chạm đã đẩy hai chiếc xe kia đâm vào người của một vài tên xấu số nào đó.
Biến động dữ dội không ngừng ập đến, khiến cả đoàn người bên trong xe càng thêm lo lắng, bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Bất quá, Huy Cường lại không quan tâm đến những thứ này. Hắn vẫn tiếp tục tập trung, giữ vững gương mặt lạnh lùng, bình tĩnh của mình lái xe phóng đi, nhanh rời khỏi khu vực bị bao vây.
‘Đoàn… xoẹt…’
Chợt, không có dấu hiệu nào báo trước, đôi anh em song sinh Hung và Cuong cùng một lúc bóp cò khẩu súng bắn tỉa laser của mình.
- “Có bắn tỉa, mọi người cẩn thận, cúi thấp người xuống!”
Hung khá kiệm lời lên tiếng.
Trong khi đó thì Cuong đã bắn ra phát thứ hai, thứ ba ra bên ngoài. Có thể thấy việc bọn họ có thể phát hiện kẻ địch, giữa màn đêm tăm tối cùng với rất nhiều chướng ngại vật che khuất tầm nhìn như vậy, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Đó vẫn còn là chưa kể đến việc, chiếc xe Hummer đang di chuyển với tốc độ cao nữa. Bấy nhiêu đó thôi đã đủ để nói lên, danh hiệu ‘Kẻ Canh Gác’ của bọn họ không phải là tự chiếm đất xưng vương mà có.
Trong thùng xe, một nhóm người do Rose chỉ huy đã không còn nhàn nhã như trước nữa. Bọn họ bây giờ đang rất căng thẳng, cúi thấp người xuống sát với sàn xe để tránh cho nhóm bắn tỉa của kẻ địch có cơ hội ra tay.
Dù là David có tốc độ rất nhanh, gần như vượt trội hơn lính đặc chủng bình thường gấp ba, bốn lần cũng không dám vỗ ngực tự tin mình có thể thoát khỏi nòng súng của đối phương.
Nếu như mặt đối mặt, hắn còn có thể dựa vào hành động của kẻ địch mà phán đoán đối phương lúc nào sẽ bóp cò để làm ra hành động né tránh. Nhưng hiện tại thì lại khác, đối phương đang ẩn nấp, không biết sẽ ra tay lúc nào.
Mà đối với vận tốc gần như ngang bằng so với vận tốc ánh sáng của viên đạn năng lượng thì David không hề có một chút phần trăm nào để nắm chắc, mình có thể kịp thời né tránh được viên đạn.

- “Hic… phải chi hội trưởng có thể tỉnh dậy chỉ huy thì tốt quá…”
Ameerah với gương mặt buồn bã, đầy lo lắng nói. Có lẽ đã quá quen thuộc với phong cách hành xử bình tĩnh, trời sập cũng không biến sắc của Đình Tấn nên nàng mới không kìm lòng được mà nói như vậy.
Hết thảy những người khác khi nghe nhắc đến Đình Tấn thì cũng không tự chủ nghĩ về phong thái hành xử rất lãnh tĩnh của hắn.
Quả thật, việc Đình Tấn vẫn luôn duy trì cho mình một hình tượng lạnh lùng và bình tĩnh, trong mọi tình huống đã vô tình để lại trong lòng bọn họ một ấn tượng rất sâu sắc.
Khi gặp nguy hiểm, nghĩ tới việc Đình Tấn có thể bình tĩnh làm ra hành động hoặc lập ra kế hoạch một cách tốt nhất thì bọn họ liền ngay tức khắc yên tâm đi rất nhiều.
Tuy vậy nhưng cũng có một chút mặt trái là dẫn đến bọn họ quá mức ỷ lại vào Đình Tấn.
- “Thôi đừng nói nhiều nữa, các ngươi lo tập trung vào bảo vệ Đình Tấn với Long đi. Còn Anhien, mau mở máy radar dò xét xung quanh khu vực này, cố tìm kiếm cho ra tung tích của kẻ địch đi. Không biết bọn chúng là ai mà lại nắm bắt được hành tung của chúng ta như vậy chứ.”
Rose trông thấy tinh thần của mọi người có vẻ đang đi xuống, thế nên nàng liền hắng giọng lên tiếng, mệnh lệnh nhiệm vụ cho mọi người, để bọn họ phân tâm đi bớt, không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa.
- “Rõ, thưa chỉ huy.”
Anhien lóc chóc ngồi dậy, tiếp nhận mệnh lệnh. Nàng lúi cúi, bò tới một góc gần cuối xe, nơi cất chứa những đài máy móc của mình, rồi bắt đầu gõ phím làm việc.
- “Phỏng chừng là người của tổ chức Black Angel cũng nên…”
Hieman hơi trầm ngâm một chút rồi đưa ra ý kiến.
Lời nói của hắn lập tức làm cho những người trong đội nhớ ngay đến một chuyện. Trước đó, T.O.A đã rời khỏi tầm mắt của bọn họ được một khoảng thời gian.
- “Khốn kiếp! Nhất định là trước khi xuất hiện dưới hang động, gã T.O.A đó đã gọi điện báo thuộc hạ đến để chặn đường chúng ta rồi.”
Trần Hạo tức giận siết chặt nắm tay đập mạnh lên sàn xe.
Những người khác liên tục gật gù, không hề phản bác với ý kiến này, xem như là cũng có suy nghĩ giống như Trần Hạo vậy.
- “Được rồi, trước mắt cần phải trở về trụ sở rồi nhanh chóng rút đi nơi này vẫn là tốt hơn. Các ngươi cẩn thận đề phòng, có phát hiện ra được cái gì thì lập tức báo lên cho mọi người biết.”
Rose nhanh chóng lên tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện không có ý nghĩa của bọn họ. Nàng lấy trong túi áo giáp ra một khẩu súng rồi cẩn thận đi đến bên cạnh cửa sổ để canh phòng.
Một hồi lâu trôi qua, chiếc xe Hummer vẫn được Huy Cường điều khiển, phóng nhanh trên đường trở về với khu cảng biển.
Trong khoảng thời gian này, Rose cũng không hề phát hiện ra có bất cứ động tĩnh dị thường nào xảy ra. Kể cả Anhien cũng hiện ra động tĩnh gì trên đường đi, dù rằng nàng đã thả ra máy bay drone do thám.
Phỏng chừng nguyên nhân là do Huy Cường đã lái xe đi một con đường khác, hoặc nhóm người kia đã bị cắt đuôi nên hoàn toàn bị mất dấu bọn họ rồi.
Tuy nhiên có lợi thì cũng có cái hại, con đường mà Huy Cường lựa chọn để đi trở về vắng vẻ hơn rất nhiều so với con đường mà trước đó hắn đã đi. Chưa kể đến xung quanh đường này cây cối rậm rạp như một khu rừng nguyên sinh, nếu như bọn người của tổ chức Black Angel sắp đặt mai phục ở đây thì sẽ càng thêm nguy hiểm và rất khó phát hiện.
Thế nhưng mọi chuyện cũng không phải lúc nào được như mong muốn. Cứ tưởng chừng như có thể nhanh chóng tiến về phía bến cảng mà không hề gặp bất cứ một trắc trở nào thì bất thình lình, khi xe của bọn họ chạy đến một đoạn đường vắng và khá hẹp, chỉ còn cách khu bên cảng không đến một cây số thì chợt…
‘Ầm…’
Một tiếng nổ lớn truyền đến từ bên dưới gầm xe, chớp mắt ngay sau đó, chiếc xe Hummer bị một lực lượng mạnh mẽ tốc bay lên không trung. Tốc độ chạy quá nhanh khiến chiếc xe nhanh chóng bị lộn ngược trong quá trình bay tự do trên không.
‘Rầm… soạt soạt soạt…’
Phần mui xe của chiếc Hummer khổng lồ bị lật ngược xuống, trượt trên mặt đất một đoạn dài mới dừng lại. Những người trong xe cũng bị cú chấn động này làm cho kinh hãi, giật thót tim.
May nhờ có chiếc xe Hummer nổi tiếng là chắc chắn có thể sánh ngang với xe tăng nên vụ nổ cũng không gây ra ảnh hưởng gì đến những người ở bên trong xe.
Duy chỉ có phần máy móc dưới gầm xe đã hoàn toàn bị hủy hoại. Bọn họ không thể nào tiếp tục dùng xe để đi tiếp được nữa.
Dùng tốc độ nhanh nhất bò ra bên ngoài, David cùng với Hieman giống như đã hẹn nhau từ trước, cấp tốc phân tán ra hai phía, ẩn giấu vào bên trong màn đêm.
- “Khu Đông Nam không phát hiện người!”
- “Khu Đông Bắc an toàn!”
Nhưng chỉ trong chốc lát, giọng nói của hai người bọn họ liền truyền đến máy liên lạc của những người còn lại trong đội.
Đến lúc này, lần lượt từng người mới thay phiên nhau chui ra khỏi khoang xe bị lật. Hung, Cuong hai người vác theo súng ẩn nấm vào trong một bụi cây gần đó, rồi lẩn trốn đi đâu mất hút, như hoàn toàn biến mất tăm tích khỏi nơi này.
Vì chiếc xe Hummer này chạy hoàn toàn bằng điện, nên nếu không bị chập mạch thì sẽ rất khó bị nổ tung như những xe máy chạy bằng xăng dầu.
Cả nhóm người nhanh chóng tụ tập lại ẩn nấp ở phía sau những gốc cây nằm ở phía đông của chiếc xe, nơi mà David và Hieman đã từng kiểm tra qua và xác nhận là an toàn trước đó.
Với Long và Đình Tấn, hai người nhờ có Rose cùng Trần Hạo nhanh tay kịp thời đón đỡ, dùng thân mình đỡ cho bọn họ không bị chấn động mạnh, lại thêm trên người bọn họ vẫn còn đang mặc áo giáp nên xem như không bị xây xác gì nhiều.
Rose ở bên ngoài nhanh chóng tiếp cận với Huy Cường, trầm giọng hỏi.
- “Địa lôi à?”
- “Ừ, hai quả, ta tránh một, còn một ẩn ở phía sau nên không tránh được. Xin lỗi…”
Huy Cường gật đầu, khuôn mặt có chút sầu thảm cùng xấu hổ nói. Trên đường đi, hắn vẫn luôn chú ý kĩ càng địa hình đường đi.
Trước khi xe bị dính phải địa lôi, Huy Cường còn có phát hiện ra thêm một quả địa lôi khác, nhưng may nhờ có phản ứng cấp tốc mà hắn đã tránh được.
Nếu không phải nhờ có tài lái xe siêu cường cùng khả năng phản ứng nhanh nhẹn của Huy Cường thì chắc có lẽ, kết cục của cả đội chắc có thể bị nổ chết trong xe, khi phải ăn trúng một lúc hai quả địa lôi.
- “Không có gì, lỗi cũng không phải tại ngươi. Đừng buồn, chúng ta còn cách căn cứ bao xa?”
Rose vỗ vai Huy Cường nhẹ giọng an ủi.
- “Còn khoảng trên dưới một cây số.”
Huy Cường nhanh chóng hồi đáp.
Không chần chờ chút nào, Rose liền kích hoạt máy liên lạc, lên tiếng hỏi.
- “Anhien, các thiết bị còn sử dụng được không?”
- “Vụ nổ làm xe chấn động mạnh quá, máy móc hư gần hết rồi thưa chỉ huy. Chỉ còn có một máy bay do thám là dùng được thôi.”
Giọng nói của Anhien truyền đến ngay sau đó, bên trong lời nói có chút buồn rầu rất nhiều. Phỏng chừng những đài máy móc đó khá quý trọng với một cô gái yêu công nghệ như nàng.
- “Tốt, cả nhóm tập trung, David và Hieman đi mở đường, gặp phải kẻ địch có khả năng ám sát thì giết ngay không cần xin mệnh lệnh. Hung, Cuong, hai ngươi quan sát yểm trợ. Trần Hạo, Terrell hai người các ngươi phụ trách mang theo Đình Tấn. Những người khác ẩn nấp đi theo sau bọn họ. Lập tức hành động!”
Thần tốc phân tích tình hình rồi giao nhiệm vụ rõ ràng cho từng người, Rose gỡ khẩu súng liên thanh gắn trên lưng áo giáp xuống, dẫn đầu bước về phương hướng đi tới khu bến cảng, nơi con tàu du thuyền của bọn họ đang đỗ.
Mệnh lệnh của Rose vừa được tung ra thì chỉ trong chốc lát, khu vực rừng cây rậm rạp này ngay tức khắc xuất hiện những trận dị động, cây to, bụi cây không ngừng dao động, đung đưa xào xạc qua lại như đang có con vật gì đó ẩn nấp, di chuyển bên trong.
Trần Hạo cùng Terrell, hai người thân thể to lớn, phụ trách mang theo Đình Tấn và Long. Tình trạng của Đình Tấn suy nhược rất nặng, nên không thể nào tháo đi chắc ống truyền dịch cho hắn được, thế nên Terrell phải chịu khó mang theo hai túi dịch.
Riêng với Long cũng không phải rất nặng, thêm một phần nữa là hắn đã hồi tỉnh lại, thế nên Trần Hạo chỉ cần bế hắn trên tay mà đi, nhẹ nhõm hơn Terrell rất nhiều.
Bất quá, cả hai không ai than phiền về việc này, bởi hai người đang nằm trong vòng tay của bọn họ, chính là cứu tinh đã mang cả đội thoát ra khỏi bàn tay của tử thần.
- “Hieman báo cáo, phát hiện bốn người đang ẩn nấp trên đồi hướng Tây Bắc, xin hỗ trợ. Nhắc lại, phát hiện có nhiều kẻ địch đang ẩn nấp, xin chi viện.”
Đi được một đoạn đường hơn chục mét, bất thình lình, giọng nói của Hieman liền truyền đến máy liên lạc của cả nhóm 16 người.
- “Tiếp nhận, ta đang đến. Over.”
David ẩn nấp cách đó không xa, ngay lập tức tiếp nhận và đáp lại thông tin của Hieman. Hắn phóng người bay lên trên một gốc cây đại thụ, rồi như một con vượn, linh hoạt đeo bám, nhảy đáp qua lại giữa những tán cây rộng lớn.
Không lâu sau đó, hai anh em Hung, Cuong cũng đã tìm ra được hành tung của kẻ địch.
- “Tiếp nhận, đã phát hiện, ta sẽ lo tên ngoài cùng bên trái, hướng 1 giờ.”
- “Tiếp nhận, đã phát hiện, ta sẽ lo tên nằm giữa bên trái hướng 11 giờ.”
Bất quá, bọn họ cũng không lập tức bóp cò ra tay hạ sát kẻ địch mà vẫn giữ nguyên tư thế nằm yên, ngắm bắn bất động, tựa như đang chờ một tín hiệu để ra tay.
Hieman đang đeo bám trên một gốc cây cao, cách mặt đất hơn 5 mét. Ngay bên dưới mặt đất, cách vị trí gốc cây này không xa đang có một tên đàn ông ăn mặc đồ ngụy trang, gắn đầy những cây cỏ bên trên.
Gã đàn ông hiện đang nằm sấp trên mặt đất, ẩn nấp trong một bụi rậm, trong tay hắn là một khẩu súng laser bắn tỉa tuy rằng kích cỡ không lớn, không hiện đại như của đôi anh em Hung, Cuong nhưng cũng thuộc dạng khá giả.
Bởi lẽ vũ khí laser là hàng cấm của mọi quốc gia và chính phủ, do sức sát thương của nó quá lớn, nếu lạc đạn bắn trúng người thì có 90% xác xuất là phải chết, còn 10% còn lại là phải chịu cảnh tàn tật vĩnh viễn.
Điều đó nói rõ, nhóm người trong tổ chức Black Angel này cũng không phải dạng vừa, thế lực của bọn họ đủ để chi phối cả chính phủ của một quốc gia tư bản lớn mạnh như Thụy Điển.
- “Đã vào vị trí. Hành động!”
Chợt, trong lúc Hieman đang đu đeo trên cành cây thì giọng nói của David đã truyền đến bên tai hắn.
Không hề có bất cứ sự do dự nào, Hieman buông lỏng thân thể, chân đạp lên trên gốc cây, phóng người bay tự do xuống bên dưới, mục tiêu hướng thẳng về tên đàn ông đang mai phục kia.
Hai tay hắn nắm chặt lấy hai thanh dao găm quân dụng, mũi dao hướng xuống, cắm thẳng vào đầu lâu của tên đàn ông này.
‘Xoát… Phụp…’
Không kịp phát ra một lời trăng trối nào, gã đàn ông trợn trừng mắt lên, chết ngay lập tức.
‘Xoẹt xoẹt…’
Cùng lúc đó, hai tia ánh sáng chói lóa lóe lên giữa những tán lá cây rậm rạp, xum xuê. Phân chia ra hai hướng bắn thẳng vào trong hai lùm cây không xa vị trí của Hieman.
- “Mục tiêu đã bị hạ.”
- “Đã xong.”
Lại là ba tiếng nói cùng lúc vang lên, David và hai anh em Hung, Cuong đã hoàn thành xong việc hạ thủ kẻ mai phục bắn lén.
Rose vẫn dõi theo hành động của bọn họ từ đầu đến cuối. Ngay khi nhận được tin tức hoàn thành đánh hạ kẻ địch từ bọn họ, nàng liền hạ đạt mệnh lệnh.
- “Tiếp tục lên đường.”
Cả nhóm cứ như vậy an toàn vượt qua một trạm đầu tiên trên đường tiến về căn cứ. Khoảng cách vẫn còn có hơn 800 mét, được David và Hieman dẫn đầu đi trước dò đường một cách cẩn thận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.