Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 340: Ảo Ảnh Mê Tung




Đôi bên đã hoàn thành xong việc triệu hồi kỹ năng của mình. Đến lúc này Đình Tấn mới yên tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì đối phương triệu hồi ra vong linh quân đoàn cũng không phải chỉ loe ngoe vài tên như hắn mà là cả trăm con cùng một lúc.
Tuy rằng sức chiến đấu của đám vong linh này khá yếu, không phải cùng một cấp độ với quân đoàn vong linh của hắn và hoàn toàn bị hai con Bộ Xương Chiến Sĩ của Đình Tấn đàn áp, làm cỏ sạch sẽ.
Nhưng do số lượng bên chênh lệch nhau quá lớn, cho nên cứ giết hết đám này thì lại sẽ có đám khác thế vào vị trí cũ của bọn chúng.
Điều đó khiến cho hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ không thể nào tiến xa hơn được. Thậm chí là chúng còn bị Đình Tấn điều động để lùi lại vì để tránh khỏi một kiếp bị kẻ địch bao vây, hấp diêm tập thể.
Cả kế hoạch điều động Bộ Xương Chiến Sĩ tấn công gây rối đám người mang áo choàng trùm kín đầu do Long đề ra, cũng theo đó mà phá sản.
Bất quá, lúc này đây đã có nhóm Bộ Xương Cung Thủ nên nhiệm vụ quấy rối đám người kia đã không còn là vấn đề nữa.
Nói như vậy, Đình Tấn không chần chờ chút nào, đầu óc nhanh chóng sử dụng tinh thần ra lệnh cho bọn Bộ Xương Cung Thủ công kích về phía đám người đeo khăn trùm kín người đang bị ngăn cách bởi đám vong linh đại quân kia.
Tuy nhiên, đang lúc hắn vừa tập trung tinh thần để truyền đạt mệnh lệnh thì bất thình lình, không gian xung quanh đột ngột xuất hiện chuyện dị thường làm hắn không khỏi phân tâm một giây.
Chính vào trong một giây này, toàn bộ quan cảnh trong mắt hắn bất ngờ trở nên điên cuồng vặn vẹo, sau đó thì hoàn toàn bị biến đổi. Khung cảnh hang động tăm tối trong mắt hắn từ đầu đến giờ đều bị che lấp lại bởi một bầu trời màu đỏ.
Mà vị trí của hắn lúc này là đang đứng ở giữa một cồn cát nhỏ giữa một cái hồ rộng lớn và xung quanh khắp nơi đều là dòng nước màu đỏ như máu, không thấy được điểm cuối. Không gian rất yên ắng, tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vi vu dìu dịu mỗi khi lướt qua vành tai của Đình Tấn mà thôi.
Khung cảnh rất chân thật, thật đến nỗi khi Đình Tấn đưa tay vớt lên một ít nước từ dòng nước màu đỏ kia thì cảm giác mát lạnh, có chút đặc sệt không khác gì máu tươi truyền tới, giống như đang nói cho hắn biết, bản thân mình đã không còn ở tại nơi lối ra của đường hầm nữa.
Những người khác trong đội cũng đã biến mất tăm tích, không còn đứng vây xung quanh hắn nữa. Mỗi người bọn họ lúc này đều có bộ dạng không khác Đình Tấn là mấy. Có vẻ như bọn họ đều bị khung cảnh biến đổi đột ngột trước mặt làm cho kinh ngạc, thẫn thờ.
- “Có ai không? Các ngươi đâu rồi?”
Rose có hơi hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà lên tiếng kêu gọi. Ấy thế nhưng mọi thứ xung quanh nàng đều vẫn giữ nguyên một vẻ yên tĩnh đến đáng sợ. Không có bất cứ giọng nói nào hồi đáp lại tiếng kêu gọi của nàng.
Đồng dạng, những người khác cũng là một tình cảnh như thế. Bất thình lình bị chuyển dời đi một nơi khác, tách rời ra khỏi đội làm cho tinh thần của bọn họ lập tức trở nên hoang mang rất nhiều.
Tuy vậy nhưng đúng sau khi lời nói của Rose vừa cất lên không lâu thì giọng nói của Long đã thông qua máy liên lạc đáp lại.
- “Các ngươi bình tĩnh, kích hoạt máy liên lạc mà nói chuyện. Chúng ta đang bị ảnh hưởng bởi một thứ gọi là Linh Hồn Ảo Cảnh! Tất cả những gì các ngươi nhìn thấy đều là giả, không có thứ gì là thật cả.

Và chỉ những kẻ nắm giữ linh hồn mới bị ảnh hưởng mà thôi. Đây là một loại tà thuật của lũ ác quỷ dùng để mê hoặc hù dọa, lừa gạt con người. Nếu thấy thứ gì bất ngờ xuất hiện thì phải lập tức thông báo qua máy liên lạc để tránh rơi vào bẫy của kẻ địch.”
- “Nói vậy là chúng ta vẫn còn đang ở tại vị trí cũ?”
Vansy rất lanh trí, lập tức nắm bắt được vấn đề chính.
- “Phải! Và đám vong linh bên kia vẫn còn tại đó chỉ là chúng ta đã không còn nhìn thấy được bọn chúng nữa mà thôi.”
Nghe được những lời bàn luận của Long và Vansy, Đình Tấn bất chợt nảy ra một ý tưởng. Hắn nhắm mắt lại, tản ra sóng tinh thần lực của mình tản ra xung quanh.
Một cảnh tượng kinh khủng ngay tức khắc tràn vào trong tầm nhìn của hắn…
Xung quanh nhóm của bọn họ lúc này đây đang bị bao vây bởi hàng trăm hàng nghìn những linh hồn. Nhưng những linh hồn này không giống như những linh hồn lang thang mà hắn đã từng bắt gặp ở khu nghĩa trang.
Bọn chúng có phần giống với hồn ma cậu bé mà hắn đã từng gặp ở trong mộ huyệt bên dưới khu nhà thổ hơn. Tất cả đều mang một vẻ mặt dữ tợn, máu me ở khắp nơi trên cơ thể.
Hiện tại, nếu như những người trong nhóm nhìn thấy được xung quanh họ là gì thì phỏng chừng sẽ không thể nào giữ được bình tĩnh được nữa. Bởi lẽ, những linh hồn kia đang đeo bám khắp người của bọn họ. Một cái bắp chân của Terrell thôi thì đã có đến bốn năm linh hồn đang ôm chặt, quấn quanh rồi.
Ngoài ra, Đình Tấn còn cảm giác được sự tồn tại của mối liên kết tinh thần với đám vong linh đại quân của mình. Có thể là tà thuật này không ảnh hưởng với những con vong linh của hắn vì hai con Bộ Xương Chiến Sĩ vẫn còn đang chiến đấu khí thế với đại quân vong linh của kẻ địch.
Cũng nhờ có hai con Bộ Xương Chiến Sĩ này liều mạng chém giết, phòng thủ trận hình mà Đình Tấn và những người trong đội mới không bị đám vong linh của kẻ địch tới gần để gây hại.
Nghĩ vậy trong đầu, Đình Tấn không chần chờ chút nào, ngay tức khắc truyền đạt mệnh lệnh cho 10 tên Bộ Xương Cung Thủ vừa được triệu hồi ra để công kích tới đám người mặc áo khoác trùm đầu.
Trong khi đó, cô gái trẻ Angela dường như cũng bị kinh ngạc bởi quân đoàn Bộ Xương Cung Thủ của Đình Tấn. Nàng hơi nhíu mày vì không nghĩ tới đối phương lại có thể tiếp tục triệu hồi ra một binh chủng vong linh cao cấp khác.
Bất quá, Angela cũng chỉ nhíu mày đôi chút rồi thôi chứ không hề có biểu hiện quá lo lắng nào trên gương mặt già nua nhăn nheo, trắng xám của mình.
Một cái vẫy tay của nàng được tung ra, vô số chùm sáng lại bắn ra bốn phía xung quanh hồ máu. Tiếp đó, từng con vong linh Bộ Xương Chiến Sĩ và Tang Thi cấp thấp thay phiên nhau bò ra khỏi lòng đất.
Bọn chúng sau khi tụ tập lại với nhau xong thì lập thành một bức tường thịt như để bảo vệ cho đám người thuộc hạ của Angela.
‘Phốc phốc…’
Bức tường thịt được gia cố càng lúc càng dày thêm, đến khi những con Bộ Xương Cung Thủ của Đình Tấn lắp tên bắn cung tới thì cũng đã có hơn bảy, tám hàng chặn lại những mũi tên đó.
Một mũi tên xuyên thủng hơn ba tên Tang Thi rồi mới chịu ngừng lại. Tuy nhiên do không đánh trúng điểm yếu nên bọn chúng vẫn còn có thể tiếp tục sinh long hoạt hổ mà hành động.
Thông qua sóng tinh thần, Đình Tấn cũng nhìn thấy được điều này. Đảo mắt vòng quanh, suy nghĩ một hồi, hắn chợt kích hoạt máy liên lạc, hướng về phía Long mà hỏi.
- “Long, làm sao để phá vỡ ảo cảnh này?”
- “Đánh giết kẻ triệu hồi ảo cảnh hoặc làm hắn bị thương. Cô gái lúc nãy rất có thể là kẻ triệu hồi ra ảo cảnh này, ngươi chỉ cần làm ả ta bị thương dù chỉ là một vết thương nhỏ thôi thì ảo cảnh sẽ bị phá ngay.”
Không chậm trễ chút nào, Long ngay lập tức đáp lại câu hỏi Đình Tấn.
Đình Tấn hơi híp mắt lại, nhìn về phía bờ biển trước mặt. Nơi đó chính là vị trí của cô gái Angela mà hắn đã nhìn thấy được bằng sóng tinh thần.
Hắn không biết rằng chính vào lúc hắn để ý đến Angela thì đối phương đã phát hiện ra được ý đồ của hắn.
Chính vì điều đó mà ngay tại lúc Đình Tấn quyết định điều động Bộ Xương Cung Thủ ra tay với Angela thì nàng đã hành động trước hắn một bước.
- “Á á á…”
Tiếng thét gào của Ameerah vang lên ngay khi Đình Tấn vừa tập trung tinh thần để ra lệnh cho đám Bộ Xương Cung Thủ.
Giật mình vì tiếng thét khiến hắn bị cắt đứt quá trình truyền đạt mệnh lệnh. Tuy nhiên, Đình Tấn cũng không nghĩ nhiều như vậy vì hắn lo lắng cho sự an toàn của Ameerah nhiều hơn.
Ngay khi Đình Tấn nhắm mắt, dùng sóng tinh thần để quan sát thì khuôn mặt của hắn lập tức biến sắc. Thân thể hắn theo phản xạ tự nhiên mà ngã ngửa về phía sau, tay kích hoạt máy liên lạc lớn giọng rống to.
- “Ameerah! Ngươi làm gì vậy?! Là ta đây, mau...”
Đình Tấn chưa nói được tròn câu thì một cảm giác mát lạnh lướt ngang qua chóp mũi của hắn, nhưng chớp mắt sau đó thì cảm giác mát lạnh đó đều bị thay thế bởi một dòng khí nóng bộc phát mà ra khiến cả khuôn mặt hắn trở nên nóng rát, rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.