Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 298: Đi thu thập nguyên liệu




- “Các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi hoặc tu luyện một chút đi, ta đi ra ngoài mua sắm vài món đồ cần thiết một chút rồi sẽ trở về ngay.”
Vừa đi lên cầu thang ra khỏi tầng hầm, Đình Tấn vừa nói với những người trong đội của mình.
- “Nhớ đừng gây chuyện như lúc ở sân bay nữa đấy. Khu vực này khá nhạy cảm, thành phần bang phái và xã hội đen cũng tụ tập ở nơi này rất nhiều đừng có đụng chạm nhiều đến ai nếu như ngươi không biết rõ thân phận của đối phương.”
Vansy vốn dĩ rất khó tính và nghiêm túc trong bất cứ nhiệm vụ nào cũng vậy. Thế nên khi nghe được Đình Tấn nói ý định đi ra ngoài, hắn liền không nhịn được chêm vào một câu.
- “Biết rồi, ta cũng không phải người lỗ mãng. Trước đó chỉ là tình thế bắt buộc thôi.”
Đình Tấn đáp lại một câu, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi tầng hầm, đi đến phòng của mình ở lầu hai để lấy một tờ giấy có ghi sẵn những thứ cần phải mua và chuẩn bị.
Đột nhiên nhớ đến mình không thể mang theo điện thoại hay dùng thiết bị máy móc nào để tìm kiếm những nơi buôn bán mấy đồ vật này, hắn hơi buồn bực ngồi lên giường suy nghĩ tìm kiếm đối sách.
Bất thình lình, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu của hắn. Thế là Đình Tấn vội vàng chạy nhanh lên lầu ba, đứng trước một căn phòng rồi gõ cửa.
‘Cộc cộc…’
- “Tới ngay tới ngay.”
Một giọng nói nhỏ nhẹ của cô nàng Anhien vang lên từ bên trong.
Rất nhanh thì cửa đã mở, Anhhien nhìn thấy người tới tìm mình là Đình Tấn thì không khỏi giật mình kinh ngạc, tay vịn chặt vào cánh cửa, lắp bắp hỏi lại một câu.
- “Ngươi… ngươi tìm ta?”
- “Ừm, ta cần mua ít đồ dùng cần thiết nhưng không biết phải mua ở đâu. Điện thoại hay thiết bị điện tử cũng không được sử dụng, chỉ còn biết lên đây nhờ ngươi thôi.”
Đình Tấn nhẹ giọng giải thích hoàn cảnh của mình cho Anhien, sau đó ánh mắt chờ mong nhìn chăm chăm lấy nàng.
Anhien hơi ngượng ngùng hoặc cũng có thể nói là nhút nhát, không dám nhìn thẳng Đình Tấn mà hỏi tiếp.
- “Được… được rồi… Ngươi… ngươi có đeo máy liên lạc rồi phải không?”
- “Ta đeo rồi.”
- “Ừ, vậy ngươi đi đi. Ta sẽ dùng máy liên lạc để chỉ đường cho ngươi.”
‘Rầm’
Nghe được câu trả lời của Đình Tấn, Anhien cấp tốc đáp lại một câu rồi đóng mạnh cửa phòng lại. Phỏng chừng, công việc tiếp xúc với máy tính quá nhiều làm cho nàng đã mắc phải hội chứng sợ hãi khi giao tiếp với người lạ cũng nên.
Đình Tấn ngơ ngác đứng trước cửa phòng, tay gãi gãi đầu cười khổ không thôi. Nhưng rất nhanh thì giọng nói của Anhien đã vang lên bên tai hắn.
- “Alo, ngươi nghe rõ chứ?”
Chiếc máy liên lạc được gắn vào bên dưới dái tai của Đình Tấn lúc này đã bắt đầu phát huy công dụng của nó. Đã tìm được phương hướng giải quyết, ở đây cũng không còn việc gì để làm nữa, hắn nhanh chóng xoay người rời đi khỏi nơi này đồng thời cũng lên tiếng báo cho Anhien một câu.
- “Nghe rõ”
- “Ngươi cần mua đồ gì?”
- “Máu rắn, tốt nhất là rắn Nam Mỹ có kích cỡ trên 10 mét.”
Nghe được câu hỏi của Anhien, Đình Tấn không chậm trễ chút nào nói ra món đồ vật đầu tiên cần phải mua.
Dòng máu lạnh của loài rắn là một trong những nguyên liệu cần thiết nhất để kích hoạt cho ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’ có thể hoạt động trở lại sau nhiều năm ngủ say.
Hoặc cũng có thể nói, đây chính là vật môi giới dùng để đánh thức linh hồn của con quỷ đang bị giam cầm và ngủ say bên trong viên đá.
Ở đầu bên kia máy liên lạc, Anhien nghe được yêu cầu của Đình Tấn thì không khỏi tái xanh cả mặt. Giọng nói nàng run run, cứ tưởng là mình nghe lầm nên tin hỏi lại.
- “Ngươi nói… nói lại, cần… cái gì?”
- “Máu rắn!”
Đình Tấn nhanh chóng quả quyết xác nhận lại một lần nữa cho Anhien.
Bất quá, đợi đến khi hắn ra khỏi nhà nhưng Anhien vẫn chưa nói thông tin gì ra cho hắn cả.
- “Alo, ngươi vẫn còn kết nối chứ Anhien?”
Sợ rằng Anhien bị mất kết nối, Đình Tấn vội vàng lên tiếng hỏi lại.
- “Ta… ta đây, ngươi cần mua thứ đó để làm gì chứ?!”
Dường như có chút kinh sợ vì món đồ vật mà Đình Tấn muốn mua, giọng nói Anhien tràn đầy bất an nói.
- “Ta biết phương pháp cổ xưa để chế luyện thuốc bổ cho cơ thể, tăng cường sức mạnh của mình. Ngươi cứ giúp ta tìm chỗ bán mấy loại nguyên liệu này là được rồi.”
Anhien im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng.
- “Đi thẳng 200 mét, đến ngã tư đầu tiên thì quẹo trái, sau đó lại đi thẳng khoảng 500 mét thì sẽ gặp được một vườn thú. Ngươi có thể hỏi thăm mấy người công nhân chăm sóc thú trong đó xem thế nào.”
- “Cảm tạ. Món tiếp theo là một nguồn nước suối tự nhiên, ngươi tìm thử đi, đợi ta mua được máu rắn rồi thì nói cho ta biết ở đâu.”
Nhận được sự hướng dẫn cũng rất chi tiết của Anhien, Đình Tấn vội vàng nói cho nàng biết vật cần tìm tiếp theo, sau đó nhanh chóng lên đường đi đến sở thú theo lời chỉ dẫn.
Nửa tiếng sau…
Cầm trong tay một bịch máu rắn cũng khoảng một lít hơn, Đình Tấn vừa bước chân ra khỏi vườn thú, vừa lên tiếng nói chuyện một mình.
- “Xong rồi, nguồn suối ở đâu?”
- “Đón xe taxi, thiết lập cho nó đưa ngươi đến con suối Umaru. Đây là con suối tự nhiên gần nơi này nhất.”
Giọng nói của Anhien lại tiếp tục vang lên tai của Đình Tấn.
Không chậm trễ một phút giây nào, Đình Tấn vội vàng chạy đến, đón một chiếc xe taxi không người lái gần đó, rồi làm như lời Anhien đã hướng dẫn.
Cứ như vậy, hai người hợp tác với nhau hơn hai giờ đồng hồ. Anhien đưa ra hướng dẫn còn Đình Tấn thì cứ chạy theo sự chỉ dẫn của nàng.
Đến khi thu mua một món đồ vật cuối cùng thì bất ngờ trục trặc lại xảy ra.
- “Đây là món cuối cùng rồi. Ta cần một bộ xương người hoặc động vật đều được nhưng số tuổi nhất định phải cao hơn 100 năm.”
Đình Tấn vừa FJJmQ5On đi trên đường vừa nói ra yêu cầu của món đồ vật cuối cùng. Thực chất món đồ vật này cũng là có tầm quan trọng rất lớn trong việc chế tạo thuốc. Thế nhưng nghĩ đến phản ứng của Anhien từ lúc bắt đầu tìm kiếm đồ vật đến giờ, hắn sợ rằng khi nói ra món đồ vật này thì nàng sẽ lập tức cắt liên lạc đi mất.
Chính vì thế Đình Tấn chỉ có thể chờ đợi, chuyển dời món vật phẩm này đến lúc cuối cùng mới nói ra. Và quả nhiên không ngoài sự dự đoán của hắn, Anhien khi nghe được đến hai chữ "xương người" thì dường như đã bị sốc, im thin thít không thốt lên được một lời.
- “Này… Anhien, ngươi còn đó chứ?”
Lên tiếng kêu gọi nàng, đồng thời Đình Tấn không khỏi lắc đầu, cười khổ không thôi. Hắn nghĩ thầm, làm một tên điệp viên mà lại sợ mấy thứ máu me xác chết như vậy thì quả thật không biết phải nói nàng làm sao nữa.
- “Quẹo phải đi thẳng 100 mét sẽ có một cái nghĩa trang. Ngươi tự tìm đi, ta không biết gì nữa đâu...”
Đang lúc hắn định gọi thêm một lần nữa thì giọng nói của Anhien liền vang lên. Bất quá, giọng nói của nàng đã không còn dịu dàng, nhỏ nhẹ như trước nữa mà thay vào đó là đang run rẩy.
Phỏng chừng cách chế thuốc đầy tà ác của Đình Tấn đã vượt khỏi sự chịu đựng và làm nàng sợ hãi quá nhiều rồi. Bởi nếu muốn tìm loại xương trên 100 tuổi thì chẳng thà hắn nói thẳng rằng mình muốn xương người đi.
Vì động vật thì rất hiếm có giống loài nào có thể sống quá 100 tuổi, thông dụng nhất thì chắc chỉ có loài rùa thôi. Nhưng muốn tìm xương rùa trong thành phố ngay lúc này thì đâu phải là điều dễ dàng.
Tuy vậy nhưng có lẽ là do đã nhận trách nhiệm nên nàng mới bật thốt ra địa điểm của nghĩa trang. Ắt hẳn là muốn để cho Đình Tấn đào mộ của người khác để lấy xương.
Đình Tấn thì không quan tâm lắm đến việc đào một hay đi mua xương động vật. Hắn chỉ cần đạt được mục đích thì chuyện gì cũng có thể làm.
Hơn thế nữa, hắn cũng không sợ mấy chuyện yêu ma quỷ quái lắm, vì trải qua cái chết một lần thì điều đó gần như đã làm cho hắn không còn biết sợ hãi với cái chết nữa rồi.
Theo như hướng dẫn, Đình Tấn tiến bước đi thẳng đến khu nghĩa trang. Nhìn ánh nắng màu đỏ mặt trời vào thời điểm chiều tà 4 – 5 giờ hắt lên những bia mộ cùng với những cây cối to lớn xung quanh nghĩa trang, hắn cảm giác bầu không khí xung quanh dường như cũng trở nên tối tăm, tĩnh lặng và lạnh lẽo đi rất nhiều.
Chẳng những thế, có những cây cối to lớn trong khu nghĩa trang này cũng đang xào xạt đung đưa theo gió, giống như là có người đang đưa đẩy chúng nó lung lay vậy.
Theo như khoa học và nền công nghiệp ngày càng phát triển, mặc dù đã đưa ra rất nhiều giải pháp bảo vệ nhưng tỷ lệ ô nhiễm của không khí vẫn mỗi ngày mỗi tăng lên.
Vì thế cho nên người ta mới đưa ra một phương hướng giải quyết là thiêu xác sau đó trộn lẫn với đất dinh dưỡng rồi bỏ hạt giống đem trồng nó ở nghĩa trang.
Thân nhân của người chết sẽ xem cái cây đó như là một phần của người thân họ, đồng thời cũng tạo điều kiện gây dựng cây xanh bảo vệ môi trường.
Cho nên khu nghĩa trang này cũng rất rộng lớn và được phủ lên bởi rất nhiều cây xanh. Tổng diện tích chắc cũng có hơn 5 km vuông, với hơn 20 mẫu đất được lấp đầy bởi những bia một san sát nhau.
Không hề có chút sợ hãi nào, Đình Tấn bước chậm đi dạo giữa những nắm mộ như đi dạo trong công viên. Hắn muốn tìm ngôi mộ của những người được sinh vào năm 2000 vì chỉ có tầm đó thì xương của bọn họ mới đủ số tuổi 100 năm.
Nhưng từ lúc bước vào đây đến bây giờ, hắn chỉ thấy đa phần đều là ở những năm 2030 trở đi mà thôi. Cao lắm thì có được vài phần một của những người sinh năm 2020.
Gần đó có một ông lão vẫn đang dùng máy đi cắt cỏ, có lẽ ông ta chính là người trông giữ khu nghĩa trang nơi đây. Nhìn thấy Đình Tấn đi dạo trong nghĩa trang vào giờ này làm ông ta không nhịn được có chút tò mò, vì thường thì rất có ít người đi thăm thân nhân vào giờ này.
Tắt rồi để máy cắt cỏ xuống một bên, ông ta đi đón đầu chặn lại trước mặt Đình Tấn để hỏi thăm.
- “Này, ngươi muốn tìm mộ của ai?”
Giọng nói khàn đặc của ông lão làm cho Đình Tấn giật mình, thoát khỏi sự tập trung. Hắn cũng không ngờ nơi này lại có người trông giữ. Thế nên hơi suy nghĩ một chút, sau đó hắn mới lên tiếng, bịa ra một lý do.
- “Ta đi tìm mộ của một người họ hàng, nhưng không biết rõ tên. Chỉ biết năm sinh của ông ta là vào năm 2000, lão có biết phần mộ của những người lớn tuổi nằm ở đâu không?”
Thái độ thành khẩn của Đình Tấn làm ông lão cũng bớt đi phần nào nghi ngờ. Ông ta nhìn xung quanh khu nghĩa trang một chút, sau đó chỉ về một khu đất có vài nắm mộ, cách nơi bọn họ đang đứng có hơn 400 mét, gần với khu nhà thổ để làm lễ khi chôn cất rồi nói.
- “Nơi đó có mấy người sinh năm 1990 tới 2000 ngươi lại đó tìm kiếm xem thử thế nào.”
- “Cảm tạ.”
Đình Tấn gật đầu nói một tiếng, sau đó liền xoay người rời đi theo phương hướng mà ôn lão canh mộ đã chỉ dẫn.
Nơi ông lão chỉ hắn đến có sáu ngôi mộ, một nửa trong số đó được chôn cất cách đây 30 năm. Đình Tấn dời mắt nhìn về phía một ngôi mộ có số năm sinh và năm mất là 1977 – 2017. Nghĩa là chủ nhân của ngôi mộ này chỉ sống được có 40 tuổi mà thôi.
- “Thật là một kẻ không may mà…”
Âm thầm lắc đầu cảm thán thì thào một tiếng, Đình Tấn dĩ nhiên là muốn lựa chọn ngôi mộ này rồi. Bởi lẽ trong sách chỉ dẫn của Thành Chủ Albert đưa cho hắn có ghi rõ, ngoài việc xương cốt trên 100 năm tuổi thì còn có thêm điều kiện phụ là người chết càng lâu thì tác dụng càng lớn.
Nhìn nắm mộ người đàn ông tên ‘Hồng Quang Minh’ bất hạnh mất sớm này, Đình Tấn mới không khỏi có chút tội nghiệp hắn, đã chết sớm mà còn không được yên nghỉ, bây giờ phải bị hắn đào lên.
Bất quá vì để đạt thành mục đích của mình, Đình Tấn không thể làm gì khác hơn. Hắn sau một hồi lâu cầu khẩn, như để an ủi cho đối phương xong thì liền đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Ông lão canh mộ lúc này đã trở lại với công việc cắt cỏ, còn xung quanh bốn bề cũng rất yên tĩnh, không hề có một bóng người. Chỉ là mặt trời thì đang dần dần ẩn nấp xuống phía sau đường chân trời làm cho khung cảnh dần trở nên âm u hơn rất nhiều.
Sau khi đã xác định không có ai đang theo dõi mình, Đình Tấn bắt tay cho công việc đào mộ.
‘Soạt…’
Dùng dao găm vắt sau lưng, Đình Tấn cắt ra lòng bàn tay của mình một miệng vết thương lớn, rồi theo như thường lệ vẫn làm, giơ nắm tay ra trước mặt để bắt đầu thuật triệu hồi vong linh.
‘Triệu hồi Bộ Xương Chiến Sĩ’
Do phải sử dụng máu để vẽ vòng tròn ma pháp nên tốc độ của hắn cũng không nhanh được. Đến gần một phút sau đó, hắn mới hoàn thành xong phép triệu hồi của mình, vết thương trên tay cũng đang kéo liền da non lại một cách nhanh chóng.
Hố đen quen thuộc lập tức thay thế vào vị trí của vòng tròn ma pháp được vẽ bằng máu của Đình Tấn trên mặt đất. Hai con Bộ Xương Chiến Sĩ lục tục, thay phiên nhau bò ra khỏi hố đen.
Với 640 điểm thuộc tính tinh thần của mình bây giờ, Đình Tấn có thể duy trì để triệu hồi ra tối đa là 71 con Bộ Xương Chiến Sĩ trong vòng một phút.
Nhưng bởi vì tối nay còn phải làm nhiệm vụ, cho nên Đình Tấn chỉ có thể triệu hồi ra hai con Bộ Xương Chiến Sĩ để tăng thời gian duy trì lên một khoảng thời gian rất dài mà không hề lo lắng bị tiêu hao quá nhiều.
Hơn nữa công việc đào mộ này cũng không cần quá nhiều, chỉ cần hai con Bộ Xương Chiến Sĩ cũng là dư dả rồi.
Bộ dạng của những con Bộ Xương Chiến Sĩ này cũng giống hệ như là ở trong game không khác gì nhiều.
Nhìn con Bộ Xương Chiến Sĩ cao hơn mình đến gần một cái đầu với chiếc rìu và tấm khiên xương lớn trong tay, Đình Tấn cũng không khỏi âm thầm thở phào một hơi.
Vì đây là lần đầu tiên triệu hồi ra Bộ Xương Chiến Sĩ ở thế giới hiện thực nên hắn sợ rằng nếu như triệu hồi ra những tên có vũ khí là kiếm hoặc thương thì việc đào đất sẽ khó hơn đối với đám Bộ Xương Chiến Sĩ sử dụng vũ khí là chiếc rìu này rất nhiều.
Ra lệnh cho đám Bộ Xương Chiến Sĩ bắt đầu đập phá một phần của tên đàn ông xấu số này, còn Đình Tấn thì đứng quan sát xung quanh xem có sự xuất hiện của người nào hay không để kịp thời ra tay ngăn chặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.