Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 288: Tiêu Phương vs Ameerah




Đỗ Lễ lúc này đã hoàn toàn tiêu tán đi vẻ lười biếng vốn có của mình. Sắc mặt của hắn đang rất chăm chú nhìn vào chiến trường của hai người phụ nữ trước mặt.
- “Trần Hạo, ngươi đoán hai người này ai sẽ thắng?”
Hắn có hơi thắc mắc trong lòng, không nhịn được nên đã lên tiếng hỏi gã to con Trần Hạo bên cạnh.
Trần Hạo đưa tay lên gãi gãi cằm của mình, có chút trầm ngâm nói.
- “Ta nghĩ chắc là Tiêu Phương, dù sao thực lực của nàng cũng mạnh hơn ta khi kích hoạt ‘Thạch Giáp’ và ngươi khi kích hoạt ‘Lôi Quyền’ rất nhiều. Đón đỡ được "Hỏa Khí Cầu’ thì cũng không có nghĩa là cô bé kia có thể đón đỡ được ‘Hỏa Quyền’ cùng với ‘Bạo Cước’…”
Nghe xong lời bình luận của Trần Hạo, Đỗ Lễ cũng âm thầm gật gật đầu mình, tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của hắn.
Cũng trong lúc hai người này đang nói chuyện với nhau, Tiêu Phương cùng với Ameerah đều đã bước đến trước mặt đối phương, chỉ còn cách nhau không quá bốn mét.
Đứng trước mặt Ameerah, nhìn lấy đôi bàn tay lộ ra bên ngoài của nàng vì quần áo bị [Hỏa] cầu đốt cháy, Tiêu Phương không kiệm lời, tán thưởng một câu.
- “Ngươi là người đầu tiên có khả năng chống đỡ toàn bộ tuyệt kỹ "Hỏa Khí Cầu’ của ta mà vẫn còn có khả năng đi lại. Ta thật tò mò, không biết ngươi đã làm chuyện đó bằng cách nào?”
Vẻ mặt của nàng rất chăm chú, dường như điều mà Ameerah làm được đã thật sự khơi dậy tính tò mò trong lòng như lời nàng đã nói.
Điều này cũng không có gì là lạ khi tuyệt kỹ của một con người luôn muốn truy đuổi sức mạnh như Tiêu Phương lại bị người khác dễ dàng đón đỡ được. Chẳng những thế người này lại còn đang dửng dưng đứng trước mặt nàng, đồng thời đã tiến vào trạng thái chuẩn bị cho trận solo cận chiến tiếp theo.
Ameerah hơi ngẩng đầu lên, đôi chân mày nhíu lại, nhìn tới gương mặt của cô gái cao hơn mình đến một cái đầu này. Nàng thản nhiên đáp lại.
- “Ngươi nói nhiều quá, cứ đánh thì sẽ biết thôi.”
Nói đoạn, Ameerah đột nhiên hét lớn một tiếng rồi nhún mình, hai chân bật nhảy lên cao đến hơn hai mét. Chân phải của nàng giơ lên cao, làm thành một đòn ‘Đá Chẻ’ (Axe Kick) trong môn võ thuật Taekwondo, nhắm thẳng vào đầu của Tiêu Phương mà bổ mạnh xuống.
- “Yahhh…”
‘Vù…’
Tiêu Phương cũng bị bất ngờ vì tính tình táo bạo của Ameerah. Bản thân nàng đã là một người nóng như lửa, thế mà lại còn có một người không hề thua kém mình như vậy.
Đến khi bên tai vang lên âm thanh xé gió của cái chân đang bổ xuống, Tiêu Phương mới hoảng hồn, làm ra hành động theo phản xạ tự nhiên của cơ thể mỗi khi nàng gặp phải nguy hiểm.
Một cú đấm móc của Tiêu Phương được tung ra, mục tiêu chính là gót chân của Ameerah đang bổ xuống. Thế nhưng có một điều đặc biệt là quả đấm này lại đang lóe ra ánh lửa.
‘Hỏa Quyền’
Tuy rằng màu sắc của ngọn lửa không sáng bằng với quả cầu lửa "Hỏa Khí Cầu’ lúc nãy nhưng nếu như nó lại có khả năng bùng nổ giống như khi quả cầu lửa bị Ameerah đá trúng thì chắc chắn là sức công phá của nó sẽ tuyệt nhiên không kém hơn chút nào. Bởi vì vụ nổ lần này đã tập trung vào một chỗ chứ không phải phân tán ra một khu vực lớn xung quanh như trước đó.
- ‘Không xong!’
Đến khi Tiêu Phương kịp nhận ra mình đã lỡ tay ra một đòn nguy hiểm khác thì đã muộn. Nàng chỉ kịp lẩm bẩm một tiếng, đồng thời muốn thu tay lại, nhưng nắm tay của nàng và gót chân của Ameerah đã va chạm vào nhau.
‘Ầm…’
Một tiếng nổ lớn vang lên, đánh vào màng tai của những người có mặt ở đây, làm cho đầu óc của bọn họ cũng bị ong ong lên. Một vòng sóng khí áp, tâm điểm bắt nguồn từ vị trí của Ameerah và Tiêu Phương, lan rộng ra xung quanh.
Chớp mắt ngay sau khi tiếng nổ xảy ra, cả Ameerah lẫn Tiêu Phương đang dính chặt lấy nhau, cũng đều đồng thời tách ra, lùi lại phía sau mấy bước vì phản lực từ cú va chạm.
- “Ta lại nhìn lầm nữa rồi. Cả hai người phụ nữ này đều quá kinh khủng…”
Trần Hạo miệng lắp bắp nói ra những điều mà hắn đang nghĩ trong lòng ngay tại thời khắc này. Trước đó, hắn đã đánh giá thấp Ameerah, có thể là vì vóc dáng và tuổi tác của đối phương đều quá nhỏ.
Thế nhưng hiện tại, những gì đang diễn ra trước mắt hắn đều đã nói lên điều ngược lại. Ameerah không những hoàn toàn chống đỡ được đòn ‘Hỏa Quyền’ một cách dễ dàng, mà thậm chí còn đánh lùi được cả Tiêu Phương nữa.
Điều đó cho thấy, đòn ‘Axe Kick’ vừa rồi của Ameerah có sức công phá không hề thua kém với ‘Hỏa Quyền’ của Tiêu Phương.
Nhìn Ameerah làm một vòng nhào lộn trên không, nhẹ nhàng và an toàn đáp xuống trên mặt đất, Tiêu Phương cũng trợn mắt há mồm, không thốt nên lời. Làm người trực diện chống đỡ với công kích của Ameerah, chính nàng mới là người hiểu rõ nhất công kích của đối phương.
Vừa rồi, ngay khi nắm tay nàng vừa chạm vào da thịt của Ameerah, thì bỗng nhiên nàng cảm giác được có một vụ nổ khác từ gót chân của của đối phương truyền ra. Sức mạnh bộc phát ra từ vụ nổ này cũng không hề thua kém với đòn ‘Hỏa Quyền’ nên nàng mới bị đẩy lùi lại như vậy.
- “Ngươi…”
Thế nhưng không để cho Tiêu Phương kịp nói ra được suy nghĩ trong lòng thì đã trông thấy kẻ địch đang lao nhanh tới.
Ngay khi vừa đáp xuống đất thì Ameerah đã tiếp tục xông lên, vung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt của đối phương.
Đã biết được thực lực đối phương không hề thua kém mình, Tiêu Phương cũng không hề giữ lại bất cứ thứ gì nữa. Nàng nhanh chóng vặn eo, ngã người sang một bên để né tránh đòn công kích của Ameerah.
Ngay sau đó, lợi dụng tư thế gập người kì quặc này, Tiêu Phương một tay chống xuống đất, nâng đỡ của cơ thể mình. Lấy eo làm trục, nàng giơ hai chân mình đá lên cao. Chân trái vung lên trời để tạo lực, chân phải đi sau, nhắm ngay vào đầu của Ameerah đá tới.
‘Bạo Cước’
Ameerah chỉ tập trung đến nửa phần trên của Tiêu Phương, nào đầu chú ý đến nửa phần dưới của đối phương.
‘Vù vù…’
Đến khi âm thanh xé gió từ cú đá của Tiêu Phương đã đến gần kề bên tai, Ameerah mới kịp hoảng hồn nhận ra.
Ameerah nhanh chóng làm ra phản ứng. Lợi dụng thế đang lao tới này, nàng bật người nhảy lên. Vừa ngã người về phía sau, vừa giơ lên hai đầu gối đưa về phía trước, ý đồ muốn đá vào bụng của Tiêu Phương, đồng thời cũng né tránh luôn đòn đá nguy hiểm kia.
Chỉ trong chớp mắt đó, Tiêu Phương đột nhiên không biết lấy đâu ra lực, sử dụng chân trái đang giơ lên cao của mình để đạp mạnh về phía đầu gối của Ameerah, giải vây cho tình thế lần này.
Thời gian không đến một giây, cả hai người đã tung ra hai, ba đòn công kích về phía đối phương.
‘Ầm…’
Đến sau cùng, một tiếng nổ nữa lại tiếp tục truyền ra. Đầu gối của Ameerah cùng với bàn chân trái của Tiêu Phương đã va chạm với nhau.
Lợi dụng sức mạnh bộc phát ra từ nội khí, Ameerah lại đã tiếp tục thành công chống đỡ, đánh ngang với đòn ‘Bạo Cước’ này của Tiêu Phương.
Do đã mất đi thăng bằng, Tiêu Phương lập tức bị phản lực từ cú va chạm này thổi bay ngược về phía sau, lăn lộn nhiều vòng trên mặt đất. Còn Ameerah do vẫn còn thế xông tới hóa giải bớt phản lực từ vụ nổ nên nàng chỉ nằm ngã ngửa ra đất.
Cả hai người nhanh chóng đưa tay chống lấy thân thể bật người đứng dậy, hai nắm tay siết chặt đưa ra trước mặt phòng thủ, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về phía đối thủ của mình.
- “Karate kết hợp Capoeira?!”
- “Muay Thái cùng với Taekwondo?”
Cả hai người đồng thanh nói ra môn võ thuật mà đối phương sử dụng. Ngay sau đó lại tiếp tục đồng loạt thốt ra một câu, giọng điệu đều giống y hệt nhau, đầy rẫy sự khinh thường bên trong đó.
- “Cũng bình thường thôi…”
Vừa nói xong câu này, ánh mắt của cả hai người đồng thời va chạm vào nhau như đang tung tóe ra tia lửa điện.
Đối với những người học hai môn võ Karate và Muay Thái này thì có thể nói, mặc dù chưa quen biết nhưng đã phải làm kẻ địch bẩm sinh của nhau. Bởi devmUPwx vì cả hai môn võ này đã cạnh tranh nhau cho vị trí môn võ có sức chiến đấu thực dụng nhiều nhất.
Cho đến hiện tại, điều đó vẫn còn tiếp tục xảy ra ở những thế hệ học viên mới của những môn võ này. Chính vì điều đó mà thái độ của Ameerah và Tiêu Phương mới nhanh chóng xoay chuyển như vậy.
‘Bộp…’
- “Ôi không xong rồi…”
Đứng bên ngoài, Đỗ Lễ vừa nghe được lời nói của hai người phụ nữ này thì đã không kìm được, đưa tay vỗ trán vuốt mặt, chán nản nói.
- “Ta nghĩ đến đi gọi chỉ huy thôi…”
Trần Hạo cũng lên tiếng phụ họa thêm vào một câu, mà ‘Chỉ huy’ trong lời nói của hắn không phải ai xa lạ, chính là tên Báo Đen mà Đình Tấn quen biết.
Hai người bọn họ dĩ nhiên là sợ rằng hai cô gái có tính tình táo bạo này lại làm ra chuyện nữa. Lần "Hỏa Khí Cầu’ nổ tung trước đó, bọn họ đã được trải nghiệm cái cảm giác ‘Tim thòng’ rồi.
Bọn họ cũng không muốn giải trí bằng cảm giác mạnh như vậy nữa nên bây giờ, cả hai muốn ra tay ngăn cản Ameerah và Tiêu Phương thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.
- “Chờ một chút đi, để xem tình hình thế nào đã”
Từ đầu đến cuối vẫn giữ bình tĩnh quan sát tình hình, Vansy lúc này mới lên tiếng ngăn cản Trần Hạo và Đỗ Lễ đi báo cáo với Báo Đen.
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn đang chăm chú nhìn vào Đình Tấn. Có lẽ, hắn đang muốn lợi dụng tình cảnh này, dụ cho Đình Tấn ra tay để tìm hiểu được năng lực của đối phương.
Mà cũng ngay tại lúc Vansy vừa nói dứt câu thì Ameerah và Tiêu Phương đã có hành động tiếp theo. Cả hai người đồng loạt xông về phía đối phương, giơ chân công kích.
‘Bạo Cước’
Tiêu Phương ngã người ra sau, áp dụng đòn ‘Đá Cao’ (High Kick) trong môn võ Karate, nhắm vào phần đầu của Ameerah.
‘Gối Bay’
Còn Ameerah thì hoa lệ hơn một chút. Cô nàng bật người bay lên, đầu gối giơ ra phía trước, nhắm vào đầu của Tiêu Phương mà công kích.
Cả hai đòn thế tấn công đều rất nguy hiểm, vì với sức mạnh của hai người, nếu như đánh trúng mục tiêu thì chắc chắn có thể ngay tức khắc làm nổ tung đầu của đối phương.
‘Ầm…’
Tuy nhiên, cả hai đòn đều bị đánh hụt mục tiêu. Bàn chân của Tiêu Phương va chạm với đầu gối của Ameerah. Nội khí cùng với [Hỏa] dị năng lại tiếp tục bộc phát ra một vụ nổ, tạo ra một làn sóng khí áp lan tràn ra xung quanh.
‘Hỏa Quyền’
‘Inao Thang Grit’
Mặc kệ vụ nổ cùng với làn sóng khí áp, Tiêu Phương vừa xoay người thu thế sau đòn đá thì tiếp tục tung ra một quyền về phía trước mặt. Nắm tay của nàng đang phừng phừng lên một ngọn lửa đỏ, như muốn hủy diệt mọi thứ ngăn cản trên đường đi của nó.
Còn Ameerah sau khi vừa đáp xuống, trông thấy đầu nắm tay của Tiêu Phương đang lao tới thì lập tức áp dụng một thế vừa phòng thủ vừa phản công trong môn võ Muay Thái của nàng.
‘Ầm…’
Nắm tay Tiêu Phương đánh lên vai của Ameerah, đồng thời bờ vai của nàng cũng bị cùi chỏ Ameerah đập trúng. Cả hai người đồng loạt bị đối thủ của mình đánh bay ngược về phía sau hơn ba, bốn mét mới ngừng lại, nằm ngã ngửa ra trên mặt đất.
Thế nhưng, dường như không hề có bất cứ cảm giác đau đớn nào, hai người phụ nữ này ngay tức khắc chống tay búng người, bật đứng dậy trở lại. Sau đó lại tiếp tục xông tới ra quyền, ra chân công kích đối phương.
‘Bạo Cước’
"Búa Và Rìu"
‘Ầm’
Cả hai người đồng thời bật người bay lên không, tung ra đòn đá xoáy. Hai cái chân thon dài, trắng nõn nà va chạm vào nhau như hai thanh sắt, gây ra một vụ nổ lớn đánh bay cả hai lùi về phía sau.
Vừa đáp xuống đất thì Tiêu Phương lại tiếp tục vung tay, quét ngang. Ameerah vì chưa kịp lấy lại thăng bằng nên không thể làm gì khác hơn là làm ra tư thế phòng thủ.
‘Hỏa Quyền’
‘Paksa Waeg Rang’
‘Ầm’

Cứ như vậy, hai người trao đổi qua lại từng chiêu thức, mỗi khi công kích của bọn họ va chạm với nhau thì y như rằng, tiếng nổ vang như sấm lại vang lên.
Tuy rằng trông những đòn công kích này rất nguy hiểm, có khả năng dẫn đến chết người, nhưng sau nhiều lần đánh trúng đối thủ mà cả hai cô gái vẫn chưa hề xảy ra chuyện gì, cho nên những người có mặt ở đây cũng đã không còn lo lắng nữa, yên tâm để mặc cho hai người đánh nhau.
Gã Thượng sĩ Nguyen Hang, khởi đầu còn muốn Đình Tấn đứng ra ngăn cản Ameerah đừng đối đầu trực diện với Tiêu Phương. Thế nhưng sau khi quan sát một hồi, hắn dường như đã bị định thân, đứng chết trân, ánh mắt khó tin nhìn chiến trường ở phía trước mặt.

‘Ầm ầm ầm…’
Cũng trong một căn phòng làm việc tại tòa nhà văn phòng cách nơi Ameerah và Tiêu Phương chiến đấu không xa, gã Báo Đen đang chăm chú làm việc thì đột nhiên bên tai hắn lại vang lên tiếng sấm nổ liên hồi.
- “Lạ thật, khí trời tháng một thì làm gì có mưa mà lại xuất hiện sấm sét chứ…”
Hắn hơi nhíu mày, lẩm bẩm một câu. Sau đó đặt bút xuống, tiến lại gần cửa sổ quan sát.
Trong tầm mắt của hắn là một cái sân trống rộng lớn, cùng với vài túp lều trại lớn. Phía bên cạnh là một cánh rừng, rậm rạp cây cối cao to. Ngoài xa hơn nữa là một bờ biển rộng lớn, bị đường chân trời cắt ngang.
‘Ầm…’
Ngay lúc này, đột nhiên tiếng sấm lại vang lên từ trong cánh rừng kia, kèm theo đó là một đốm sáng đột nhiên lóe lên rồi dập tắt.
Chứng kiến điều này, gã Báo Đen càng thêm cau chặt đôi chân mày lại. Suy nghĩ gì đó một chút, sau đó hắn liền nhanh chóng xoay người rời đi khỏi phòng làm việc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.