Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 202: Phần thưởng




Nghe xong Thành Chủ Albert kể câu chuyện, Đình Tấn chợt cảm thấy dường như có gì đó sai sai ở đây.
- "Quái vật bạo động là cái gì nữa vậy? Còn trong game đều là sử dụng tên viết tắt của quốc gia để làm tên của thành trì, làm sao thành chủ lại nhắc đến Thụy Điển chứ?! Không lẽ lại có điều bí mật gì ở đây sao?"
Đình Tấn nghĩ thầm trong đầu mình. Sau đó hắn dường như nghĩ đến điều gì đó mà lập tức há hốc mồm, trong đầu ong ong như bị va đập, cảm thấy có chút "mông lung như một trò đùa" rồi.
Với đầu óc có tư duy nhanh nhạy như Đình Tấn thì rất nhanh đã suy đoán ra được một vài hàm ý trong câu chuyện vừa rồi của Thành Chủ Albert.
Thế nhưng Đình Tấn vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi lại để xác nhận.
- “Thành Chủ, những gì ngài vừa nói đều là thật sao?”
- “Đúng vậy. Tất cả đều là thật, nếu như không có ngươi mang về viên đá này, chắc có lẽ ta vẫn còn phải tiếp tục cử người tìm kiếm vùng đất gọi là Vương Quốc Thụy Điển đó nữa đấy.”
Thành Chủ Albert bình thản mà trả lời, giọng nói không hề che giấu lòng biết ơn của hắn. Thế nhưng khi lọt vào tai Đình Tấn thì từng câu từng chữ của Thành Chủ Albert lại dường như hàm chứa rất nhiều thâm ý bên trong.
Nhất là khi Đình Tấn lại nghe được đối phương tiếp tục nhấn mạnh và nhắc lại địa điểm "Vương Quốc Thụy Điển" và "đợt quái vật bạo động" thì không khỏi lọt vào trầm tư suy nghĩ.
Bất quá không chờ cho hắn nghĩ ra được thứ gì, Thành Chủ Albert lại tiếp tục nói thêm vào.
- “Hiện tại có được viên đá bị nguyền rủa này, ta liền có thể chế tạo ra một món trang bị vừa tay để phòng chống lại đợt quái vật bạo động sắp tới rồi. Nhờ có ngươi mà nỗi lo lắng trong thời gian gần đây của ta được giải tỏa rất nhiều.
Để cảm tạ sự cống hiến của ngươi, ta quyết định cho ngươi một cơ hội để nâng cấp một món đồ mà ngươi đang trang bị bằng một phần sức mạnh của viên đá bị nguyền rủa này hoặc một cơ hội để học tập thuật khảm nạm, ngươi lựa chọn cái nào?”
Đình Tấn đang thất thần suy nghĩ thì lập tức bị giọng nói của Thành Chủ Albert kéo tỉnh lại.
Nghe xong phần thưởng mà Thành Chủ Albert nhắc tới xong, đôi chân mày của Đình Tấn liền nhíu lại, dính chặt với nhau.
Bởi vì trong phần thưởng này, hắn lại phát hiện ra trong đó dường như còn có một thuật khảm nạm mà hắn từ trước đến giờ vẫn chưa hề nghe nhắc tới.
Không chần chừ chút nào, Đình Tấn nhanh chóng mở miệng hỏi dò lại.
- “Thưa Thành Chủ, nâng cấp trang bị là sao? Còn Thuật Khảm Nạm là gì?”
Thành Chủ Albert mỉm cười kiên nhẫn ngồi giải đáp từng thắc mắc của Đình Tấn.
- “Nâng cấp trang bị tức là sử dụng một hoặc nhiều loại nguyên liệu quý hiếm, có sức mạnh bổ trợ riêng của nó. Bằng cách lợi dụng nghề nghiệp phụ trợ, người ta có thể gia công thêm vào trang bị mà ngươi cần nâng cấp.
Thuộc tính và sức mạnh của món đồ tăng lên tùy thuộc vào chất lượng của nguyên liệu. Mỗi loại nguyên liệu có thể sẽ mang lại cho món đồ nhiều loại thuộc tính và hiệu ứng mang theo khác nhau.
Còn Thuật Khảm Nạm mà ta nói là một loại nghề nghiệp phụ trợ không công khai giảng dạy. Hiện tại, có thể ngươi sẽ không cần dùng tới đâu nhưng về sau thì nó lại rất là quan trọng.
Bởi vì trong tương lai nếu như ngươi có đối chiến với một số chủng loại quái vật mạnh mẽ trên 30 cấp, thì sẽ có thể thu được một thứ gọi là Hạt Nhân Nguyên Tố. Hoặc nếu may mắn hơn, ngươi sẽ có thể tìm được một số loại đá quý có chứa sức mạnh tiềm ẩn như viên đá bị nguyền rủa này.
Sau đó thì ngươi sẽ cần phải sử dụng Khảm Nạm Thuật để đính những viên đá có ẩn chứa sức mạnh đó lên những món trang bị mà không hề gây nguy hại gì cho nó. Tùy thuộc vào loại trang bị và hiệu quả của loại đá quý mà ngươi khảm nạm, thuộc tính trên trang bị sẽ có thay đổi hoặc tăng lên khác nhau.
Tất nhiên cả hai phương pháp này đều sẽ có tỉ lệ thất bại nhất định tùy thuộc vào đẳng cấp của người thực hiện quá trình nâng cấp hay khảm nạm. Mà hậu quả của việc thất bại thì nhẹ là giảm thuộc tính trang bị, còn nặng thì có thể hủy luôn cả trang bị của ngươi.
Lần này, ta sẽ mời những bậc thầy và đại sư trong trung tâm đào tạo nghề nghiệp phụ trợ thực hiện toàn bộ quá trình chế tạo trang bị cho ta, đồng thời cũng là giúp cho ngươi nâng cấp trang bị. Cho nên tỉ lệ thất bại là rất rất thấp, ngươi có thể yên tâm mà lựa chọn trang bị mà mình cảm thấy cần thiết nhất.
Nên nhớ là đây là cơ hội duy nhất, nếu như là bình thường bọn họ sẽ không ra tay đâu nhé.”
Chăm chú nghe Thành Chủ Albert say sưa giải thích, Đình Tấn bất chợt nhận ra mình còn có quá nhiều thứ chưa biết về trò chơi này cũng như những thứ kiến thức ở trong tận thế trước khi hắn được trọng sinh sống lại.
Sau khi Thành Chủ Albert giải thích xong thì cũng im lặng, dường như đang chờ đợi quyết định cuối cùng của Đình Tấn.
Đứng trước bàn làm việc của Thành Chủ Albert, Đình Tấn khoanh tay chống cằm tập trung suy nghĩ rất nhiều thứ.
Đầu tiên, nâng cấp trang bị là sẽ phải cần nghề nghiệp phụ trợ khác nhau. Đình Tấn có thể suy diễn ra nếu muốn nâng cấp vũ khí sẽ cần phải có người mang nghề nghiệp thợ rèn thực hiện quá trình nâng cấp, còn nếu muốn nâng cấp quần áo trang bị thì chắc chắn sẽ cần người mang nghề nghiệp may mặc.
Mà lần này nguyên liệu nâng cấp sẽ là một phần sức mạnh của viên đá bị nguyền rủa kia. Sức mạnh của chiếc nhẫn bị nguyền rủa thì khoảng thời gian trước đó, Đình Tấn đã trải nghiệm qua rất nhiều lần.
Có thể nói mang chiếc nhẫn bị nguyền rủa kia, sức mạnh của hắn tăng lên không phải đơn giản chỉ là gấp 2 lần. Cho nên nếu lần này bỏ qua cơ hội nâng cấp trang bị, Đình Tấn có thể sẽ tiếc đứt ruột đi.
Còn vấn đề thứ hai, chính là khảm nạm thuật. Theo như Thành Chủ Albert đã nói đây là nghề nghiệp phụ trợ không được công khai giảng dạy. Nếu như bỏ qua cơ hội học tập lần này, có thể về sau sẽ không thể học tập lại được nữa.
Hơn nữa theo suy đoán của Đình Tấn từ trước, chính là việc nghề nghiệp phụ trợ có thể mang ra hiện thực sử dụng ở một vài trường hợp, thì có vẻ như khảm nạm thuật càng thêm quan trọng hơn là nâng cấp trang bị trong game đối với sự phát triển trong tương lai của hắn.
Tuy nhiên cả hai thứ đều rất có sức hấp dẫn làm Đình Tấn khó lòng mà đưa ra quyết định được.
Hắn không khỏi bất chợt nghĩ ra một ý nghĩ, rồi mở miệng hỏi thử Thành Chủ Albert.
- “Ngài có cách nào cho ta chọn cả hai phần thưởng không? Ta thật sự cảm thấy không bỏ được cái nào cả.”
Nghe Đình Tấn nói Thành Chủ Albert không khỏi kinh ngạc. Hắn cười lớn một tiếng rồi châm chọc Đình Tấn.
- “Hahaha… Người thanh niên, tham lam quá cũng không tốt đâu…”
Đình Tấn nghe đối phương nói xong không khỏi ỉu xìu xuống, thế nhưng câu nói kế tiếp của Thành Chủ Albert lại đột ngột làm cho tâm trạng của hắn vọt thẳng lên chín tầng mây.
- “Tuy nhiên, bởi vì lần này thứ mà ngươi mang về rất quan trọng đối với ta nên nếu như ngươi thật sự muốn một cơ hội lựa chọn cả hai phần thưởng, ta sẽ cấp cho ngươi cơ 38k3rYQ hội đó cũng được.
Nhưng là tham lam cũng phải có cái giá của nó. Nếu như ta nêu ra điều kiện mà ngươi không thực hiện được thì cả hai phần thưởng đều sẽ bị thu hồi. Ngươi nên suy nghĩ kỹ đi rồi hẵng đưa ra quyết định cuối cùng.”
Giọng nói Thành Chủ Albert càng về sau thì càng trở nên trầm thấp và gay gắt. Dường như rất không thích cách xử sự tham lam của Đình Tấn.
Chính vì thế, ở đối diện hắn, Đình Tấn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Bắt đầu có chút phân vân không quyết định được.
Nhưng là làm một gã chiến sĩ trong tận thế, đã trải qua nhiều lần đi bên lằn ranh giữa sống và chết, Đình Tấn chỉ hơi nhíu mày phân vân đôi chút thì lập tức đã đưa ra được quyết định cuối cùng của hắn.
- “Tốt! Ta đồng ý! Tham lam chính là động lực cho con người phát triển, từ bỏ cơ hội trước mắt để giành lấy một vài thứ nhỏ nhoi không phải là cách để đưa ta lên đỉnh cao của thế giới này.”
Lời nói kèm theo giọng điệu khẳng định, quyết tuyệt của Đình Tấn làm cho Thành Chủ Albert không khỏi gật đầu tán thưởng một cái.
Thành Chủ Albert nhanh chóng trả lời lại.
- “Đã ngươi nói như vậy, ta cũng không có gì để khuyên nữa. Tuy nhiên vẫn là muốn nhắc nhở ngươi một chút. Tham lam có thể đưa một người lên thành công, nhưng cũng có thể nhấn chìm người đó xuống tận cùng của đáy vực thất bại. Tốt nhất vẫn là nên giữ bản tâm của ngươi luôn ngay thẳng, điều mà ta vẫn rất thích ở ngươi.
Bây giờ nghe cho kỹ điều kiện lần này của ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.