Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 10: • Tái ngộ Cố Ninh




Dạ Lăng Vân ra khỏi thiên viện , giờ phút này cấp tốc hướng về huyệt động trên đỉnh núi chạy đến, quả nhiên, mới vừa tiếp cận, liền nhìn đến một thân ảnh màu lam sốt ruột bồi hồi ở huyệt động chờ hắn.


Dạ Lăng Vân cười nhạo một tiếng, đáy mắt thần sắc rất là trào phúng.


Chờ quá hai ngày nghi thức đạo lữ kết thành, âm mưu của tiện nhân kia cùng Bạch Mạnh Quân đã có thể thực hiện được một nửa, hiện tại lại nhìn không thấy người, có thể không nóng nảy mới là lạ.


Quả nhiên, thân ảnh màu lam kia trong lúc vô tình quét đến phương hướng hắn , duyên dáng gọi to một tiếng "Vân ca ca."


Mặt liền đầy ý cười, đứng dậy chạy đến.


Dạ Lăng Vân đem con ngươi cảm xúc chán ghét của mình thu lên, hiện tại còn không phải là lúc biểu lộ, trước làm cho bọn họ tiếp tục tự cho là đúng, bò đến càng cao, đến lúc đó rơi càng đau.


Mũi chân Dạ Lăng Vân hướng xuống đất, nhẹ nhàng mà xoay người một cái tránh được Cố Ninh ôm.


Cố Ninh ôm cái không được, vẻ mặt bất mãn hờn dỗi nói: "Vân ca ca."


Dạ Lăng Vân không đáp, chỉ là cẩn thận nhìn Cố Ninh, đã từng gọi một tiếng Vân ca ca sẽ làm hắn ngọt đến trong xương cốt, mà hiện tại, hắn đã đảo lại ăn uống, giờ phút này thật ra càng hy vọng Tử Tình có thể mở miệng cùng hắn trò chuyện, cho dù là một phen áp lực hồi lâu phát tiết cũng tốt.


Dạ Lăng Vân có chút không kiên nhẫn nhăn lại mày, Cố Ninh thời điểm kêu hắn là có đủ ngọt nị, nhưng cặp con ngươi kia lại rất rõ ràng, không có nửa điểm tình nghĩa, không giống như là Tử Tình, tuy rằng ngoài miệng không chịu nói, nhưng trong ánh mắt nhìn hắn tất cả đều là lưu luyến si mê.


Dạ Lăng Vân trong lòng tự giễu, lúc trước chính mình đã có bao nhiêu họa?


Xứng đáng đến cuối cùng chết thảm ở trong tay Cố Ninh.


Cố Ninh nhìn Dạ Lăng Vân tựa hồ là có chút không quá vui sướng, ánh mắt giật giật, thật cẩn thận mà đi về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Dạ Lăng Vân, ngẩng khuôn mặt nhỏ ,vẻ mặt lo lắng hỏi: "Vân ca ca, ngươi làm sao vậy? Vì sao xuất quan cũng không nói một tiếng cho Ninh Nhi a?"


Dạ Lăng Vân lúc này đây không có né tránh, ngược lại là cúi thân xuống, dán vào lỗ tai Cố Ninh, dùng ngữ khí ba phải ái muội trả lời nói: "Đương nhiên là có chuyện rất quan trọng muốn đi xử lý, đến nỗi là chuyện gì, Ninh Nhi còn muốn ta nói ra sao?"


Cố Ninh dường như nghĩ tới gì đó, thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Vân ca ca không cần cứ gấp như vậy, Ninh Nhi nhất định sẽ không rời khỏi Vân ca ca."


Dạ Lăng Vân trong lòng cười nhạo một tiếng, không thể không nói, não của Cố Ninh thật đúng là cường đại. Y sẽ thật sự cho rằng hắn vội vã chuẩn bị đạo lữ đại điển? Thật là tốt đến không biết xấu hổ, một bên ở dưới thân Bạch Mạnh Quân uyển chuyển thừa hoan, một bên còn tham luyến hắn che chở, quả nhiên kỹ nam chính là kỹ nam.


"Thiếu tông chủ, ngươi cuối cùng cũng xuất quan, mấy ngày nay đạo lữ đại điển còn chờ ngươi làm, cuối cùng vẫn chưa quyết định." Một nam tử mặc áo bào trắng từ trong đám người đứng dậy, cất cao giọng nói.


Dạ Lăng Vân nhìn về phía người tới, khó có thể che dấu sát ý từ đáy lòng dâng lên, hắn vĩnh viễn đều sẽ không quên khuôn mặt này, bức tử Tử Tình, còn dào dạt đắc ý hướng hắn diễu võ dương oai.


Con ngươi Dạ Lăng Vân lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Mạnh Quân."


Sát ý đáy mắt hắn căn bản che dấu không được, linh lực xung quanh cũng theo cảm xúc không ổn định của hắn mà bạo động lên, hồi tưởng lại Tử Tình ở trong lòng ngực hắn thần hồn tiêu tán, hắn liền hận không thể lập tức đem người trước mặt cắt thịt lấy máu, nghiền xương thành tro.


Bạch Mạnh Quân cảm nhận được, nghi hoặc nâng lên đôi mắt lại bị con ngươi Dạ Lăng Vân sát ý nổi lên bốn phía, trong lòng hoảng hốt, nhịn không được lùi lại một bước về phía sau, kinh hoảng nói: "Thiếu...... Thiếu tông chủ?"


Dạ Lăng Vân nhìn phản ứng Bạch Mạnh Quân, tóc rũ xuống, dùng tóc mái trên chắn đem sắt ý của con ngươi che dấu dưới đáy mắt.


Bạch Mạnh Quân bây giờ không có thực lực chỉ biết giở âm mưu quỷ kế đê tiện tiểu nhân, muốn giết chết y quả thực so bóp chết một con con kiến còn dễ dàng, nhưng hiện tại còn không phải lúc, chờ một chút, chờ một chút, Dạ Lăng Vân hít sâu một hơi, phí thật lớn sức lực mới vì cừu hận mà vặn vẹo khuôn mặt khôi phục như thường.


"Ân, ta đã biết." Dạ Lăng Vân một lần nữa ngẩng đầu lên quét Bạch Mạnh Quân liếc mắt một cái, giọng nói hồi phục nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.