Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 87:




Editor: Vện
“Phải đấy.”
Tiểu Thạch Đầu đi song song với ông lão, ông nói, “Con mèo nhỏ kia nghịch quá.” Nên chắc chắn sẽ bị ăn đòn rồi.
Tiểu Thạch Đầu thoáng nhìn ông lão, không hiểu tại sao tình hình lại biến thành hắn và ông lão không biết đến từ đâu này thảo luận về vấn đề dạy dỗ mèo con, mà còn nói lâu thật lâu.
Cơ mà…
“Ông này, ông không phải muốn xuống núi sao?” Tiểu Thạch Đầu hỏi, “Ông lạc đường hả?”
Ông lão mỉm cười, “Ta chỉ ra biển ngắm cảnh thôi, không ngờ bị gió thổi bay đến đây. Phong cảnh nơi này cũng đẹp lắm, ta muốn ở lại mấy ngày.”
Tiểu Thạch Đầu ngập ngừng “ồ” một tiếng, cứ cảm thấy lời ông lão nói có gì đó hơi sai.
Ông lão là người rất hòa nhã, dù không nói nhiều mà vẫn khiến người ta thấy gần gũi.
Tiểu Thạch Đầu và ông lão trò chuyện rất vui vẻ, Tiểu Thạch Đầu còn học được nhiều điều về yêu quái và động vật, hắn có cảm giác như tỉnh ngộ.
Ông lão này đúng là rất rất lợi hại đó.
Tiểu Thạch Đầu nghĩ như vậy, thấy ông lão muốn ở trên núi mấy ngày, Tiểu Thạch Đầu chủ động dẫn ông đến căn nhà gỗ xây trên núi.
Vì Tiểu Thạch Đầu thường chạy khắp đảo nên Trọng Đạo Nam đã chuẩn bị rất nhiều nhà cho Tiểu Thạch Đầu có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Tiểu Thạch Đầu tặng ông lão căn nhà mà hắn rất ít khi trú chân, tuy nhiên căn nhà không hề có cảm giác bị bỏ hoang, xung quanh được quét tước sạch sẽ gọn gàng, ông lão vui lắm, còn mời Tiểu Thạch Đầu ở lại ăn cơm.
Mãi đến lúc trời sập tối Tiểu Thạch Đầu mới về, hắn cưỡi Tiểu Bạch, vẫy tay chào ông lão, đồng thời hẹn ngày mai nhất định sẽ quay lại tán gẫu với ông.
Ông lão nói chuyện rất dí dỏm, Tiểu Thạch Đầu thích lắm.
Theo lời hẹn, sáng hôm sau, Tiểu Thạch Đầu cưỡi Tiểu Bạch đến, thấy ông lão đang múa quyền trong sân.
Vừa thấy Tiểu Thạch Đầu, ông lão liền ngừng lại, phất tay chào Tiểu Thạch Đầu, tinh thần sáng láng hỏi, “Có muốn đánh quyền cùng ta không?”
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy bộ quyền của ông lão rất thú vị, nên hớn hở gật đầu ngay, “Muốn ạ!” Sau đó chạy đến đứng sau lưng ông lão, học theo động tác của ông.
Múa quyền xong rồi ăn sáng, Tiểu Thạch Đầu dẫn ông lão đi loanh quanh xem động vật.
Ông lão cũng là người yêu động vật, tuy chúng không chịu đến gần ông nhưng cũng không cảnh giác quá mức như lúc đầu. Hơn nữa, đôi mắt của ông lão rất tinh tường, chỉ nhìn một cái là biết con thú nào đang bị bệnh.
Ông lão còn chữa được bệnh cho chúng nữa.
Đã lợi hại nay càng thêm thần kỳ.
Tiểu Thạch Đầu bắt đầu sùng bái ông lão, sau đó hắn theo ông lão kiểm tra cơ thể cho đám yêu quái và động vật trên đảo, con nào có bệnh thì chữa.
Thế là Tiểu Thạch Đầu đang rảnh rỗi lập tức bận rộn trở lại.
Trọng Đạo Nam dễ dàng nhận ra sự thay đổi này.
Y biết trên đảo xuất hiện thêm một người, cũng biết mấy ngày nay Tiểu Thạch Đầu làm gì.
Chỉ là Trọng Đạo Nam không vui cho lắm.
Y nỗ lực lắm mới khiến Tiểu Thạch Đầu không cuống lên vì công tác chuẩn bị ra mắt trưởng bối, kết quả bây giờ Tiểu Thạch Đầu lại đảo lộn sinh hoạt thường ngày vì một ông lão.
Trọng Đạo Nam phát hiện phần lớn thời gian Tiểu Thạch Đầu đều đi theo ông lão kia, vất vả lắm mới thấy mặt hắn, nói chuyện một hồi lại nhắc đến ông.
Mỗi khi nói đến ông lão là hai mắt Tiểu Thạch Đầu lại bừng sáng, đầy vẻ tôn sùng.
Dò hỏi Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam biết ông lão kia ngồi bè trúc dạo một vòng biển, rồi bị gió thổi dạt lên đảo.
Ông lão đúng là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thấy thích hòn đảo là muốn ở lại du ngoạn một phen. Ông mặc bộ áo xám rộng thùng thình đổi được từ một ngư dân, đi lại thuận tiện nhưng không bắt mắt, ông cũng không phàn nàn gì cả, cứ mặc mà đi thôi.
Ngoài ra, ông lão có đôi mắt thấu triệt, khả năng quan sát rất mạnh, tri thức bao la, hệt như kho sách di động. Dù tuổi tác đã cao nhưng thân thủ nhanh nhẹn, ông còn so chiêu với hổ nữa, lúc đó Tiểu Thạch Đầu đứng kế bên làm trọng tài mà.
Ông lão biết chữa bệnh cho động vật, người và cây cối, ngay cả việc xem hiện tượng thiên văn cũng biết nữa.
Từ truyền thuyết về những vì sao đến Kinh Dịch bát quái, Bắc Đẩu thất tinh ông đều biết cả.
Ông lão chỉ cần nhìn trời là có thể đoán trúng thời tiết hôm nay như thế nào.
“Ông ấy lợi hại lắm luôn đó.” Tiểu Thạch Đầu hưng phấn chạy quanh Trọng Đạo Nam, “Nhất định ông ấy đã từng trải rất nhiều chuyện mới có kiến thức uyên bác như vậy!”
Xét về tu chân giả, việc này không khó. Nếu tu chân giả có thời gian rảnh đi học kiến thức của người phàm, dù không có năng khiếu hoặc trí nhớ tốt nhưng tu chân giả tuổi thọ lâu dài, học mãi cũng sẽ đạt thành tựu.
Chỉ là không có nhiều tu chân giả như vậy, đa số tu chân giả đều dành hết thời gian và sức lực để tu luyện, đâu còn hơi sức mà học tập.
Thế nên sự xuất hiện của ông lão khiến người ta vô cùng bất ngờ.
Trọng Đạo Nam cũng tán thưởng ông lão, nhưng thấy Tiểu Thạch Đầu dùng ngữ điệu tôn kính với một người xa lạ, hơn nữa, từ khi ông lão đến, Tiểu Thạch Đầu đã dành hết thời gian ở cùng ông…
Đúng là bực bội không chịu được.
Trong lòng nghĩ vậy mà ngoài mặt Trọng Đạo Nam vẫn cười hiền lành, “Ngày mai dẫn ta đến gặp ông ấy đi.”
Tiểu Thạch Đầu sửng sốt một lát, sau đó mừng rỡ nhào vào lòng Trọng Đạo Nam, nếu Tiểu Thạch Đầu có đuôi thì chắc lúc này hắn đang điên cuồng vẫy đuôi, “A Nam có thời gian rảnh hả? Không bận rộn gì nữa à?”
Trọng Đạo Nam cảm giác được sự vui sướng của Tiểu Thạch Đầu, nét mặt dịu hẳn đi, “Không, không bận gì nữa.”
Vì Trọng Đạo Nam bắt đầu xây dựng thế lực bên ngoài nên nhiều lúc y không thể không phân tâm cho việc khác, mà như vậy sẽ bỏ quên Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu sẽ cô đơn.
Cơ mà, y làm tất cả cũng vì muốn bảo vệ Tiểu Thạch Đầu thôi.
Chỉ là dự phòng, nếu tương lai xảy ra tình huống tương tự kiếp trước, y có thể đủ mạnh để che chở Tiểu Thạch Đầu. Dù kẻ thù mạnh đến mấy cũng không cách nào đả động được.
Nhưng, y vẫn không nỡ bỏ Tiểu Thạch Đầu lẻ loi một mình.
Tiểu Thạch Đầu hưng phấn quấn lấy Trọng Đạo Nam cả buổi tối, hôm sau, Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy.
Trường hợp này rất ít khi xảy ra, chỉ là đêm qua Tiểu Thạch Đầu thật sự rất vui, sau đó làm vài chuyện thân mật…
Mấy việc này không tiện nói nhiều, mọi người tự tưởng tượng đi.
Tiểu Thạch Đầu vừa mở mắt đã cười khúc khích, hai má phính đỏ hồng như đang phát sáng.
Trọng Đạo Nam nhận công tác mặc y phục cho Tiểu Thạch Đầu, còn cảm thán tính kỷ luật của mình mỗi lúc một giảm.
Nhưng sẽ nhanh thôi…
Y sẽ kết thành bạn đời với Tiểu Thạch Đầu nhanh thôi.
Tiểu Thạch Đầu của y càng lúc càng đáng yêu, càng lúc càng đẹp, Trọng Đạo Nam không thể nhịn lâu hơn được nữa.
Rửa mặt xong, Tiểu Thạch Đầu tung tăng kéo tay Trọng Đạo Nam đến chỗ ở của ông lão.
Vì thời gian không còn nhiều, lần này hắn muốn đến từ biệt ông lão luôn, đến lúc hắn phải đi gặp sư phụ của A Nam rồi.
Lúc đến nơi, Tiểu Thạch Đầu không thấy ông lão múa quyền trước sân như mọi khi, dáng vẻ cũng khác hoàn toàn.
Ông thay bộ áo xám vải thô thành trường bào xanh, vạt áo trong màu trắng, mái tóc hoa râm dùng phát quan búi gọn lên đầu.
Ông ngồi trước cửa, trước mặt bày một bàn trà.
Hương trà thanh mát quẩn quanh, vô cùng thoải mái.
Tiểu Thạch Đầu thấy ông lão thay đổi quá nhiều, nhất thời tưởng mình nhận lầm người, lập tức tạo khoảng cách, nhưng sau khi ông lão cười với Tiểu Thạch Đầu thì cảm giác xa lạ bỗng dưng biến mất.
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ chạy tới, “Hoài gia gia, hôm nay ông đổi áo mới rồi!”
“Đúng vậy.” Nghe Tiểu Thạch Đầu gọi Hoài gia gia, ông lão cười tít mắt, “Đẹp không?”
“Khí chất ngời ngời luôn!” Tiểu Thạch Đầu gật đầu, “Tiểu Thạch Đầu suýt nữa không nhận ra đó!”
“Ha ha.” Hoài gia gia có vẻ rất hưởng thụ, giơ tay vuốt chòm râu, nét cười lan đến tận khóe mắt.
Tiểu Thạch Đầu hỏi han Hoài gia gia hết nửa ngày mới quay lại nhìn Trọng Đạo Nam không chen vào được tiếng nào, cười nói, “A Nam, đây là Hoài gia gia, Hoài gia gia lợi hại lắm đó.”
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu một hồi rồi chuyển tầm mắt sang Hoài gia gia, vén vạt áo quỳ một gối xuống, “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Hể?” Tiểu Thạch Đầu đần mặt ra, không kịp phản ứng.
Hoài gia gia nghiêng đầu, nét mặt hiền từ nhìn Trọng Đạo Nam, vuốt râu bảo, “Đã lâu không gặp, đứng lên đi.”
“Heeể?” Tiểu Thạch Đầu vẫn chưa thể tiếp thu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng!
Trọng Đạo Nam đứng dậy, đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười nói, “Tiểu Thạch Đầu, vị này chính là sư phụ ta, Hoài Triệu chân nhân.”
“Heeeể?!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.