Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 30:




Editor: Vện
“Làm gì vậy?” Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, cơ thể cực kỳ suy yếu nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ giọng hỏi. Âm thanh nghe rất mệt mỏi, hắn đã cố hết sức để bày ra bộ dạng tươi tỉnh nhất.
Trên ống tay áo nam tử áo trắng nhuốm vết máu, đôi mắt tối đen đến đáng sợ, toàn thân toát ra khí lạnh âm trầm, tay y cầm thanh kiếm được máu nhuộm đỏ.
Lửa trong lòng y hừng hực thiêu đốt. Y căm hận lũ người truy đuổi, đau xót vì thiếu niên trong lòng, khổ sở vì kết cục sắp phải đối mặt.
Y bước vào khu rừng đỏ rực như lửa phượng hoàng, nhẹ nhàng đặt thiếu niên trong lòng xuống đất.
Động tác hết sức cẩn thận mà quý trọng vô vàn, đôi mắt thiếu niên kia chưa lần nào dời khỏi y, cứ như muốn vĩnh viễn ghi tạc hình ảnh y vào lòng. Nam tử cắm thanh kiếm xuống đất, vung tay áo, biến ra một thứ hệt như rặng mây đỏ phía chân trời.
Thiếu niên nheo mắt, đến khi thấy rõ mới nhận ra đó là một bộ y phục gấm đỏ thẫm thêu họa tiết phượng hoàng vàng rực vô cùng mỹ lệ.
Bộ cánh đỏ thẫm chầm chậm phủ xuống cơ thể thiếu niên, nam tử nhìn hắn như nhìn cả thế gian, “Chúng ta thành thân đi.”
Thiếu niên hoảng hốt, sau đó hắn nhoẻn cười… nụ cười chan chứa hạnh phúc dâng trào từ sâu trong nội tâm, tầm nhìn bất giác nhòe đi. Hắn nhanh chóng chớp mắt, che khuất những giọt nước mắt sắp tuôn rơi, dùng âm thanh run rẩy mà kiên định đáp rằng, “…Ừ.”
Chúng ta thành thân đi.

..
“Ngoài đó… họ đang làm gì vậy?” Tiểu Thạch Đầu tò mò nhìn đội ngũ đón dâu náo nhiệt ngoài phố.
Gương mặt ai cũng vui tươi, cứ như vô cùng khoái chí. Nam tử cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn rước mặc y phục đỏ thẫm, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.
Giữa đội có một chiếc kiệu đỏ, nhìn qua màn cửa có thể thấp thoáng thấy một nữ tử đầu đội mũ phượng, mang khăn quàng vai ngồi bên trong.
Lúc dàn nhạc bắt đầu tấu khúc, dân chúng đi đường tự động tách ra hai bên nhường lối, vẻ mặt hớn hở, cười nhìn đội rước dâu.
Cảm giác như… ai cũng hạnh phúc hết.
“Là thành thân.” Trên môi Trọng Đạo Nam đeo nụ cười dịu dàng, bước đến ngồi bên cạnh Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu vô cùng tự nhiên dựa vào cánh tay Trọng Đạo Nam, mắt vẫn chăm chăm nhìn ra phố, khóe mắt cong cong, “Thành thân là cái gì?”
“Thành thân…” Trọng Đạo Nam nghiêng người kéo Tiểu Thạch Đầu vào lòng, Tiểu Thạch Đầu còn chưa kịp phản ứng, y thì thầm vào tai hắn, “Thành thân tức là tuyên bố với thế gian rằng chúng ta vĩnh viễn thuộc về nhau, không rời không bỏ, mãi mãi không thay đổi.”
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên từ ngoài cửa.
Tiểu Thạch Đầu mặt mũi đỏ bừng quay lại nhìn, thấy gã tiểu nhị vừa rồi đứng đó đần mặt, cứ như gã vừa chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi.
Tiểu Thạch Đầu nhìn gã một lúc, hắn rụt người sát vào Trọng Đạo Nam, nhỏ giọng gọi, “Tiểu nhị ca?”
Tiểu nhị hồi phục tinh thần, mặt đỏ như trái táo nhìn Tiểu Thạch Đầu, lắp ba lắp bắp, “Khách… khách quan… đồ… các ngươi… đồ ăn các ngươi gọi đã làm xong.”
Tiểu Thạch Đầu xấu hổ, Trọng Đạo Nam lại hết sức hào phóng.
Y gật đầu với tiểu nhị, chờ gã đặt thức ăn lên bàn, cho chút tiền thưởng rồi để gã đi.
“A Nam, thoạt nhìn tiểu nhị ca không bình thường… tại sao vậy?”
“Chắc là cơ thể hắn không khỏe.”
Nghe Trọng Đạo Nam nói thế, Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ rồi lắc đầu thở dài, “Cơ thể người phàm đúng là quá yếu, phải chăm chỉ rèn luyện mới khỏe mạnh được chứ.”
“Đừng suy nghĩ nữa, ăn chút gì đi.” Trọng Đạo Nam gắp thức ăn đưa đến bên môi Tiểu Thạch Đầu rồi chăm chú nhìn hắn, đút Tiểu Thạch Đầu như đút cho con.
Tiểu Thạch Đầu…
Tiểu Thạch Đầu bị nhìn lại tiếp tục đỏ mặt.
Nhưng cuối cùng Tiểu Thạch Đầu vẫn tiếp nhận sự phục vụ của Trọng Đạo Nam, thứ nhất là hắn rất sung sướng khi được A Nam đút thức ăn, thứ hai là bây giờ Tiểu Thạch Đầu đi đường còn không vững chứ đừng nói là cầm đũa gắp đồ ăn.
Tuy chưa điều khiển được cơ thể nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn cố gắng học cách dùng đũa. Một tay không được thì hai tay. Mày mò nửa ngày, cuối cùng cũng gắp được một món, sau đó cẩn thận đưa đến bên môi A Nam, nhìn A Nam ăn ngon lành.
Cảm giác thành tựu lớn lao bỗng chốc nảy sinh, Tiểu Thạch Đầu cười rạng rỡ, cười cong đôi mắt, đồng tử sáng ngời như sao trời lấp lánh.
Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu cứ đút lẫn nhau như vậy, dùng thời gian lâu gấp bội người bình thường mới ăn xong một bữa cơm.
Sau khi Tiểu Thạch Đầu ăn xong, Trọng Đạo Nam ôm hắn đến căn phòng đã được dọp dẹp xong.
Vì chưa từng ăn bao giờ nên Tiểu Thạch Đầu không biết mùi vị là gì, chỉ thấy ngon nên ăn khá nhiều, mà nguyên nhân chính là vì được A Nam đút.
Tiểu Thạch Đầu ăn đến mức bụng căng tròn, chờ Trọng Đạo Nam đặt mình xuống giường, hắn bắt đầu xoa bụng.
Trọng Đạo Nam thấy vậy bèn ngồi xuống cạnh hắn, chủ động xoa bụng giúp hắn.
Tiểu Thạch Đầu được xoa rất thoải mái, hắn thích thú nhắm mắt, nhích sát vào người Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn hắn, “No rồi thì không thể ăn tiếp, nếu không sẽ tức bụng.”
Tiểu Thạch Đầu chui vào lòng Trọng Đạo Nam, gối đầu lên chân y, vòng tay ôm vòng eo rắn chắc mạnh mẽ, vừa nhắm mắt hưởng thụ vừa nói khẽ, “Tại ta muốn được A Nam đút ăn thật nhiều mà.” Hắn là một tảng đá lòng tham không đáy đó.
Trọng Đạo Nam bất đắc dĩ xỉa vào trán hắn, lại đổi được tiếng cười khanh khách.
Xoa một hồi, giọng Tiểu Thạch Đầu càng lúc càng nhỏ, nhịp thở chậm dần, hình như là ngủ mất rồi.
Trọng Đạo Nam nhìn hắn hồi lâu, thở dài, “Y như heo con thế này.” Nhưng hôm nay đi đường quá lâu, chắc Tiểu Thạch Đầu mệt lắm.
Y dịu dàng lướt đầu ngón tay dọc theo gương mặt Tiểu Thạch Đầu, từ từ nâng Tiểu Thạch Đầu bay lên. Động tác hết sức nhẹ nhàng, sẽ không làm Tiểu Thạch Đầu thức giấc. Nhưng sau khi Trọng Đạo Nam đặt hắn xuống giường, đắp chăn kín mít thì Tiểu Thạch Đầu mơ màng choàng tỉnh.
Chỗ này là khách điếm, tuy giường đã được dọn sạch nhưng vẫn mang hơi thở xa lạ với Tiểu Thạch Đầu.
Hắn giật mình mở to mắt, thấy Trọng Đạo Nam ngay bên cạnh mới an tâm, hắn cứ nhìn chằm chặp như vậy đến lúc Trọng Đạo Nam đối mắt với mình.
“Ngủ đi, ta ở đây mà.”
Tiểu Thạch Đầu hấp háy đôi mắt, nhỏ giọng hỏi, “A Nam, khi nào chúng ta thành thân?”
“…Ngươi muốn thành thân à?”
“Chẳng phải A Nam đã nói chúng ta là bạn đời sao?”
“Ừ, chờ Tiểu Thạch Đầu lớn rồi chúng ta sẽ là bạn đời.”
“Bạn đời có thành thân không?”
“Có.”
“Bây giờ ta đã hóa hình rồi, chúng ta thành thân liền có được không?”
“Giờ thì chưa được.”
“Tại sao vậy?” Tiểu Thạch Đầu cuộn mình trong chăn bỗng dưng thấy thương tâm.
A Nam đã nói sau này bọn họ sẽ trở thành bạn đời mà, bạn đời tức là ở chung với nhau suốt đời. Còn thành thân là tuyên bố với thế gian bọn họ mãi mãi ở cùng nhau, không rời không bỏ.
Lúc trước Tiểu Thạch Đầu chưa hóa hình, tuy rất mong chờ nhưng Tiểu Thạch Đầu luôn cố gắng nhẫn nại. Mà bây giờ đã hóa hình rồi, tại sao A Nam vẫn chưa muốn làm bạn đời?
Ý nghĩ này đã lởn vởn trong đầu Tiểu Thạch Đầu mấy lần rồi mà hắn do dự không dám hỏi, sau khi thấy đội rước dâu hôm nay, hắn nhịn không được mới hỏi thẳng. Hắn lấy hết can đảm để hỏi, kết quả… A Nam nói bây giờ chưa được.
Lúc nghe hai chữ “Chưa được”, Tiểu Thạch Đầu rất buồn, còn có chút đau lòng nữa.
Tại sao lại chưa được chứ!
Trọng Đạo Nam khom người, bóng y bao trùm toàn thân Tiểu Thạch Đầu, dán sát vào người Tiểu Thạch Đầu. Khoảncg cách gần như vậy, Tiểu Thạch Đầu đang giận dỗi có muốn tránh cũng không tránh được.
Hắn hừ một tiếng, rúc đầu vào chăn.
Trọng Đạo Nam nói với cục chăn, “Bởi vì… nếu thành thân rồi, chúng ta phải làm vài chuyện vô cùng vô cùng thân mật.”
“Thân mật lắm hả?” Tiểu Thạch Đầu ló mặt ra hỏi.
“Cực kỳ… cực kỳ thân mật đó.”
“Vậy… vậy là A Nam không muốn thân mật với Tiểu Thạch Đầu đúng không?” Tiểu Thạch Đầu tủi thân nói. Trọng Đạo Nam nhìn đôi mắt trong veo kia, suýt nữa không kiềm được bản thân, nhưng y không thể mất kiểm soát.
“Muốn chứ.” Trọng Đạo Nam áp mình lên Tiểu Thạch Đầu.
Vì bị đè nặng nên Tiểu Thạch Đầu núp dưới chăn không thể nhúc nhích. Tuy hơi khó chịu nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn bất động. Hắn chỉ nhìn A Nam, lại nghe A Nam nói, “Vì rất muốn… cho nên phải nhẫn nại.”
“Nếu thân mật ngay bây giờ thì Tiểu Thạch Đầu sẽ bị thương.”
“Tiểu Thạch Đầu không sợ bị thương!” Tiểu Thạch Đầu trừng to mắt, quả quyết nói, “Tiểu Thạch Đầu muốn thân mật với A Nam, Tiểu Thạch Đầu không sợ bị thương!” Tiểu Thạch Đầu chỉ muốn thân cận với một mình A Nam thôi, chỉ cần A Nam luôn đối xử tốt với mình thôi, có bị thương cũng không sao hết.
Tiểu Thạch Đầu giòn giọng nói, ánh mắt rất kiên quyết.
Từ ánh mắt và ngữ điệu là biết ngay Tiểu Thạch Đầu đang nghĩ gì.
Trọng Đạo Nam kéo Tiểu Thạch Đầu ôm vào lòng, hồi lâu sau vẫn nói, “Không được.”
“A Nam…”
“Bây giờ chưa được.”
“A Nam…” Vì không thể ức chế đau lòng nên âm thanh Tiểu Thạch Đầu phát run, “Ngươi không thích Tiểu Thạch Đầu nữa rồi…”
Trọng Đạo Nam, “…”
“Ngươi hết thích Tiểu Thạch Đầu rồi… cho nên mới không muốn thân mật với Tiểu Thạch Đầu đúng không?”
“Trong lòng ngươi đâu còn Tiểu Thạch Đầu nữa đúng không?”
Hỏi xong câu cuối, Tiểu Thạch Đầu không áp chế được cảm xúc trong lòng nữa, nước mắt đua nhau chảy dọc gò má.
Nước mắt trong suốt nhanh chóng biến thành vô số đá tí hon tròn trịa trơn láng, tuôn không ngừng được.
Tiểu Thạch Đầu vốn đang buồn ngủ bây giờ khóc không biết mệt. Hắn rất buồn, buồn đến mức không nghĩ ngợi được gì khác.
“Hu hu hu… A… A Nam…”
Trọng Đạo Nam nhìn đống nước mắt đá của Tiểu Thạch Đầu, vươn tay lau mãi mà không hết, y dỗ liên tục nhưng Tiểu Thạch Đầu nào có nghe thấy gì nữa, “A… nếu A Nam thích tảng đá khác… Tiểu… Tiểu Thạch Đầu… hu hu hu…”
“Tiểu Thạch Đầu tuyệt đối không ngăn cản A Nam đâu… Tiểu Thạch Đầu buồn lắm… hu hu hu…”
“Ta không có…”
“Chỗ này của Tiểu Thạch Đầu đau lắm…” Tiểu Thạch Đầu ngồi bật dậy, tay ôm tim, nước mắt chảy không ngừng, hắn mở to đôi mắt nhòe nhoẹt nhìn Trọng Đạo Nam, “Có phải Tiểu Thạch Đầu sắp chết không? Tiểu Thạch Đầu sẽ biến mất…”
“Ta thật sự không có thích tảng đá nào khác hết.”
“A Nam không cần Tiểu Thạch Đầu nữa, A Nam hết thích Tiểu Thạch Đầu rồi… hức…”
“Tiểu Thạch Đầu…”
“Đau lắm… nơi này đau lắm…” Tiểu Thạch Đầu sẽ chết… hắn sắp chết rồi…
“Haiz…”
“Ưm?”
Tiểu Thạch Đầu… Tiểu Thạch Đầu không đau tim nữa, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy mình sắp nổ tung luôn.
Bởi vì A Nam… lần đầu tiên A Nam hôn môi hắn mãnh liệt như vậy, sâu sắc như vậy, chứ không phải vừa chạm môi rồi dứt ra ngay bình thường nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.