Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ

Chương 5:




Cho tới nay, BBS() của đại học Hải Vị đều ở chế độ tự do. Vì lẽ đó ở đây sinh viên đăng kí luôn là đông nhất, mỗi ngày đều có vô số đề tài phát sinh.
()BBS (Bulletin Board System) hệ thống thống báo và hội họp bằng máy tính, cho phép người dùng thực hiện những thảo luận, nạp lên là lấy xuống các file. Có hàng ngàn BBS trên thế giới, hầu hết rất nhỏ, chạy trên một máy tính tương thích IBM với 1-2 đường điện thoại. Một số khác lại rất lớn.
Gần đây, có một đề tài bát quái đặc biệt hot. Hơn nửa tháng trước, một sinh viên nam nào đó chạy hớt ha hớt hải về lớp, đưa ra một tấm hình, này nhé, tin bắt quái mà có hẳn chứng cứ rõ ràng đấy nhé, sau đó lập tức có người nhận ra nhân vật chính ở trên bức hình, chỉ là khuôn mặt cả hai khá là mơ hồ, một người thì hoàn toàn không thấy rõ, nhưng có người nghi ngờ đó là Cận Tri An, còn cái người không có một chút thu hút kia lại vô cùng rõ ràng, đó chính là Trần Phỉ a.
Có người vây xem, có người căm ghét, có người đồng tình, có người cảm thấy không nên đào bới chuyện riêng tư của người khác, hoặc là có người thì căm ghét đồng tính luyến ái cảm thấy buồn nôn, hoặc là cảm thấy việc không liên quan tới mình nên né đi. Nói chung, đề tài này cứ sốt sùng sục, mấy ông tám bà tám truyền tai nhau vô số bình luận, trên trời dưới đất đều có. Cứ thế gây sốt được hai ngày, xét thấy đã tạo thành ảnh hưởng không hay đến người trong cuộc, chủ topic quyết định hủy nó đi.
Nhân loại chính là sinh vật dễ quên, mỗi ngày đều có vô số tin bát quái mới mẻ, sự việc hơn nửa tháng, đã sớm quên gần hết rồi. Thế nhưng, ngay đêm nay, lại xuất hiện một truyền đơn mới.
Trên truyền đơn có một lời tựa đặc biệt hấp dẫn nhãn cầu người khác:‘Soái ca dẫn “người ấy” đi ăn cơm, có phải đã tu thành chính quả?’
Truyền đơn vừa xuất hiện, lập tức nhóm lên ngọn lửa bát quái lần nữa, nhiệt độ cứ lên cao không ngừng. Ai cũng dồn dập suy đoán cái người kia là ai, vẫn chỉ có chân dung của Trần Phỉ là rõ ràng như lần trước. Bức hình ở lần đầu sau khi bị phát tán ra, hai ngày sau mới bị hủy bỏ. Lần này kỳ quái chính là, mới xuất hiện không được một giờ liền bị hủy rồi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, càng là bị cấm chỉ, mọi người càng phải nói chuyện say sưa, dồn dập mở các topic nghị luận sôi nổi. Bầu không khí cũng không tệ lắm, đại đa số đều là chúc phúc, số ít thanh âm không hòa hài đều bị em hủ lý luận trở lại. Trực đến đêm khuya, khi đã giáo huấn hết mấy kẻ ngu muội, các em hủ mới hài lòng đi ngủ.
Thế nhưng thanh âm không hòa hài hình như cố tình đánh lạc hướng mấy em hủ đi. Các nghị luận trái chiều nửa đêm lại xông ra dồn dập.Có người đặt nghi vấn, đồng tính luyến ái dù sao cũng không phải là xu hướng mà xã hội thật sự công nhân, liệu có làm nhà trường mất mặt hay không, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến mọi người, blablabla ….
Hôm nay là cuối tuần, Trần Phỉ ngủ một giấc thật dài, mãi đến tận mười giờ mới thức dậy. Cận Tri An không ở trong phòng, hẳn là đi ra ngoài rồi. Miễn cưỡng rửa mặt, rồi chậm rì rì đi ra ngoài ăn điểm tâm.
Trần Phỉ là một giáo chủ mù đường, ngay đến căng tin còn không tìm ra được, haizzz … không thể làm gì khác hơn là một đường hỏi người vậy. Thế nhưng ngày hôm nay Trần Phỉ cảm giác đặc biệt kỳ quái, đi trên đường, ánh mắt mọi người đều là như có như không rơi vào trên người mình, họ cứ nhỏ giọng cùng đám bạn xung quanh xì xào bàn tán.
Có chút trắng trợn rồi nha, ánh mắt họ hoặc là tràn ngập hiếu kỳ hoặc là chăm chú dò xét, làm Trần Phỉ rất không thoải mái.
Cậu cau mày suy nghĩ, trừ việc mình ba chân là đặc biệt khác người ra, ngoài ra còn có gì đặc biệt đặc biệt khác người hơn nữa sao?
Lẽ nào nguyên chủ đã làm gì đó, Trần Phỉ khổ rơi xuống mặt, nguyên chủ kỳ thực là đại nhân phương nào vậy?
Ở căng tin mua bánh bao cùng sữa đậu nành, liền trực tiếp trở về phòng ngủ, căng tin nhiều người, Trần Phỉ thấy rất khó chịu. Loại cảm giác toàn thế giới đều biết, chỉ có mình lại chẳng hay biết gì, trọng điểm là rất không hiểu ra sao, chịu đựng những cực khổ này vốn không phải là điều mà cậu cần trải nghiệm.
Trần Phỉ ngoại trừ mạnh mẽ quay về trời cao giơ ngón giữa, mắng một tiếng “thao trứng”, đừng có bạc đãi với hồng nhan như vậy chứ.
Mẹ nó, nhân vật chính trong mấy cuốn tiểu thuyết sau khi sống lại, không phải sẽ rất sảng khoái rồi lại YY sao, nào có giống như mình cực khổ như thế, đạo lý công đạo ở đâu!
Trở lại phòng ngủ, phiền muộn ăn điểm tâm, mài mò làm tiếp phần mềm tiện ích. Mãi tới giữa trưa Cận Tri An mới trở về, Trần Phỉ rốt cuộc cũng có thể giải đáp nghi hoặc ở trong lòng rồi.
Trần Phỉ chuẩn bị tâm lý thật tốt, mặc kệ sẽ biết được nhiều chuyện kinh thiên động địa, cậu vẫn cảm giác mình đều có thể tiếp thu, hơi hơi chau mày, thấp thỏm hỏi hắn: “Cận Tri An, trước khi tôi mất trí nhớ, có phải là đã phát sinh chuyện gì đó không tốt hay không?”
Cận Tri An không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi lại: “Cậu nghe được lời đồn đãi gì rồi?”
“Không có chuyện gì, chỉ là cảm giác là lạ…” – Trần Phỉ đáp.
Cận Tri An đánh gãy Trần Phỉ, nói thẳng: “Cậu không cần phải để ý đến những chuyện này, không phải đại sự gì, cậu không cần thiết phải biết.”
Trần phỉ lông mày chau lại càng chặt, loại cảm giác chỉ có chính mình không biết,mà càng không biết, thì càng muốn biết. Huống hồ Trần Phỉ cũng không thích trốn tránh, vì thế tức giận sưng mặt lên, trừng mắt Cận Tri An: “Tôi là người trong cuộc, tôi có quyền biết!”- Nghểnh cằm lên, một mặt phẫn uất cùng bất mãn.
Cận Tri An cảm thấy thú vị, người này sau khi mất trí nhớ, giống như trở nên phóng khoáng lạc quan hơn, cậu ta quả thật có quyền lợi để biết, có thể nói cho cậu ta được sao? Cận Tri An chần chờ.
Trần Phỉ nhìn ra hắn đang do dự, nhất thời vô cùng đáng thương cầu khẩn nói: “Cậu mau nói cho tôi biết đi, kìm nén như vậy rất khó chịu, ngủ đều không ngủ ngon.”
“Trên BBS của Hải Vị có đáp án mà cậu muốn.” – Cận Tri An chung quy vẫn là trả lời.
Trần Phỉ trong lòng có một quyết định, biết nguyên nhân rồi thì có thể đi giải quyết, nếu như vẫn không biết, cũng chỉ có thể làm cho nó mục nát ở nơi đó luôn. Thế nhưng cũng không thể tránh khỏi phiền muộn, là nghiêm trọng đến mức nào a, BBS sao, như vậy chẳng phải là mọi người đều biết?!
Lập tức lên mạng, click vào. Trần Phỉ đời trước không thường lên BBS, Trần Phỉ bây giờ cũng thế, Vì lẽ đó từ khi sống lại đến nay chưa một lên lên BBS cập nhật tin tức.
Nhìn thấy topic kia, sắc mặt Trần Phỉ trầm xuống, rất nhiều topic đều đang thảo luận vấn đề đồng tính luyến ái, không phí đặc biệt sôi nổi, hơn nữa toàn là nói về người kia, đại thể phán đoán là đã bắt đầu xảy ra chuyện gì hay chưa. Tuy rằng topic bát quái buổi tối ngày hôm qua xuất hiện không tới một giờ, nhưng vẫn có người tay mắt lanh lẹ lưu giữ lại, hiện tại đã trở thành hình ảnh đã đứng đầu trên BBS.
Hình ảnh này chính là ngày hôm qua Trần Phỉ cùng Cận Tri An ăn cơm, người chụp ảnh có kỹ thuật rất tốt, đem bức ảnh vốn là bình thường, miễn cưỡng có thể soi sáng ra mấy phần ám muội.
Trong nháy mắt, Trần Phỉ liền nghĩ đến Tô Khả Khả, cô ta khi đó nói xin lỗi, còn nói nguyên chủ hiểu lầm cô ta nói xấu nguyên chủ, lẽ nào là tin đồn đồng tính luyến ái này?
Mặc dù muốn vạch trần Tô Khả Khả chính là người gây ra, thế nhưng biểu hiện của Tô Khả Khả xác thực không có tỳ vết, một cô sinh viên, có thâm cừu đại hận gì mà lại muốn bôi xấu danh dự người khác như vậy chứ? Trần Phỉ tuy rằng không thích cô ta, thế nhưng cũng không muốn suy đoán lung tung, thật là quá ly kỳ rồi.
Trần Phỉ cảm giác không bất ngờ lắm, khôi phục lịch sử truy cập của nguyên chủ, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, kết quả xấu nhất chính là nguyên chủ thuộc loại mặc người chém giết, thế nhưng tình huống bay giờ không đến nỗi tệ, hầu hết các đánh giá trên BBS căn bản đều là chúc phúc cùng lý luận khách quan, cũng không có vung lời dung tục.
Mà Trần Phỉ có điều không biết, kỳ thực những lời mắng chửi Trần Phỉ cũng rất nhiều, thế nhưng vì không lý trí khách quan, đều bị quản trị mạng cắt bỏ, chỉ để lại những topic cùng lời bình “Đẹp đẽ” thôi.
Mẹ nó, quả nhiên nhiệm vụ thiết yếu chính là tẩy trắng chính mình sao, tiểu gia ta thật sự không thích làm người nổi tiếng, ta căn bản cả một đời phóng đãng bất kham, yêu máy vi tính, mẹ kiếp, chuyện này quá máu chó rồi!
Mặt mày ủ rũ hướng về Cận Trí An xin lỗi: “Xin lỗi người anh em, xem ra đã lôi cậu cùng kéo xuống nước rồi.”
Lại hỏi tiếp: “Hồi trước tôi có biểu hiện gì khác thường sao? Tại sao tất cả mọi người đều nhận định tôi là đồng tính luyến ái chứ?”
Cận Tri An lật lật sách, không chút biến sắc nói: “Không rõ ràng.”
Trần Phỉ thương cảm, ngay cả bạn cùng phòng cũng không biết, còn có thể tìm ai hỏi đây. Thời gian nằm viện, mỗi ngày đều chỉ biết giăng lưới bắt chim ở bên ngoài cửa sổ (ý là ẻm tưởng tưởng á), Trần Phỉ đã nhìn ra rồi, nguyên chủ vốn là không có bằng hữu nào cả.
Haizzz! Bây giờ bất kể trong quá khứ có bóng ma gì, hiện giờ cũng không cần phải để ý nữa, có để ý thì giải quyết được gì chứ, rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian thôi, đúng không…..
Trần Phỉ lại nghĩ tới một vấn đề, “Náo động đến lớn như vậy, ảnh hưởng không tốt, có thể bị đuổi học hay không?”
Lần này Cận Tri An rất khẳng định: “Sẽ không, trường học không quản chuyện này, cậu không cần phải để ý đến nó nữa, qua một thời gian ngắn là ổn thôi.”
Cận Tri An không phải loại người chỉ tùy tiện bảo đảm điều gì đó, lời nói ra đặc biệt làm cho người khác tin phục, đại khái là do tướng mạo quá ưu tú chăng?
Trần Phỉ hai ngày nay cùng Cận Tri An ở chung, có thể thấy tính tình Cận Tri An chính là nói một không nói hai, còn nữa, tính tình của Trần Phỉ lại không phải buồn lo vô cớ, nghe Cận Tri An nói xong, hoàn toàn đem tâm thả lại trong bụng, chỉ cần không quá ảnh hưởng trực tiếp đến mình, bị người khác nghị luận một trận cũng sẽ không thiếu một miếng thịt a.
Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, phỏng chừng cho dù không có đau buồn uất ức, đại khái cũng sẽ cảm thấy nuốt không trôi. Còn đối với Trần Phỉ, giống như là không có chuyện gì xảy ra, xoay người lại cùng “Lão bà” tương thân tương ái.
Dựa theo tính nết trước đó của Trần Phỉ, Cận Tri An còn đang lo lắng không yên, suy nghĩ phỏng chừng lại một trận trầm mặc ưu thương, tại sao bây giờ một chút cảm giác cũng không có? Không biết vì lý do gì, hiện tại trong lòng sinh ra một loại tâm tình tán dương cùng yêu thích, Trần Phỉ như vậy, khiến Cận Tri An vô cùng thưởng thức.
Trần Phỉ quả thật hoàn toàn không có lo lắng, còn âm thầm cảm thấy hài lòng nữa, kỳ thực tẩy trắng chính mình dễ dàng như vậy? Tiến công tốt nhất chính là phòng thủ (), cổ nhân không lấn được ta!
() chế từ câu này “Phòng thủ tốt nhất chính là tiến công?” >,< Cùng “Lão bà” đại chiến một đêm, tỉnh lại sau giấc ngủ, Trần Phỉ chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái. Trời là màu xanh … í … mây là màu trắng kìa. >,< Mình quả nhiên quá tài giỏi! Tay không vũ khí mà cũng quét sạch quân địch, càn khôn mạnh mẽ thanh trừng cả trường, xua đi tất cả thế lực hắc ám, khiến bầu trời quang đãng trở lại. Trần Phỉ vừa đánh răng vừa có những suy nghĩ này: “Khà khà khà”- Vô cùng biến thái cười ra vài tiếng. Cận Tri An ở bên cạnh nhìn thấy, chợt cảm thấy ngứa tay, muốn gõ gõ vào đầu người nào đó, xem bên trong có cấu tạo là gì. Không chút nghi ngờ nào, giờ học hôm nay, Trần Phỉ rất được chú ý, nương theo đó là tiếng xì xào bàn tán. Những gương mặt trẻ tuổi kia không hề có ý che giấu hiếu kỳ của chính mình, gần như thương tổn được người khác, sẽ khiến cho bản thân thỏa mãn vậy. Trần Phỉ nỗ lực không cho mình luống cuống, ánh mắt nhìn thẳng, chậm rãi chống nạng, trấn định tự nhiên mà tìm tới chỗ ngồi. Thế nhưng bàn tay nắm vào nạng càng ngày càng trắng, ánh mắt như là đao như thế, tưởng chừng như muốn nỗ lực xé Trần Phỉ ra, tìm kiếm từng góc tư mật của Trần Phỉ. Cậu cuối cùng đã rõ ràng rồi, tại sao người ta nói, có lúc ánh mắt cũng là một loại vũ khí. Trần Phỉ cho rằng, chỉ cần chuẩn bị kỹ càng, hết thảy chỉ là dự đoán mà thôi, sẽ không có gì phải căng thẳng cả. Nhưng tại vào thời điểm hiện tại, mới phát hiện thật sự quá khó khăn rồi, cho dù không tim không phổi như Trần Phỉ cũng không tránh được cảm thấy không chịu đựng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.