Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 49: Thiên Hữu?




Rất nhanh, Trương Thuận Niên liền mang bọn họ đến trước một tòa tiểu viện riêng lẽ, sân viện theo kiểu cũ có chút rách nát, nhưng nhìn sơ thì hình như đã sửa sang qua, kích thước cũng vừa vặn.
Trương Thuận Niên để bọn họ đứng tại chỗ ý đợi một hồi, rồi hướng cái sân hô to: “Thím Vương! Cháu mang người đến nè.”
Đối diện sân viện là một tòa lầu nhỏ đã tu sửa qua, cao bốn tầng, trên vách tường còn trét vôi trắng, là dạng phòng ốc nông thôn kiểu cũ lưu hành vài năm trước. Không lâu, cửa sắt tòa nhà lầu đối diện mở ra, một người phụ nữ mập mạp đeo tạp dề đang một bên lau lau tay một bên bước tới: “Tới nè, tới nè, sao sớm thế, tôi còn tưởng rằng giữa trưa mới đến chứ?”
Người phụ nữ kêu thím Vương này cười chất phát nhiệt tình, như đại đa số phụ nữ nông thôn khác, không có trang điểm, làn da thô ráp, mái tóc đen quấn lên giản đơn, dùng một cây trâm quấn vòng giữ chặt. Thím Vương đi đến, vỗ vai Trương Thuận Niên: “Niên tử, vào nhà uống miếng nước đi, hôm qua thằng Hải còn nhắc đến con đó, ây dô, nếu Đại Giang còn đây thì tốt rồi.”
Thím Vương nói xong, khuôn mặt vốn nhiệt tình bỗng dưng xìu xuống, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại, hướng qua tiếp đón bọn Trang Thiển: “Coi tôi này, mấy người là đám người xin tạm thời ở lại trong thôn ha, mấy đứa nhóc thành thị thật khác à nha, da dẻ nộn thịt, nhìn thấy liền lên tinh thần, đến, đối diện cái sân viện này là nhà tôi, bình thường không có ai ở, nhưng có người đến thì cho thuê. Mọi người đừng nhìn phòng nhà này cũ, đồ dùng bên trong đều còn mới đó, đều dùng gỗ tốt làm ra, không phải tôi nói quá chứ cha tiểu Vũ là thợ mộc… ”
Vốn thím Vương cừa dẫn bọn Trang Thiển vào nhà vừa hăm hở nói chuyện, nhưng khi nói đến đây, bà dường như kiêng kỵ điều gì đó, thình lình ngậm tăm lại, trên mặt chỉ còn nét sợ hãi kinh hoàng. Đôi tay thô sần của bà khép chặt lại, làm thành tư thế bái phật, hướng trời xanh bái lạy hai cái, sau đó mới buông tay, ngượng ngùng xoa xoa tay lên cái tạp dề: “Mấy cô cậu xem tôi nói chuyện bậy bạ gì này, trước vào nhà đi, hôm qua tôi đã dọn dẹp qua rồi.”
Mọi người liếc nhìn nhau, đi theo vào trong nhà.
Đây là một căn nhà hai tầng, ánh sáng trong phòng có chút ảm đạm, nhưng bên trong cũng đã sửa mới lại, nền sàn cũng không phải xi măng, mà là gạch tráng men, trên tường dùng giấy dán tường màu nhạt, trong sảnh phòng cũng không bày bừa đồ dùng vật dụng này nọ. Từ cầu thang đi lên, nền đất đều là nền lót, tuy thoạt nhìn là chất liệu gỗ lại có chút bình thường, nhưng lại khiến màu sắc căn phòng sáng sủa không ít, lầu hai có ba phòng, đồ dùng bằng gỗ bên trong khá đầy đủ, chất lượng cũng không tồi, tuy hình thức đơn giản, nhưng được cái rắn chắc dùng bền.
“Các cô cậu xem, đây là phòng ngủ của chủ nhà, gian này là của trẻ con, còn phòng này bình thường không có ai, bày mấy cái chăn đệm là có thể ngủ rồi, ở lầu một còn có một phòng khách (Xuân: phòng dành cho khách nha).” Thím Vương giới thiệu phòng, ánh mắt hướng đến bức tường trong phòng chủ nhà đầy ảm đạm và bi thương, nơi đó có mấy cái đinh, thứ bên trên lại trống không, tường màu trắng chỉ còn chút hai vệt hình vuông mờ mờ.
Sau đó mọi người nhanh chóng quay trở lại phòng khách, Trang Thiển lấy ra một nộ sô pha thiệt lớn, mời thím Vương ngồi xuống: “Thím Vương, mời ngồi.”
Ánh mắt thím Vương lộ ra kinh ngạc cùng hâm mộ: “Là dị năng không gian! ”
“Vâng ạ, không biết sao lại có nữa, tỉnh dậy thì liền có cái không gian này.” Trang Thiển gật gù đầu, trên mặt là vẻ kiêu ngạo và vui sướng.
“Không gian dị năng rất tốt! Đứa nhỏ này vận khí thật không tồi mà.” Thím Vương có chút cận trọng lau lau tay lên tạp dề, do dự nhìn cái sô pha trắng bông, “Tôi không ngồi cái này đâu, cho tôi cái băng ghế là được rồi.”
Úc Mộng Dao ôn nhu đặt tay lên vai thím Vương, nhẹ nhàng ấn bà ngồi trên sô pha, thoáng mang dáng vẻ nũng nịu của cô gái mới lớn với người lớn tuổi: “Thím Vương, thím cứ ngồi đi mà, chúng con là khách, sao có thể để chủ nhà là thím ngồi trên băng ghế cứng rắn được chứ.”
Thím Vương tiếp tục chùi chùi cái tạp dề: “Ầy, vậy được rồi, tôi ngồi.”
Bà nhìn Trang Thiển lấy ra thêm một cái bàn trà cùng bộ trà cụ, sau đó bắt đầu pha trà, nội tâm không khỏi có chút thổn thức, mấy đứa nhỏ thành phố chú trọng nhiều thứ ghê.
“Thím Vương, bọn con muốn hỏi thím một chút về tình huống mạt thế.” Diệp Cảnh Trình cười tao nhã lịch sự, dễ dàng làm cho người lớn tuổi sinh ra hảo cảm.
Thím Vương gật đầu, mới vừa chuẩn bị đồng ý, dột nhiên túi tiền bà phát ra tiếng động, thím Vương giật mình, ngượng ngùng lấy cái đồng hồ điện tử từ trong túi tiền ra: “Ây dô, tôi phải về nấu cơm, nếu được thì buổi chiều tôi sẽ qua đây.” Thím Vương hơi khó xử nói.
Cố Thần đẩy tách trà ngon đến trước mặt thím Vương: “Nếu không thì thím đến đây ăn đi? Bọn tôi vừa lúc cũng tính ăn cơm, thím giúp bọn tôi dọn dẹp phòng mà lại chưa có gì để cảm ơn hết.”
Thím Vương vội vã từ chối: “Ấy, nhà tôi còn hai đứa nhỏ đang chờ cơm, không sao mà.”
Diệp Hi Văn nhẹ nhàng kéo góc áo Diệp Cảnh Trình, ánh mắt chờ mong. Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu con mình: “Vậy thì thím dắt hai đứa nhỏ qua đây đi, thêm hai đôi đũa thôi mà, sẵn tiện luôn.”
“Này… Không ổn cho lắm?” Thím Vương vẫn còn chút do dự.
“Có gì không tốt chứ, thím xem con của tôi cũng lâu rồi chưa có ở chung với bạn cùng lứa, để mấy đứa nhóc chơi với nhau cũng đâu sao!” Diệp Cảnh Trình lại xoa đầu con trai, Diệp Hi Văn thẹn thùng cúi đầu.
Thím Vương nghĩ một hồi thì gật đầu: “Được rồi, tôi đi gọi hai thằng nhóc qua?”
“Không thì thím Vương cứ ngồi đây trước một lát đi, cơm tối xong thì lại đi kêu, sẵn tiện bọn tôi muốn hỏi thím một số chuyện về mạt thế.” Cố Thần lên tiếng.
Thím Vương phân vân một lúc, ngồi xuống, dù sao lương thực ở mạt thế rất thiếu thốn, bớt chút nào hay chút ấy, nhưng dưới tình huống này, bà cũng không thể cứ từ chối mãi, cho nên đành phải lưu lại.
Diệp Cảnh Trình cùng Úc Mộng Dao đi nấu cơm, thím Vương cẩn trọng ngồi trên sô pha cùng những người còn lại nói chuyện, ban đầu là còn hơi xấu hổ, nhưng vốn là một phụ nữ nông thôn chất phát tốt bụng, hơn nữa mấy người bọn họ lại có tài ăn nói, rất nhanh mọi người nói chuyện đến nhiệt huyết hừng hực.
Chồng thím Vương họ Trương, hồi cưới bà xong, thì ở lại đây sinh sống, bà có ba thằng con, đứa lớn nhất tên Trương Thuận Giang, đứa thứ là Trương Thuận Hà, thằng bé nhất là khi đến đã lớn mới có tên Trương Thuận Hải, thằng bé mới mười hai tuổi, chỉ lớn hơn năm tuổi so với cháu đích tôn Trương Hoa Dương.
Vốn là cả nhà có chút nghèo khó, nhưng sau đó con thứ hai được đi học, buôn bán kiếm lời, mỗi ngày cũng trở nên tốt hơn, Trương Thuận Hà sửa chữa lại phòng ốc, ở cùng cha mẹ và nhóc em, Trương Thuận Giang thì ở lại phòng cũ, mọi người ở chung có thể chiếu cố lẫn nhau. Nào ngờ mạt thế nói đến liền đến, chồng bà, vợ chồng Trương Thuận Giang cùng con dâu thứ hai đều biến thành tang thi, trong nhà lập tức khốn khó, ban ngày Trương Thuận Hà cùng tham gia với mấy tiểu đội mạo hiểm hoặc là đi tuần tra để duy trì sinh kế, bà ở lại nhà giữ thằng con nhỏ với cháu nội, nhà của con lớn nhất cũng trở nên trống vắng, bình thường những người đến thuê đều trợ cấp vật dụng trong nhà.
Trang Thiển cũng kể lể một phen về việc một đường mạo hiểm trong mạt thế, thím Vương dường như đã thân thiết với họ hơn chút, đã hơi thiếu cảnh giác, cũng gần gũi hơn nhiều.
Lúc sau, Úc Mộng Dao cùng Diệp Cảnh Trình cũng bưng thức ăn ra, bọn họ đem sô pha cùng bàn trà thu lại, lấy một cái bàn tròn lớn khác, bắt đầu bày chén đũa, thím Vương cũng về nhà kêu hai con trai tới.
Đợi đến khi thím Vương dẫn hai con trai vào nhà, thì đã ngửi được mùi thơm nồng nàn của cơm nước, hai đứa nhỏ hít hít cái mũi, nuốt nước miếng, ánh mắt tràn đầy khát vọng. Nhưng mà trước khi rời khỏi nhà thím Vương đã căn dặn, cho nên bọn nhỏ chỉ nhìn, chứ không có động tác gì.
Thím Vương vừa nhìn thấy cái bàn, không khỏi âm thầm kinh hoảng, trên bàn có gà quay beer, cá kho tàu, còn thêm thịt sườn ướp tiêu, còn rau xanh thì mới mẻ tươi rói, trên đó còn bày thêm không ít thịt, thậm chí trong chén đều là cơm trắng tinh.
Thím Vương lập tức liền cẩn trọng, cho dù là trước mạt thế, bà cũng chưa từng ăn qua thức ăn thơm ngon như thế, huống chi giờ là mạt thế, nhà bọn họ một tuần nay còn chưa được ăn thịt cùng cơm trắng. Thím Vương lôi kéo hai con trai liên tục lùi về sau: “Việc này, này không được đâu, nhóc Trang Thiển à, mấy thứ này xa xỉ quá, tôi vẫn là về nhà ăn chút gì là được rồi.”
Thím Vương muốn xoay người bước đi, hai người con trai lại không động đậy chút nào, ánh mắt đầy khát vọng cùng chờ mong nhìm về thím Vương, rất có ý mẹ không cho con ăn con liền khóc luôn đó. Đặc biệt là đứa cháu nội nhỏ Trương Hoa Dương, đã sớm để ngón tay vào miệng cắn cắn rồi. Thím Vương nóng vội, ở sau lưng hai đứa nhỏ thầm nhéo một cái, dưới chân đứa nhỏ như mọc rễ, vẫn cứ bất động, nhưng mà một đứa là tuổi xế chiều mới có, một đứa là cháu đích tôn duy nhất, ngày thường cũng không biết phung phí, nếu không phải đến mạt thế thì lại được mài giũa, hiện tại đã ầm ĩ ngất trời rồi.
Úc Mộng Dao khi làm cơm thì vén tóc lên, mái tóc àu đen tuyền mềm mại đổ xuống bên vai, cô khẽ xoay người, nở một nụ cười ôn nhu: “Hai đứa em đói rồi phải không?”
“Cô ơi, cháu đói.” Trương Thuận Hải vội vàng lên tiếng, ánh mắt lia về dĩa chân gà, động cũng không động.
“Vậy lại đây ngồi ăn cơm đi nào.” Úc Mộng Dao chào hỏi, đứa nhỏ hoan hô một tiếng rồi chạy vụt đến trước bàn, khó khăn trèo lên băng ghế, cầm lấy đũa rồi bắt đầu tiến công. Thím Vương xấu hổ dùng tay nắm chặt mép quần, vẻ mặt hơi nóng nảy.
Úc Mộng Dao kéo thím Vương đến trước bàn ngồi xuống: “Thím ăn đi mà, không ăn thì sẽ lãng phí lắm đó, huống chi hai đứa nhỏ là đang thời kỳ phát triển, vẫn nên bổ sung đầy đủ dinh dưỡng mới tốt.”
Thím Vương khó xử nâng đũa, thế nhưng rất ít gấp thịt, ngẫu nhiên mới ăn chút rau cải, dáng vẻ dùng cơm đầy ngượng ngùng, nhưng bà cũng không ngăn hai đứa nhỏ ăn lấy ăn để, khiến cho mặt mũi đều là dầu mỡ, dfu sao hai đứa cũng lâu không ăn ngon như vậy, cũng đáng thương lắm.
Ăm cơm xong, thím Vương giữ chặt hai thằng con trai, không thèm nhìn ánh mắt cầu xin của bọn hắn, chuẩn bị kéo lôi hai người họ về nhà. Bà khom người, hết sức cảm tạ: “Thật là xấu hổ mà, ăn cơm như vậy…”
Trang Thiển cùng Cố Thần liếc nhìn nhau, Trang Thiển lấy ra một túi gạo lớn cùng mấy con gà sống đặt trước mặt thím Vương.
Thím Vương kinh ngạc: “Nhóc Trang Thiển… Cháu đây là, làm gì thế?”
Cố Thần bước đến đằng sau Trang Thiển, cười hì hì: “Thím Vương, bọn tôi muốn biết thêm chút thông tin về mạt thế thôi, đây là chút lòng cảm ơn.”
“Không không cần, điều này sao được chứ, hơn nữa, cũng không có gì đáng nói!” Thím Vương kích động bỏ tay hai đứa nhỏ ra, liều mạng xua tay.
Mấy con gài mái màu sắc xinh đẹp, bị trói chân thì cũng chỉ giãy dụa hai cái, kêu ra mấy tiếng, haai đứa nhỏ nhìn mấy con gà mái, áng mắt đầy khao khát. Phải biết rằng, mùa xuân là thời kỳ giáp vụ (Xuân: tháng ba ngày tám, thời kỳ giáp hạt, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém), lương thực tồn trong mùa đông đã dùng hết, lúa mới còn chưa có mọc ra.
Đầu năm nay ở nông thôn cũng không tồn nhiều gạo lúa, chỉ dự trữ đủ cho mình dùng, còn lại đều bán ra ngoài để cải thiện cuộc sống. Huống hồ con thứ của thím Vương Trương Thuận Hà có chút tài của, bà cùng bạn đời cũng không còn nuôi dưỡng gia súc nữa, chỉ là trồng ít rau củ ở trong sân để cả nhà dùng, bình thường chuyên tâm chăm con cháu, cùng hang xóm tán dốc mà thôi.
Lần này, hai đứa nhỏ đã vài ngày rồi mới được ăn thịt nên ánh mắt sáng rực.
“Nội ơi, nội biết mà!” Trương Hoa Dương cắn ngón tay, hầm hồ không rõ la to, “Nội ơi, bà nội, con muốn ăn trứng!! Con muốn ăn trứng!!”
Thím Vương hơi nóng nảy: “Nói bậy gì đó hả! Bà biết gì thì đã nói cho đám bọn họ hết rồi!”
“Con không biết đâu, con mặc kệ! Con muốn ăn trứng cơ!” Mắt Trương Hoa Dương đong đầy nước, đặt mông xuống đất ầm ĩ cả lên.
Thím Vương đỏ mặt nắm lấy mép quần, trong lòng bà muốn kéo đứa nhỏ dậy hung hăng dạy dỗ lại một phen, nhưng lại xấu hổ ở trước mặt nhiều người như thế nào đánh nó. Bà trừng mắt nhìn cháu nội một hồi, rồi nhìn về phía con út: “Hải tử, con kéo Dương Dương lên đi, thật là mất mặt mà ….”
Trương Thuận Hải nhìn chăm chú mẹ mình, đột nhiên đánh sang ánh mắt xem thường: “Mẹ, mẹ sợ gì chớ? Nói cho bọn họ biết thì cũng không mất miếng thịt nào, nhà của chúng ta giờ ở trong thôn là kém cỏi nhất đó!”
“Đó là…” Thím Vương bực bội cũng không biết nói gì thêm.
Cố Thần nhìn thím Vương: “Tôi cam đoan, tất cả những điều thím nói sẽ không truyền ra khỏi phòng này, thím xem bọn tôi cũng chỉ muốn mau chóng tìm thấy người nhà thôi, thím giúp bọn tôi đi mà!”
Thím Vương chần chừ nhìn năm con gà một trống bốn mái còn sống sờ sờ kia cùng bao gạo đầy ụ. Lúc này tiếng Trương Hoa Dương càng lớn hơn, nước mắt nước mũi đều chảy ròng: “Oa, mẹ ơi, ba ơi, con muốn ăn thịt, oa oa, con muốn ăn thịt….”
Nghe cháu nội nhắc đến cái chết của đứa con lớn, thím Vương càng thêm du dự, bà cắn răng, kết quả vẫn xách lấy túi gạo to: “Đứa nhỏ, việc này, những lời tôi nói các cậu không được nói cho người khác biết, thôn trưởng không cho nói với bất kỳ ai.”
Một hồi sau, Diệp Hi Văn mang theo hai đứa nhỏ lên lầu chơi, bàn tròn lớn được thu lại, mọi người một lần nữa ngồi trên sô pha.
“Trương gia thôn bọn tôi, trước kia không phải ở đây.” Thím Vương uống một hớp trà, hơi khẩn trương mở miệng: “Lúc quốc gia mới thành lập, thôn vẫn là nằm phía bên kia sau núi, sau đó phát rừng làm đường, toàn thôn mới dời đến đây.”
“Vốn dĩ, thôn ở chân núi, giữa sườn núi là từ đường, đây là ghi chép lại, từ đường xây dựng đã mấy trăm năm, bên trong chất đầy bài vị, kỳ thật chẳng ai biết là vào khi nào mà nó lại ở đó. Thế nên cho dù dời thôn, thì cũng không có di dời từ đường, bình thường khi tế tổ gì đó, đành trèo núi thôi, núi cũng không quá cao, chúng tôi là người làm việc đồng án, không ngại mệt, chẳng để bụng làm gì.”
Thím Vương tổ chứ lại ngôn ngữ: “Nhắc mới nhớ, từ đường này linh lắm, bình thường vào lễ mừng năm mới, chỉ có các cụ già trong thôn mới có thể mở cửa chủ trì, như tôi là vợ của Trương gia, chỉ được đứng ngoài mép cửa thôi. Tuy nhiên ngoài lễ mừng năm mới, nếu như thôn có tai họa gì thì đều sẽ mở cửa từ đường hiến tế, rất linh ngiệm đó nha, tôi nhớ rõ có năm hạn hán, một giọt nước cũng chả có, chúng tôi đành mở từ đường quỳ một ngày, ngày hôm sau trời lập tức mưa…” Bà nhớ lại, trên mặt là ánh sáng hào quang đầy thành kính.
“Hây…” Thím Vương hít một hơi, “Các cô cậu nhất định là muốn hỏi vì sao đường đến thôn lại bị đánh dấu đi! Đó thật sự là được tổ tiên trên trời phù hộ chúng tôi! Tôi chỉ nói cho cô cậu thôi, đừng nói với người khác, trước mạt thế, là lúc hè, mưa rơi không ngừng, vẫn rơi, hết chín ngày, mưa không lúc nào ngưng, mắt thấy nhà lớn Trang gia sắp ngập, nhà trong thôn cũng đầy nước, chúng tôi chuẩn bị tế tổ.”
“Kết quả, tổ tiên cư nhiên hiển linh, ngài giúp chúng ta tạo cảnh kỳ, còn ngừng mưa lại. Bất quá lúc ấy bọn tôi cũng không xem trọng mấy, mọi người biết đó, mấy đứa trẻ bây giờ đều không làm được việc, hây, lúc ấy tạo nên tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Về sau, chúng tôi dâng bảo vật lên từ đường, đó là do chính lão tổ tiên yêu cầu nha, tổ tiên cứ thế mà bắt đầu phù hộ chúng tôi.”
“Mọi người xem tang thi trên quốc lộ kỳ thật đều vây quanh từ đường, tổ tiên đem tang thi dẫn đi đó, như thế thì bọn tôi liền an toàn.” Trên mặt Thím Vương mang theo sự cảm kích đầy cực đoan với thứ không biết là gì đó, mơ hồ còn toát lên sự kiêu ngạo, hệt như thôn trưởng cùng chú tư họ Trương kia.
……
Mọi người trầm mặc, đúng là nghe qua thì không quá đáng tin, nhưng tất cả người trong thôn ai cũng tin tưởng như thế, khẳng định sau lưng còn có nguyên nhân.
“Ơ, Thím Vương, thím có biết Trương Mộ Vũ không?” Đường Duẫn Triết mở miệng, “Lúc nãy thím có nhắc đến ‘ba của tiểu Vũ’ là chỉ cha của cậu bé phải không? Hình như chú ấy là thợ mộc.” Đường Duẫn Triết nhớ đến những khúc gỗ bỏ cùng con ngựa gỗ cũ rich tràn đầy mụn vá được giữ gìn rất tốt ở trong sân viện kia, còn có những dụng cụ chuyên dùng rơi tán đầy đất….
Thím Vương nháy mắt đổi sắc, ánh mắt trợn từng thiệt to: “Việc đó… Ai nói cho mấy người biết về đứa nhỏ đó?!”
“Chúng tôi chính mắt nhìn thấy nó, thằng bé có gì không đúng ư?” Trang Thiển tò mò hỏi, Trương Mộ Vũ dường như bị thôn kiêng kỵ.
Thím Vương mặt mũi trắng bệch nghiêm túc lắc đầu: “Thiệt sự không thể nói được, đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, nhưng các cô cậu tốt nhất vẫn cách xa nó một chút, không tốt, không tốt đâu….” Bà nói xong, trên mặt không tự chủ mang theo sự sợ hãi cùng chán ghét, xen lẫn sự đồng tình cùng tiếc hận, thập phần phức tạp.
“Có gì không thể nói chứ, nó là sao chổi! Nó hại anh hai cùng ba!” Một tiếng nói lớn đầy bén nhọn vang lên, mọi người đồng loạt nhất tề xoay đầu lại, Trương Thuận Hải đứng ở ngay đầu cầu thang nói, vẻ mặt của Trương Hoa Dương cũng đầy sự chán ghét, trong mắt nó thậm chí còn ánh mắt.
Diệp Hi Văn đi ở cuối tỏ vẻ xin lỗi nhún vai: “Bọn họ phải xuống đi WC.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.