Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 32: Lãnh thổ của họ Bạch…




Bạch Lộ và Bạch Kiệt thường viết thư cho nhau, đóng vai một chị gái tốt khuyên nhóc con chăm chỉ đi học, hòa đồng cùng các bạn, đừng có không nói chuyện chỉ ngồi đọc sách một chỗ như trước nữa. Bạch Kiệt hồi âm rất chậm, đến tận lúc sắp sang năm mới mới có một phong thư, kèm theo ảnh chụp mới nhất, cũng gần tương tự với tấm chụp hồi ở nhà ông Bạch mừng năm mới, mặc một thân trang phục đời Đường màu đỏ thẫm, mái tóc nâu mềm mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ mà xinh đẹp khẽ cúi, lông mi thật dài thật cong, nở nụ cười.
Bạch Lộ cầm trong tay ảnh chụp khoe khắp nơi, dẫn đến một mảnh hâm mộ trong lớp. Cô bé con thực tự hào, cảm thấy Bạch Kiệt đã đi nhưng vẫn không quên bé, hơn nữa còn gửi ảnh chụp đang cười. Bạch Lộ ngắm đi ngắm lại, vô cùng đắc ý, xem ảnh chụp như bảo bối mà cất thật cẩn thận, thỉnh thoảng lại lấy ra xem lại.
Đột nhiên có một sự kiện lớn xảy ra đánh mất tâm tình sung sướng của cô bé.
Bạch Bân và Đinh Hạo lên cấp 2. Ông Bạch đã chọn được trường học thật tốt. Bạch Bân thành tích ưu tú đương nhiên không có ý kiến gì. Đinh Hạo học nhảy lớp, thành tích thi tuyển cũng nằm trong top đầu, trường học cũng vui vẻ chấp thuận.
Bạch Lộ chú trọng học tập toàn diện, thành tích tại trường cấp một cũng không tệ lắm, là một học sinh lớp ba tốt, nhưng muốn ngay lập tức lên cấp hai là không có khả năng. Cô bé con thực thất vọng, suy đi tính lại đành nói với anh trai: “Anh, em sẽ cố gắng học tập. Anh chờ em nhé…”
Đinh Hạo ở bên cạnh chọc chọc nàng: “Sợ là không kịp đợi đâu. Bạn học tiếp thì chúng tôi sẽ lên cấp 3, ha ha!”
Bạch Lộ câm nín, nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, đôi mắt nhỏ long lanh càng đáng thương, nhìn chăm chăm Bạch Bân, chỉ sợ chớp mắt một cái là không thấy anh nữa.
Bạch Bân thu thập hành lý đến trường. Trường cấp 2 cách khá xa nhà, mỗi ngày đi về không thuận tiện. Bạch Bân cùng ông Bạch tính toán một hồi, quyết định ở lại trường. Ông Bạch đã an bài trước, cũng được đáp ứng rồi. Ông cảm thấy Bạch Bân hiện giờ nói quá ít, muốn giúp cậu tiếp xúc nhiều hơn với bạn đồng trang lứa.
Ba mẹ Bạch Bân đem đứa con ném ở chỗ này bước đi. Ông Bạch đau lòng Bạch Bân, thường bảo Bạch Bân qua ở với mình nhưng Bạch Bân không đồng ý. Ông thấy còn có một Đinh Hạo ở cùng, lại được dì Ngô chiếu cố, cũng ngầm chấp nhận. Lần này Bạch Bân trọ ở trường, còn cố ý gọi Đinh Viễn Biên đến bảo cho Đinh Hạo ở cùng với Bạch Bân, xem như chăm sóc cho nhau. Đinh Viễn Biên đương nhiên đáp ứng. Anh vốn cũng đang nghĩ đưa Đinh Hạo học ở trường này, nhưng không ngờ tới có thể dính vào ké chút ánh sáng của nhà họ Bạch, trước thời gian đã đóng gói Đinh Hạo đem tặng tốt lắm, để hai người chuẩn bị đầy đủ ngày mai cùng nhau đến trường.
Mẹ Đinh Hạo chuẩn bị hành lý đem theo chủ yếu là đồ ăn và quần áo. Đinh Hạo xếp ra một ít rồi còn lại đa phần để lại nhà Bạch Bân, chỉ cầm theo vài bộ bình thường để thay. Trường học có đồng phục, có đem đi cũng không mặc, tốt nhất là cứ để lại nhà Bạch Bân. Đứa nhỏ này một bên lục lọi quần áo, một bên xua đuổi Bạch Lộ: “Bạch Lộ này, ra ngoài nhanh lên chứ? Bọn tôi đang thu dọn quần áo đấy, đứng một hồi cẩn thận lại thấy thứ không nên xem giờ…”
Đinh Hạo cầm trong tay một cái túi nhỏ đựng nội y lắc lắc. Cái này để từ hai ngày rước, lúc Bạch Lộ đi vào vẫn chưa kịp thu thập. Cô bé con không biết, tự nhiên mở ra nhìn nhìn – đương nhiên, kết quả cũng không phải đỏ mặt chạy nữa. Bạch Lộ được nuôi dạy theo tư tưởng ‘nam nữ bình đẳng’, là con gia đình bộ đội hẳn hoi. Cô bé con lúc ấy vô cùng phẫn nộ, cầm gói to ném thẳng lên đầu Đinh Hạo. Đinh Hạo vứt đồ bừa bãi lung tung ở phòng của anh nàng như thế này, lỡ để cho anh nhìn thấy thì biết làm sao (lần đầu tiên comt ở trong chương, bạn nhỏ Bạch Lộ thân ái, anh của nàng rất muốn xem =)))
Lối suy nghĩ của Bạch Lộ bao năm vẫn như một, trước tiên là nghĩ tới anh trai, sau đó mới đến chính mình.
Đinh Hạo hiện giờ là một đứa nhỏ hư hỏng. Bạch Lộ nhìn nhìn anh bé cùng Đinh Hạo vai sóng vai thu dọn đồ đạc bước vào trung học, tâm sinh giận dữ, chạy qua dùng sức nhéo lưng Đinh Hạo một phen: “Tôi xem, còn sờ soạng nữa không?!!”
Đinh Hạo thình lình bị ăn đau, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Bạch Lộ, quân tử động khẩu không động thủ, không động thủ nha! Ê, này…!”. Trên lưng cậu cũng sợ nhột. Bạch Lộ nhéo chút chút vậy, nói là đau không bằng nói là vừa nhột vừa đau. Bạch Lộ may mắn phát hiện, nhược điểm của Đinh Hạo chính là trên lưng. Cô bé con mang tâm lý trả thù lại nhéo thêm vài cái, quả nhiên Đinh Hạo uốn éo vặn vẹo như con tôm trốn tránh, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi: “Bạch Lộ, tôi, tôi, tôi sai rồi! Sai lầm rồi, buông tay… Ai u!”
Bạch Bân dọn xong đồ đạc của mình, lúc này mới đi qua tách hai người ra, cứu Đinh Hạo. Cứ như vậy thêm một lúc thì hai người kia sẽ xáo trộn tất cả quần áo vừa gập mất, Bạch Bân sâu sắc cảm nhận phải tách ra mới quản lý được hai đứa này: “Được rồi. Bạch Lộ đi giúp dì Ngô rửa hoa quả đi, đợi chút nữa cùng ăn.”
Nhiều năm như vậy, Bạch Lộ vẫn luôn cảm thấy anh của mình bất công, hiện giờ lại càng rõ ràng. Cô bé một bên lê từng bước từng bước cọ cọ lưu luyến ra ngoài, một bên than thở: “Anh, anh lại giúp Đinh Hạo. Em mới chỉ nhéo bạn ấy có vài cái… Em vẫn chưa dùng sức đâu…”
Đinh Hạo nằm úp sấp trên giường không động đậy. Bạch Bân cầm quần áo của Đinh Hạo đang tán loạn ở trên giường thu dọn gọn gàng, lại xếp thêm vài món đồ dùng cá nhân nho nhỏ, chuẩn bị xong xuôi, nhìn lên giường vẫn thấy Đinh Hạo nằm ở đó, đi qua sờ soạng lưng cậu một phen: “Còn không  dậy à?”
Đinh Hạo ‘ôi’ một tiếng. Bạch Bân nghe thấy không đúng lắm, bảo cậu xốc áo lên xem, quả nhiên có vài ấn đỏ hồng, một chỗ còn chảy chút máu. Bạch Bân nhíu mày, lấy hòm y tế nhỏ ra: “Lúc nãy tại sao không nói?”
Đinh Hạo bị anh ấn ấn vào chỗ thắt lưng, nhột nhạt muốn né tránh: “Tôi làm sao biết Bạch Lộ nuôi móng tay dài vậy chứ. Tôi không đau, chỉ nhột thôi. Vừa chọc là bị nhột, lúc nãy thiếu chút nữa cười đến thở không nổi rồi!”
Bạch Bân vẫn thực quan tâm thân thể Đinh Hạo: “Còn bị nhéo chỗ nào nữa không? Đau ở đâu nữa?”
Đinh Hạo xoa xoa mặt từ trên giường ngồi dậy, khóe miệng còn mang theo nụ cười cứng ngắc: “Còn. Cười đến mặt đau.”
Bạch Bân búng nhẹ vào ót cậu một cái, cũng cười.
Trường trung học mà Bạch Bân và Đinh Hạo vào là trường liên hợp tiểu học và trung học, chia làm hai khu riêng biệt, thư viện, phòng thí nghiệm, sân bóng rổ, sân tennis đầy đủ tất cả mọi thứ, thậm chí còn xin được phê chuẩn một khu đất trống làm sân bóng, còn có một cái cầu vượt nối giữa hai khu liên tiếp, không kém bao nhiêu so với trường đại học. Mỗi học sinh trong trường, có thể vào được đa phần là con cái nhân viên trong các cơ quan nhà nước, cũng có học hành chăm chỉ thi đỗ, hoặc là sử dụng lối tắt tiền bạc và quan hệ. Bởi vậy, trường học này cũng giống như một cơ quan thu nhỏ, có phân chia  giai cấp, tuy không rõ rệt.
Bạch Bân và Đinh Hạo được phân đến một phòng ký túc xá hai người, có một buồng vệ sinh nhỏ, hai chiếc giường gỗ, và cả một cái bàn học do ông Bạch an bài. Phòng giáo vụ nhà trường lúc ấy đã sắp xếp một phòng ký túc xá đơn loại tốt, kèm theo bộ đồ điện gia dụng đầy đủ, còn cả một dì chuyên môn giặt quần áo nấu cơm. Ông Bạch không muốn, ông thấy cháu trai mình không cần thiết phải hưởng đãi ngộ đặc thù cao vậy, trẻ con thôi, như vậy đã tốt lắm rồi, năm đó lúc ông tham gia chống Mỹ đâu có tưởng tượng được ra những thứ như thế này? Tuy lời nói vậy, nhưng ông Bạch vẫn cấp cho Bạch Bân một cái bình nước nóng, để trong phòng tắm. Ông biết cháu trai mình yêu sạch sẽ, trong lòng vẫn là đau Bạch Bân, trước khi đi dặn dò: “Trước cứ ở đây, nếu không quen được thì nói với ông nội.”
Bạch Bân cũng biết ông là đang lo lắng cho mình, chậm rãi giúp đỡ dẫn ông ra ngoài: “Nội cứ yên tâm đi, nếu con có việc gì sẽ gọi điện cho nội.” Tiễn ông Bạch trở về, Đinh Hạo trong phòng còn đang chiến đấu hăng hái với chăn mền, trải xong một cái giường tốt lắm, đang chuẩn bị trải nốt chiếc còn lại, vừa nhìn thấy Bạch Bân trở lại liền hỏi: “Ông Bạch về rồi à?”
Bạch Bân ‘ừ’ một tiếng, cầm trong tay chăn mền của Đinh Hạo rồi đứng lên: “Cái này định thay à, chưa cần đâu.”
Đinh Hạo sửng sốt, nhìn cái giường bên cạnh mới có mỗi một chiếc đệm: “Thế tôi ngủ như thế nào?”
Bạch Bân cũng sửng sốt: “Em không phải ngủ cùng với anh sao?”, xếp gọn chăn mền vào tủ âm tưởng, còn nói đến đương nhiên: “Cái giường kia dùng để đặt quần áo đi, ban ngày thay đồ vẫn chưa có chỗ treo, vứt ở trên giường là được rồi.”
Giường của Đinh Hạo từ đó thay đổi mục đích sử dụng, tuy rằng vẫn có đệm ở trên, bất quá, đó là Bạch Bân sợ bẩn quần áo cố ý lưu lại.
Ký túc xá trường cấp hai phân loại thành phòng đơn, phòng đôi và phòng bốn người, bình thường không kiểm tra ký túc, chỉ để ý xem xét hoạt động một chút, dù sao cũng là chịu trách nhiệm với cha mẹ nhà người ta. Hồi Đinh Hạo học cấp hai là vào trường cùng với Lý Thịnh Đông, ở một gian phòng bốn người. Đinh Viễn Biên hồi ấy từng muốn chuyển cậu sang trường này, nhưng Đinh Hạo không đồng ý. Cậu đời trước rất thích đi theo Lý Thịnh Đông bắt nạt người khác, làm sao có thể vui vẻ chấp nhận làm học sinh trường cán bộ cao cấp, đến cổng cũng có bảo vệ đội mũ quân đội được.
Trường học này đối với Đinh Hạo vẫn là thực xa lạ, tuy nhiên cũng không thể ngăn cản hùng tâm tráng chí của cậu. Ngay từ mấy ngày nghỉ đã chuẩn bị tốt trọn bộ sách giáo khoa, Đinh Hạo vùi đầu vào đọc. Chương trình học cấp hai không làm khó được cậu, tuy nhiên nếu xây dựng trụ cột vững chắc thì tiếp tục học lên sẽ dễ dàng. Đinh Hạo thiên về tự nhiên, học bằng cách nhớ hay tưởng tượng gì đó liền thấy đau đầu, hơn nữa tiếng Anh rất tệ, lần thứ hai ôn tập này quả nhiên biết thêm không ít thứ mới mẻ. Cậu nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai về sau.
Buổi đầu tiên đi học khá đơn giản so với chương trình, đại khái là thầy giáo cũng muốn giúp học sinh làm quen với môi trường mới. Đinh Hạo và Bạch Bân lại được học cùng lớp, lúc xếp chỗ ngồi căn cứ theo chiều cao. Đinh Hạo vô cùng bất hạnh, ngồi ở bàn đầu tiên. Bạch Bân an ủi cậu: “Không sao đâu, đến lúc về anh sẽ bảo đem nhiều sữa đến trường học cho Hạo Hạo uống.”
Bạch Bân ngồi ở vị trí gần cuối, bên cạnh là một nữ sinh, nhìn có vẻ vô cùng cao hứng, ngẫu nhiên mượn Bạch Bân vài dụng cụ học tập linh tinh mặt đã hồng. Nữ sinh ngồi cạnh Đinh Hạo hiển nhiên giống dễ ở chung giống Bạch Bân. Cô gái nhỏ cầm thước vạch rõ chia cách, nghiêm cấm vượt qua: “Cẩn thận, đừng có đụng vào tôi!”
Đinh Hạo một hơi thiếu chút nữa chết nghẹn, cái này cũng quá bắt nạt người đi! Cậu còn chưa thấy rõ mặt người cùng bàn, sao đã bị ghét bỏ như vậy? Đinh Hạo yên lặng giữ chặt thước đo, dùng bút vạch theo rõ giới tuyến lần nữa, nghiêm túc khẳng định: “Bạn cũng đừng vượt qua.” Nghĩ nghĩ lại nói thêm trọng điểm: “Cũng đừng chạm vào tôi.” Đinh Hạo nhìn ánh mắt khiếp sợ của người bên cạnh, cúi đầu yên lặng đọc sách. Hung dữ cái gì? Đinh Hạo cậu toàn thân cao thấp đều là của Bạch Bân, lãnh thổ thần thánh của họ Bạch không thể xâm phạm ngươi hiểu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.