Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 8: Hành trình bắt đầu




Trần Lục tay cầm một cây gậy inox được bẻ ra từ lõi ghế sopha nhà mình. Trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh, từng giọt mồ hôi lăn xuống. Căng thẳng mang theo hoang mang nhìn về phía mấy con tang thi đang đang dần dần tiếp cận, anh cố gồng mình muốn che chở cho những người phía sau. Tiếng khóc lóc mang theo kinh hoàng tuyệt vọng của bọn họ càng làm cho anh rối loạn. Mấy thanh niên bên cạnh anh trong mắt cũng mang theo sợ hãi vô cùng nhưng tới thời điểm này, ngoại trừ chấp nhận phải chiến đấu với lũ quái vật kia ra đã không còn đường lui nữa rồi.
“Các anh em, chú ý một chút đừng để bị thương. Nhất định phải đánh chết lũ quái vật kinh tởm kia!!!” Hiện tại được coi như thủ lĩnh của cả đám người, Trần Lục hít một hơi cố gắng áp chế sự do dự trong lòng xuống, cố gắng gằn giọng động viên những người cũng đang cầm vũ khí đứng ở đầu như mình, tăng thêm khí thế chiến đấu cho họ.
“Đúng thế, đánh chết chúng nó!!!”
“Nhất định chúng ta có thể thoát được!!!”
Những người kia cũng ứng thanh, trong giọng nói mang theo kiên quyết, tức giận và hận thù. Ở đây có không ít đã không còn gia đình, bởi vì người thân của họ đã bị tang thi cắn trúng hoặc là đã bị biến thành tang thi. Cũng có người bắt buộc phải cầm vũ khí lên dù nguy hiểm tính mạng, bởi vì người thân của họ đứng ngay sau lưng họ. Tới lúc này ai cũng bắt buộc phải chấp nhận sự thật tàn khốc rằng mạt thế đã tới và bọn họ phải chiến đấu, nếu không, bọn họ cũng sẽ trở thành thức ăn cho lũ quái vật kia.
“Grào!!!” Lũ tang thi không rảnh mà bận tâm tới quyết tâm của đám người bọn họ, chúng chỉ thèm khát đối với những mỹ thực đang sờ sờ trước mặt. Một con trong số đó nhao lên, tốc độ khá nhanh, vươn ra móng vuốt sắc bén muốn bắt lấy một trong số những người đứng hàng đầu.
“Cẩn thận!”
Mục tiêu của tang thi kia là một người đứng bên trái Trần Lục. Trần Lục so với những người ở đây có kinh nghiệm thực chiến chiến đấu cho nên vô cùng mau lẹ vươn tay kéo cậu trai trẻ kia qua một bên. Trong gang tấc tránh được một đòn hiểm. Cậu trai kia bị kéo ngã sấp xuống sàn, nguy hiểm vừa rồi khiến cho cậu ta không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đang muốn đứng lên để cảm ơn Trần Lục, không ngờ mới ngẩng đầu liền phát hiện ra trong phút chốc Trần Lục cứu mình, một con tang thi khác đã nhanh chóng tiếp cận muốn ra tay từ phía sau lưng Trần Lục.
“Trần đại ca, chú ý phía sau!!!”
Những người khác cũng nhìn thấy nguy hiểm, vội vàng sợ hãi hét lên cảnh báo. Trần Lục là người mạnh nhất trong số bọn họ, cũng coi như là bùa hộ mạng, nếu anh có vấn đề gì, như vậy… bọn họ cũng rất khó lòng sống sót ra khỏi đây. Hơn nữa, Trần Lục lúc nãy đã cứu không ít người. Dù sao đã có ân vả lại tính cách của Trần Lục rất tốt, bọn họ đối với anh không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm cùng kính trọng.
Trần Lục nghe thấy tiếng của mọi người, cũng nhạy bén phát hiện một tiếng rít gào từ phía sau mình. Nhưng mà tốc độ tang thi kia quá nhanh, ra tay cũng quá bất ngờ, hiện tại đã gần trong gang tấc, anh không cách nào có thể đối phó. Trong đôi mắt đen âm trầm của Trần Lục lóe lên một tia tuyệt vọng. Chẳng lẽ… mạng của mình sẽ kết thúc ở đây?!
“Ngồi xuống.” Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh băng rơi vào tai anh. Ngữ điệu nhàn nhạt nhưng lại mang theo một sự áp bức khiến cho đầu óc của Trần Lục còn chưa kịp phản ứng thì thân thể tự giác tuân theo.
Ngay lúc anh ngồi sụp xuống liền cảm nhận được một thứ sắc bén vô cùng trảo sát qua vành tai mình, khiến cho vài sợi tóc của anh bị cắt đứt. Không cần nghĩ nhiều cũng biết được mình trong gang tấc đã thoát được đòn nguy hiểm kia, thành công sống sót một mạng.
Kế tiếp, ngay lúc anh theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy con tang thi kia một lần nữa muốn vươn tay xông tới mình. Nhưng từ phía sau con tang thi, một bóng đen chợt xuất hiện. Thân ảnh nhanh nhẹn quỷ dị tới khó tin, người kia xoay người trên không trung một cái, thanh kiếm trên tay lóe ra một tia sáng sắc bén xoay chuyển, một chiêu liền chém xuống kiên quyết.
Đầu con tang thi lăn lóc rơi xuống, máu từ cổ nó bắn tung tóe bốn phía, cả cơ thể như con rối đứt dây liền đổ rầm xuống. Máu của nó dính lên cả trên má anh thế nhưng anh không quan tâm bởi vì lúc này ánh mắt anh vẫn mang theo kinh ngạc khó tin nhìn chằm chằm vào người vừa mới xuất hiện cứu mình kia.
Người kia cũng không chần chừ, mũi chân khẽ nhún một cái liền đã nhảy ra, kiếm vui lên lần nào liền chặt đứt đầu của tang thi lần đó. Lũ tang thi đáng sợ dồn bọn họ vào góc chết, thiếu chút nữa khiến bọn họ bị diệt toàn quân thế nhưng chỉ trong vòng chưa tới 30 giây liền bị đo ván.
Cố Diệp Ninh vừa hạ xong mấy con tang thi cũng không thèm để ý ánh mắt nhìn mình của đám người kia mà trước hết cúi đầu nhìn nhìn máu tanh tưởi cùng thứ dịch dinh dính thối rữa của chúng trên bảo kiếm của mình. Cô nhịn không được cảm thấy vô cùng kinh tởm, nhíu chặt mày. Vung tay mạnh một cái, những thứ dính trên lưỡi kiếm lập tức bị hất sạch, khi ấy mới chịu thu lại biểu tình chán ghét.
“Diệp tỷ tỷ, chị giỏi quá!!!”
Hạ Kỳ Phong cùng tiểu Nha tránh ở bên nhìn thấy rõ ràng toàn bộ cảnh Cố Diệp Ninh chiến đấu, trong nháy mắt khuôn mặt sáng bừng lên, tràn ngập sự sùng bái. Không phải là mạnh nữa, phải là quá mạnh đi!!! Nếu cô không phải con gái mà là con trai, chắc chắn Hạ Kỳ Phong sẽ hét lên một vạn lần chữ ‘suất’.
Nhìn vẻ kích động của thằng nhóc kia, Cố Diệp mặt không cảm xúc ném qua một ánh nhìn khinh bỉ. Tang thi vừa rồi cử động cứng ngắc, mặc dù thân thể tốc độ dù cũng coi là nhanh nhưng so với một người đã được nước tinh lọc thanh lọc toàn thân như cô thì rõ ràng chẳng khác nào bọn nó đứng im để cô ngược. Hiện tại ngũ giác của cô, sức mạnh thân thể, độ nhanh nhạy cùng tốc độ hoàn toàn có thể so với người dị năng thể chất đấy.
“Grừ…” Tiểu Nha cũng thấy rõ vẻ oai phong của cô chủ, hướng cô vui vẻ chạy quanh vòng vòng.
“Tiểu Nha ngoan, không cần kích động như thế.” Nhìn tiểu Nha trong mắt cũng toát lên sùng bài mình, Cố Diệp Ninh trong đáy mắt dâng lên dịu dàng, vươn tay xoa xoa đầu nó.
“…” Hạ Kỳ Phong nhìn cảnh tượng một chủ một thú thân thiết, lại lần nữa bị thương bẹp bẹp miệng. Diệp tỷ tỷ à, có cần phải phân biệt đối xử vậy không?! Thở dài một tiếng, Hạ Kỳ Phong không khỏi cảm thán, quả nhiên địa vị của mình trong lòng của Diệp tỷ tỷ thấp vô cùng nha ~
“Trần đại ca, anh không sao chứ?” Trần Lục vẫn ngồi trên mặt đất lúc này được một người thanh niên trẻ tuổi đeo kính đứng gần bước tới đỡ lên, nghe thấy cậu ta hỏi mình mới hồi phục lại tinh thần.
“À… ừ… tôi, không sao…”
Anh ngơ ngác trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng tổ mà Cố Diệp Ninh, tiểu Nha và Hạ Kỳ Phong đang đứng. Không chỉ có mình Trần Lục mà gần như toàn bộ đám người đi theo anh đều đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn tổ hợp hai người một thú vừa mới xuất hiện không lâu kia.
Trần Lục phát hiện ra, người mới vươn kiếm hỗ trợ cứu anh hai lần là một cô gái. Không, không, nói chính xác phải là một thiếu nữ cực kì trẻ tuổi mới đúng. Không những trẻ tuổi, mà còn cực kì xinh đẹp. Xinh đẹp tới mức nhìn qua một lần rồi liền không cách nào quên đi được. Đặc biệt là đôi mắt màu bạc lạnh nhạt bí ẩn kia càng tăng thêm sức hút cho cô.
Mặc dù khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác dài dày, toàn thân mặc đồ màu đen tăm tối, trên người đeo balo du lịch cực lớn, mái tóc đen mượt chỉ dài hơn vai một chút được túm buộc nửa phía sau, đơn giản tới không thể đơn giản hơn tuy nhiên không thể cách nào che giấu khí thế của cường giả. Rõ ràng còn trẻ như vậy, nhưng thân thủ quả thực là quá mức xuất phàm. Tốc độ, tư thế, sức mạnh, lực đạo hoàn toàn vượt qua cả một bộ đội từng nhiều năm rèn luyện như mình.
Lại chuyển mắt đánh giá Hạ Kỳ Phong đi cạnh cô. Thiếu niên trẻ tuổi non nớt vừa nhìn đã biết còn chưa vượt qua 16 tuổi. Tuy rằng hiện tại mặt mũi dính đầy máu nhưng che không được bề ngoài nổi bật. Ngoại hình thì không tới mức chói mắt như thiếu nữ trẻ tuổi kia nhưng cũng thuộc loại lớn lên chắc chắn sẽ trở thành ‘bạch mã hoàng tử’ được nữ sinh hâm mộ yêu thích.
Vì cậu không ra tay nên anh cũng không biết được sức mạnh của cậu tới đâu. Nhưng nhìn vẻ mặt sùng bái của cậu đối với ‘ân nhân’ của mình có thể chắc chắn là không mạnh bằng thiếu nữ trẻ tuổi kia.
Kế tiếp… nhìn tới tiểu Nha, Trần Lục trực tiếp đen mặt rồi. Đây không phải là sói sao?! Nuôi sói bên người như sủng vật sao?!
Rốt cục thì hai người kia… không đúng, phải nói chính xác là thiếu nữ trẻ tuổi kia có thân phận như thế nào đây?! Trần Lục không khỏi đối với tổ hợp hai người một thú có ngoại hình cực kì thu hút, cực kì hơn người kia sinh ra sự tò mò.
“Trần đại ca, bọn họ…” Người thanh niên đeo kính vừa rồi đỡ anh dậy không khỏi hướng anh thì thầm, tròng mắt lại mang theo vài phần cảnh giác cùng vài phần thắc mắc nhìn về hướng Cố Diệp Ninh, Hạ Kỳ Phong cùng tiểu Nha.
“Tiểu Hùng, bọn họ là ân nhân của chúng ta. Chắc chắn không có ác ý đâu…” Trần Lục cùng tiểu Hùng là người trong quân đội, đương nhiên hiểu cậu ta đang lo lắng gì. Không để cậu ta nói hết, anh đã lắc đầu nói ra suy nghĩ của mình. Nếu có ác ý đã không giúp đỡ bọn họ giết tang thi.
“Ừm…” Tiểu Hùng đối với Trần Lục rất tin tưởng, cho nên gật gật đầu buông tha cảnh giác của mình.
“Cô gái, cảm ơn cô đã giúp đỡ.” Nghĩ nghĩ một chút, Trần Lục cảm thấy vẫn phải nói lời cảm ơn đối với thiếu nữ trẻ tuổi kia. Cứu mạng một lần đã là ân, đằng này cô còn cứu mạng anh hai lần liền.
“Không có gì. Tiện tay mà thôi.” Cố Diệp Ninh đang vuốt đầu tiểu Nha nghe thấy Trần Lục gọi liền quay lại nhìn anh. Sự dịu dàng trong mắt cũng lui đi, sắc mắt lạnh nhạt không lộ ra một tia cảm xúc đối với anh tùy ý trả lời. Cô cứu đám người kia nhưng cũng không muốn cùng bọn họ phát sinh ra liên hệ gì cả.
“Không biết cô muốn đi đâu. Hiện tại mạt thế đã tới, bên ngoài rất loạn. Nếu cô không chê, hay là gia nhập vào đoàn chúng ta đi…” Tiểu Hùng thấy Cố Diệp Ninh thần thái mặc dù có chút lạnh lùng cao ngạo nhưng lại không hề chướng mắt. Hơn nữa mặc dù còn trẻ tuy nhiên thực lực của cô lại rất mạnh. Cho dù ban nãy có cảnh giác nhưng hiện tại cũng không tự giác nảy sinh sự kính phục.
“Không cần. Tôi đã mục tiêu của mình.” Một chút cũng không suy nghĩ, cô từ chối.
Thứ nhất, cô chưa có ý định tìm đội ngũ để tham gia. Đặc biệt là trong cái đội ngũ này không phải ai cũng là người tốt tính. Nhìn mấy người nãy giờ vẫn núp sau lưng mấy người đàn ông, ôm nhau run như cấy sầy, một bộ dạng sợ hãi nhưng tuyệt đối trong mắt chẳng hề có sự biết ơn, Cố Diệp Ninh trong lòng cười nhạt khinh miệt. Đồng đội không mạnh cũng không sao, sợ nhất là loại đồng đội vừa ngu vừa dốt lại còn không biết thân biết phận, lúc nào cũng có thể vì bản thân mà phản bội.
“Hừ, mời vào đã là tốt rồi, lại còn giả bộ thanh cao từ chối cái gì chứ!” Một tiếng nói mang theo khó chịu, bực tức từ phía sau đám người vang lên. Dù đã hạ giọng xuống thấp nhất nhưng nơi này cũng chỉ có cô cùng tiểu Hùng, Trần Lục đối thoại cộng thêm vài tiếng nức nở khe khẽ. Hàng lang lại rất có âm vang, cho nên những lời kia không chỉ cô mà ai cũng có thể nghe thấy.
“…” Trần Lục cùng tiểu Hùng hai người sắc mặt lập tức sầm xuống, quay ngoắt đầu nhìn về hướng âm thanh vừa phát ra, trong lòng không khỏi tức muốn hộc máu. Rốt cục là kẻ nào bại não vậy?! Có biết là thiếu nữ trẻ tuổi này rất mạnh không hả?!
“Hừ…” Cố Diệp Ninh thính giác vô cùng nhạy, không cần nhìn cô liền phát hiện ra giọng nói này của ai. Trong mắt hiện lên tia khinh thường, cô cũng không thèm để ý mấy lời ác ý kia.
“Là cô ta.” Hạ Kỳ Phong dù mới quen biết với cô nhưng rõ ràng rất tôn sùng Cố Diệp Ninh. Hiện tại thần tượng bị mỉa mai như vậy, cậu sao có thể không bực tức. Quay đầu muốn nhìn xem ai vừa nói, trong mắt Hạ Kỳ Phong lóe lên tia ngạc nhiên. Người vừa nói kia… không phải là cô gái trẻ ban nãy vừa gào vừa thét trốn sau lưng người khác chửi bới đó hay sao?!
“Cô câm miệng cho tôi!!!” Tiểu Hùng không giống Trần Lục thương hoa tiếc ngọc, không nỡ nặng lời với nữ nhân, lập tức quát cô gái kia.
“Tôi… tôi chỉ…”
Cô gái trẻ có ngoại hình cũng tính là xinh đẹp, từ trước tới giờ đều được người khác cưng chiều lần này lại bị tiểu Hùng nặng lời trách mắng nhịn không được nước mắt ứa ra. Cắn cắn đôi môi được to son đỏ chót, cô ta một bộ dạng bi thương oán hận trừng tiểu Hùng. Đáng tiếc, tiểu Hùng sinh hoạt trong quân đội, tâm cứng như thép, đối với loại người như cô gái trẻ kia vô cùng chán chường trướng mắt. Nước mắt của cô gái trẻ kia hoàn toàn không làm cho cậu ta mềm lòng dù chỉ một chút.
“Được rồi, Lệ Nhu, cậu đừng nói nữa.” Bên cạnh cô gái trẻ xinh đẹp tên Lệ Nhu kia là bạn thuê cùng căn hộ của cô ta, tên là Hàn Vi Vi. Người này so với Lệ Nhu điêu ngoa hay ghen tị kia thì hiểu biết hơn nhiều.
Hàn Vi Vi hiểu rất rõ tính cách người bạn sống cùng này. Thấy Lệ Nhu lại bắt đầu diễn trò liền nhịn không được nhắc nhở bên tai một câu. Dù sao sống chung nhà một thời gian, coi như cũng có tình cảm, Hàn Vi Vi cũng không muốn Lệ Nhu vì gây rắc rối mà bị bỏ lại vào lúc này. Vào thời điểm hỗn loạn như giờ, ba cái trò giả bộ đáng thương hay phô nhan sắc này nọ đâu còn tác dụng. Thức thời hiểu chuyện mới có thể sống tốt được.
“…” Lệ Nhu mặc dù vẫn ấm ức trong lòng nhưng cũng hiểu được lời Hàn Vi Vi nói là đúng, đành hậm hực cắn cắn môi, cúi đầu không nói gì tiếp.
“Anh là đội trưởng của mấy người này. Tốt nhất hiện tại mau rời khỏi chung cư này là tốt nhất. Đám tang thi kia hiện tại không dám ra ngoài vì còn sợ ánh sáng mặt trời. Nhưng nếu đợi đến tối thì…” Cố Diệp Ninh quay qua nói với Trần Lục. Người đàn ông này có tính cách cô rất thưởng thức, vì vậy hi vọng anh ta có đủ khả năng để sống sót ở mạt thế.
“Tôi đã hiểu rồi.”
Trần Lục không biết thông tin này cô lấy từ đâu nhưng anh tin tưởng cô không nói dối. Vả lại, anh cũng đã quan sát qua và thấy rằng quả thực tang thi đều trốn trong chỗ tối hoặc bóng râm, rất ít xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời. Cố Diệp Ninh không cần phải nói hết câu, anh cũng hiểu được nếu còn tiếp tục dùng dằng không đi, chờ tới khi tối, tang thi ào ra, khi đó bọn họ có mấy cái mạng cũng không đấu lại được.
“Cô thực sự không đi với chúng tôi sao?” Trần Lục biết năng lực của thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt tuy nhiên vẫn không khỏi lo lắng cho cô.
“Không cần.” Cô lần nữa lạnh lùng cự tuyệt “Tôi có thể tự lo được cho bản thân và sủng vật của mình…” Lại quay qua nhìn Hạ Kỳ Phong ánh mắt lấp lánh đứng sau mình, cô cảm thấy có chút nhức đầu “… thêm cả thằng nhóc con chưa trưởng thành kia nữa.” Cuối cùng vẫn phải bổ sung.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô lần nữa đã giúp đỡ. Nhất định trên đường phải cẩn thận.” Cũng không tiếp tục cưỡng cầu, Trần Lục lần nữa nói cảm ơn. Những lời nhắc nhở sau đó rất đơn giản nhưng cũng làm cho Cố Diệp Ninh càng thêm có hảo cảm với anh.
“Mấy người cũng thế.” Gật gật đầu, cô cũng không keo kiệt chúc lại.
“Phải rồi, tôi là Trần Lục. Cô là…”
“Nếu có duyên gặp lại sẽ nói sau đi.” Nhún nhún vai cắt ngang lời anh, cô không có ý định đối với Trần Lục nói ra tên của mình. Không giống như Hạ Kỳ Phong nhận định đã đi theo cô, dù sao cũng chỉ là người qua đường gặp nhau, không cần thiết phải giới thiệu.
“Cũng phải.” Đối với việc mình năm lần bảy lượt bị cô khước từ từ chối, Trần Lục cũng không phật lòng. Từng ra chiến trường, anh hiểu được ý của cô. Ở thời mạt thế nguy hiểm tàn khốc như thế này, muốn gặp lại nhau thực sự rất khó.
Hai bên cùng xuống cầu thang thoát hiểm chạy xuống tầng một rồi đi xuống tầng hầm. Ở trên đường đi cũng gặp vài con tang thi nhưng rất nhanh lại bị Cố Diệp Ninh cùng mấy thanh niên bên đoàn người của Trần Lục giải quyết. May mắn là không có ai bị thương, chỉ là trừ Cố Diệp Ninh cùng tiểu Nha ra thì ai nào cũng chật vật, trên người bết bát dính đầy dịch bẩn bốc mùi vô cùng. Ngay cả Hạ Kỳ Phong vốn trên mặt dính đầy máu, quần áo nhàu nhĩ lúc này cũng coi như sạch sẽ sáng sủa gần nhất.
“Diệp tỷ tỷ, cha em làm việc trong cục cảnh sát, có một chiếc xe việt dã chuyên dụng.”
Ở tầng hầm chia tay với đám người của Trần Lục, Cố Diệp Ninh còn đang tính lượn loanh quanh tìm xem có xe nào tốt tốt một chút thì ra tay phá khóa chiếm đoạt. Không ngờ đúng lúc này thì đột nhiên Hạ Kỳ Phong từ trong túi áo lấy ra một chiếc chìa khóa. Rõ ràng so với mấy cái xe bình thường gầm thấp thì xe việt dã chuyên dụng của bộ độ và cảnh sát bền chắc và có tốc độ tốt hơn rất nhiều. Chạy trốn trong mạt thế chính là cần chiếc xe như vậy!!!
Đôi mắt bạc xinh đẹp hiếm hoi lóe lên một tia tán thưởng, xem ra thu nhận Hạ Kỳ Phong cũng không phải là không tốt. Nhóc này không chỉ yêu thích tiểu Nha, đầu óc cũng thông minh nhanh nhẹn, giờ lại còn giúp cô tiết kiệm không ít thời gian mà vẫn kiếm được xe tốt.
“Nhưng mà… Diệp tỷ tỷ, chị biết lái xe chứ?” Cậu biết Diệp tỷ tỷ đã 19 tuổi, tuy nhiên ở thành phố D không quá to lớn này, sinh viên bình thường ở cách trường đều không quá xa hầu hết đều đi bộ, đi xe đạp hoặc là đi tàu điện ngầm. Hạ Kỳ Phong không viết Cố Diệp Ninh có biết lái xe hay không.
“Đương nhiên là biết.”
Kiếp trước khi chạy trốn, không biết cũng phải trở thành biết lái xe. Như vậy mới có thể chạy thoát được không ít lần khỏi bầy tang thi. Cô đối với khả năng lái xe của mình có thể nói là khá tự hào. Không tới mức có thể đi xe bằng hai bánh như mấy diễn viên trong phim của Mỹ nhưng ít nhất lượn lách ở trong đường nhỏ thì cô hoàn toàn có thể dễ dàng điều khiển được.
Đi theo Hạ Kỳ Phong, Cố Diệp Ninh nhanh chóng thấy được chiếc xe ô tô việt dã chuyên dụng. Trước tiên cầm chìa khóa mở cửa xe vào trước, cô kiểm tra qua một hồi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ xe này mới được mua cho nên xăng đầy bình. Thậm chí cha của Hạ Kỳ Phong còn rất cẩn thận ở khoang chứa đồ phía sau để thêm vài can dầu và xăng phòng trường hợp xe có vấn đề giữa đường. Lốp xe dự phòng và bơm cũng có luôn.
Xe việt dã này có lẽ là loại cải tiến lấy xe Hummer làm mẫu gốc cho nên cũng không quá nhỏ hẹp, đủ để ít nhất sáu người ngồi thoải mái. Kính và bọc xe cũng rất chắc chắn, nếu va chạm mạnh cũng không sợ xe sẽ bị dập hỏng.
Cố Diệp Ninh vô cùng hài lòng đối với chiếc xe này vì vậy lập tức xuống xe, vòng xuống mở cửa chỗ hàng ghế sau quăng balo nặng chịch mà mình đeo trên vai vào trong. Tiểu Nha cũng nhanh chóng chui vào xe, ngoan ngoãn ghé vào trên balo nằm rạp, một bộ dáng canh chừng không cho ai chạm vào. Nó biết đây là lương thực của mình và cô chủ, đương nhiên phải hết sức cẩn thận bảo vệ.
“Hạ Kỳ Phong, lên xe. Cậu ngồi chỗ ghế phụ.” Trở lại chỗ ghế lái, cô xuyên qua cửa kính đối với Hạ Kỳ Phong đang đứng một bên chần chừ không biết ngồi vào chỗ nào nói.
“Vâng.” Hạ Kỳ Phong thấy cô nói vậy lập tức chạy tới ngồi vào ghế phụ cạnh ghế lái của cô.
Thành thạo nổ máy, Cố Diệp Ninh điều khiển chiếc xe chạy thực nhanh lao thẳng ra khỏi tầng hầm tòa chung cư. Không biết đám người Trần Lục phân phối xe cộ như thế nào nhưng có lẽ là đi trước rồi cho nên một đường cô không hề gặp lại bọn họ.
Bên ngoài vì còn đang có nắng nên không có mấy tang thi nhưng khắp nơi trên vỉa hè đều có xác người nằm rạp. Máu đỏ từng vũng lan ra trên khắp các vỉa hè, thậm chí còn không ít tia máu bắn lên những bức tường tọa thành một cảnh tượng khiến cho người ta không khỏi lạnh tóc gáy. Đi một lúc cũng không nhìn thấy người còn sống, có lẽ bọn họ đã nhanh chóng chạy đi tìm nơi trú ẩn tạm thời rồi. Vốn là một con phố đông đúc người qua lại hiện giờ lại vắng vẻ đìu hiu lộ ra vẻ tang thương vô cùng.
“Diệp tỷ tỷ, chị tính rời khỏi thành phố D xong thì đi đâu?” Hạ Kỳ Phong quay qua nhìn Cố Diệp Ninh, mở miệng hỏi. Dù sao cũng được coi như là đồng bạn, cậu cũng muốn biết mục tiêu hướng tới của cô.
“Thủ đô.” Cố Diệp Ninh cũng không giấu diếm.
“Khoảng cách khá là xa.” Cậu nhóc là người gốc thành phố D, từ nhỏ tới lớn đã tới vài thành phố lớn hơn ở lân cận nhưng chưa từng tới thủ đô. Nhưng cậu biết, thủ đô cách thành phố D khá xa, hơn nữa đường đi cũng không hề dễ dàng.
“Thủ đô là đầu não của cả nước. Ở đó có rất nhiều anh tài tập trung, cũng đủ tài lực để đảm bảo trong thời gian ngắn nhất sau mạt thế tái thiết lập được một mạng lưới quy định mới để bảo vệ và quản lý người dân. Nơi đó có thể coi là an toàn nhất rồi.” Thấy cậu lo lắng, cô giải thích “Mặc dù đường có chút xa tuy nhiên cũng không phải không thể tới được.”
“Ừm… em hiểu rồi…” Chẳng biết vì sao cậu lại có cảm giác tin tưởng cô vô cùng. Dường như đối với Hạ Kỳ Phong, mọi quyết định của Cố Diệp Ninh đều là đúng đắn. Hiện tại cậu đã chẳng còn ai là thân thích, cho nên cô đi tới đâu, cậu sẽ liền theo tới đó, không nghĩ nhiều nữa.
Đối với việc Hạ Kỳ Phong đối với mình ‘trăm nghe vạn theo’ cô cũng không có cảm giác gì cả. Nghe theo cô cũng tốt, không nghe theo cũng chẳng sao. Bất kể thế nào, cô vẫn cố chấp hướng về thủ đô. Nếu cậu sợ hãi vì đường đi quá xa quá nguy hiểm, Cố Diệp Ninh cũng không ngại tìm một chỗ thích hợp để kiếm một chiếc xe khác, sau đó tách ra khỏi Hạ Kỳ Phong, đường người nào người đó tự đi.
Còn như hiện tại, Hạ Kỳ Phong yên lặng chấp thuận theo… như thế cô sẽ vẫn tiếp tục ngầm coi cậu như đồng bạn để chiếu cố, cho cậu đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.