Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 52: Người quen




“Trung tướng, có chuyện gì vậy ạ?” Nhìn Vũ Huỳnh Trạch tủm tỉm cười, trong mắt khi nhìn về hướng đám người Nam Cung Lãnh Dạ thì toát lên một tia tán thưởng hiếm thấy, Diệp Thiên vô cùng ngạc nhiên.
“Diệp Thiên, có phải người kia là người mà cậu đoán rằng đã từng là quân nhân phải không?” Nói rồi, ông chỉ tay về hướng Mục Hoằng thân thể cao lớn như trái núi. Tuy rằng trên vai hắn đang vác tiểu Nha hiện trong kì biến dị có số cân vô cùng nặng, thế nhưng hắn cũng không nhăn mày lại dù chỉ một cái.
“À, vâng…” Diệp Thiên nhìn theo hướng chỉ của Vũ Huỳnh Trạch, gật đầu.
“Còn hai thanh niên mà cậu cho là từng đã được huấn luyện trong quân đội kia phải không?” Tay chuyển một cái, lại chỉ vào Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Mặc Sở Minh.
“Trung tướng, có chuyện gì, ngài nói hẳn ra đi.” Nhìn biểu hiện của thủ trưởng nhà mình, Diệp Thiên đã biết chắc chắn có vấn đề. Anh ta nhịn không được cau lại hàng lông mày, không muốn tiếp tục cùng Vũ Huỳnh Trạch chơi trò ‘mèo vờn chuột’ nữa.
“Ha ha ha… Diệp Thiên, tôi nói thật, đôi mắt của cậu quả nhiên rất đáng tin tưởng, tinh tường nhìn ra được thân thủ của bọn họ.” Vũ Huỳnh Trạch cười lớn, vươn tay vỗ vỗ vào bả vai của anh ta “Trước nghe cậu kể, tôi còn không tin tưởng lắm, bởi vì rất hiếm ai tuổi còn trẻ mà có thực lực vượt qua cả cậu. Thế nhưng hiện tại thì tôi tin rồi.” Ông lắc lắc đầu, ngữ điệu có chút cảm thán.
“…?”
“Cậu có biết mấy người kia là ai không?” Thấy vẻ mặt không hiểu của Diệp Thiên, Vũ Huỳnh Trạch cũng không tiếp tục chọc ghẹo anh ta nữa, mở miệng hỏi.
“Tôi không rõ.” Anh ta thành thật lắc đầu “Bởi vì cũng không có quy định bắt báo danh khi đăng ký vào căn cứ thành phố…”
“Cậu đoán rất đúng, Diệp Thiên. Cái người cao to như núi mà cậu đoán rằng đã từng là quân nhân kia có tên là Mục Hoằng. Không chỉ là quân nhân bình thường, cậu ta trước kia đã từng là đội trưởng chỉ huy của đội đặc chủng trong vài năm. Cậu ta là một trong những cao thủ có thân thủ đứng trong top đầu của quân đội.”
“Mục Hoằng?”
Là quân nhân đương nhiên Diệp Thiên từng nghe qua cái tên này, Mục Hoằng là một quân nhân tài ba được rất nhiều những học viên tại học viện và trường quân đội ngưỡng mộ. Hắn từng dẫn dắt đội đặc chủng trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, tạo dựng lên bao nhiêu vinh quang, hoàn thành xuất sắc bao nhiêu nhiệm vụ. Nếu không phải hắn tại trong một trận chiến vì cứu đồng đội mà bị thương nặng ở chân, vết thương khiến cho ảnh hưởng tới sự linh hoạt giữa xương khớp khi cử động mạnh, thì chắc chắn Mục Hoằng đã không xin thoát ly quân đội.
“Chẳng lẽ…”
Diệp Thiên có chút giật mình quay đầu nhìn Mặc Sở Minh cùng Nam Cung Lãnh Dạ. Mục Hoằng sau khi rời khỏi quân đội thì đầu nhập dưới chướng của nhà Nam Cung, đi theo sau cháu trai thiên tài của Đại tướng quân Nam Cung Tĩnh Hải, trở thành một trong hai trợ thủ tin cậy trung thành nhất của vị thiếu gia kia. Nếu như Mục Hoằng ở đây, hai người kia không lẽ sẽ là…
“Đoán đúng rồi. Người đeo kính kia là Mặc Sở Minh, con trai của Mặc đại tá nổi danh đã hi sinh mười mấy năm trước. Người còn lại chính là Nam Cung đại thiếu gia, thiên tài của Nam Cung gia tộc - Nam Cung Lãnh Dạ.” Từ vẻ mặt của đối phương, Vũ Huỳnh Trạch biết được Diệp Thiên đã đoán ra thân phận của hai người còn lại, ông vui vẻ sảng khoái gật đầu chứng thực.
“…”
“Vấn đề là… tại sao cô nhóc kia lại đi cùng với ba người Nam Cung đại thiếu gia kia chứ? Không phải hiện tại cô nhóc nên ở thủ đô sao?”
Vũ Huỳnh Trạch xoa xoa cằm, đôi mắt hơi híp lại, khó hiểu nhìn về phía một cô gái xinh đẹp tinh xảo như tinh linh đang đứng cạnh Nam Cung Lãnh Dạ. Vị ‘công chúa’ được toàn bộ Cố gia cưng chiều bảo bọc còn hơn cả hoa quý đặt trong nhà kính, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
“Cô gái đó… có vấn đề gì sao?” Diệp Thiên từ trong sững sờ tỉnh lại, có chút nhức đầu nhìn vẻ mặt nghi hoặc hiếm thấy của thủ trưởng nhà mình.
“Tuy rằng đã vài năm không gặp, thế nhưng vẫn xinh đẹp như trước, không khó nhận ra.” Bật cười vài tiếng, thanh âm cũng trầm xuống mang theo một tia cưng chiều “Cố Diệp Ninh, Cố gia tam tiểu thư, hòn ngọc của toàn bộ Cố gia gia tộc. Diệp Thiên, chắc cậu cũng biết cô nhóc đi? Mặc dù cô nhóc được người trong gia tộc bảo vệ rất kĩ càng gần.”
“…” Hết một Nam Cung đại thiếu gia giờ lại tới một Cố gia tam tiểu thư. Được rồi, Diệp Thiên quả thực không biết nói hơn.
Đã là quân nhân, làm gì có ai không biết tới Nam Cung gia tộc cùng Cố gia gia tộc, hai gia tộc có quyền chỉ huy cùng chi phối lớn nhất trong quân đội. Cho dù là Diệp Thiên quanh năm suốt tháng cắm đầu chú tâm vào luyện tập, ngâm mình trong sân trường quân đội thì cũng vẫn nghe được danh tiếng của Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng, Mặc Sở Minh cùng ba anh em nhà họ Cố.
Đặc biệt là Cố Liệt Hạo cùng Nam Cung Lãnh Dạ, hai người này tuy không phải là quân nhân chân chính thế nhưng danh tiếng trong quân đội tuyệt đối không thua kém gì các vị tướng sĩ cấp cao. Trước kia các lão quái vật trong quân đội còn cho rằng Cố Liệt Hạo sẽ thành người trẻ nhất đạt được danh hiệu vị tướng, đáng tiếc cuối cùng Cố đại thiếu gia này lại bỏ binh theo thương. Mà Nam Cung Lãnh Dạ cho tới hiện tại thì cũng chưa tỏ ý có gia nhập quân đội hay không.
Nam Cung Lãnh Dạ thiên tài của Nam Cung gia tộc, gia chủ tương lai, còn trẻ tuổi nhưng lời nói tại giới thượng lưu thủ đô vô cùng có quyền lực. Chuyện của anh từ kẻ giàu có có quyền lực tới ăn mày bên đường ai ai cũng muốn hóng. Diệp Thiên tuy không thích tám chuyện linh tinh thế nhưng cũng không phải người trên rừng, cho nên, đương nhiên Diệp Thiên vẫn biết tới Nam Cung Lãnh Dạ cùng hai thuộc hạ thân tín Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh của anh.
Còn về Cố Diệp Ninh, do cô được bảo bọc kĩ càng cho nên thông tin về cô gần như không có. Thế nhưng vị tiểu thư giấu mặt ‘trong truyền thuyết’ này danh tiếng cũng không nhỏ, luôn là đề tài được không ít người nhắc tới, việc này phải nói tới ba anh em nhà họ Cố.
Chuyện ba anh em nhà họ Cố bị ‘cuồng’ em gái quá mức cũng không phải điều bí mật, gần như là được trở thành biệt danh mọi người gọi tại cửa miệng rồi. Cho nên chỉ cần nhắc tới ba anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ thì chắc chắ người ta sẽ không tự chủ nhớ tới vị tiểu thư giấu mặt kia của Cố gia.
Ngày hôm nay không chỉ được gặp đội trưởng quỷ khốc thần sầu của bộ đặc chủng Mục Hoằng, mà còn được diện kiến Nam Cung đại thiếu gia thiên tài của Nam Cung gia tộc cùng Cố gia tam tiểu thư thần bí nức danh, Diệp Thiên cảm thấy… áp lực tới không nói nên lời.
Cái vụ may mắn được gặp mặt này… nên thấy vui hay nên thấy xui đây?!
“Haiz ~ xem ra mấy vị thiếu niên kiệt xuất này dù trong mạt thế cũng vẫn là cường giả.” Vũ Huỳnh Trạch cười cười, sau đó quay sang nói với Diệp Thiên “Đi, chúng ta tới đó một chút. Tôi cũng muốn nói chuyện với bọn họ.”
Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mặc Sở Minh và Mục Hoằng xuất hiện ở thành phố C, ông cũng không cảm thấy kì lạ. Nam Cung Lãnh Dạ là người rất thích thử thách, anh không dựa vào gia tộc, tự mình lập một tập đoàn IT rất có quy mô, đã có công ty con trên toàn quốc, thường thường một vài ngày lại đi công tác đây đó là chuyện bình thường. Ông chỉ thắc mắc về sự xuất hiện của Cố Diệp Ninh mà thôi.
Quân đội hay giới chính trị thì cũng đều có phe cánh. Làm quân nhân, chức càng cao thì càng nguy hiểm. Cho dù bạn có cố gắng chiến đấu dốc hết sức để bảo vệ quê hương, không ganh không đua gì cả thì vẫn sẽ không tránh được có những người có ý xấu, vì ghen tị mà đẩy bạn xuống. Cho nên dù Vũ Huỳnh Trạch là một trung tướng quyền cao chức trọng, là một người tính cách hào sảng thẳng thắn thì ông cũng vẫn phải có liên kết với một gia tộc lớn nào đó. Đây là để đảm bảo cho bản thân cùng an toàn của gia đình mình.
Mà, gia tộc Vũ Huỳnh Trạch đầu nhập và liên kết chính là Cố gia. Vũ Huỳnh Trạch có thể được coi là một trong những chiến hữu tốt nhất của Cố Tiệp Huy, cậu ruột của Cố Diệp Ninh. Lúc trước, thỉnh thoảng Vũ Huỳnh Trạch cũng thường hay qua Cố gia để chơi hoặc bàn công việc với Cố Vân và Cố Tiệp Hủy. Thời điểm ấy, ông đã từng gặp qua Cố Diệp Ninh.
Đáng tiếc là về sau bị điều động tới phụ cận thành phố C, cho nên ông cũng vài năm rồi ông chưa về thủ đô. Thế nhưng kể cả đã vài năm trôi qua thì Vũ Huỳnh Trạch cũng vẫn dễ dàng ó thể nhận ra cô bé tinh xảo đáng yêu ngày nào mà mình từng gặp ở nhà chính của Cố gia kia.
Vì thân phận cùng quan hệ của ông và Cố Tiệp Huy, Vũ Huỳnh Trạch coi như là nửa tiền bối của Cố Diệp Ninh. Ông đã gặp Cố Diệp Ninh ở đây, đương nhiên làm sao có thể bỏ mặc cô. Nhất định phải qua đó hỏi thăm tình hình một chút. Theo như những gì ông biết về mấy người Cố gia gia tộc kia, ngày thường hòa bình an ổn bọn họ còn không dám cho cô nhóc đi ra ngoài nửa bước, như thế nào hiện tại hoàn cảnh mạt thế loạn lạc tràn ngập nguy hiểm thì lại để cô nhóc ‘lưu lạc’ tới tận thành phố C này?!
.
.
.
“Tiểu Ninh…” Bên kia Vũ Huỳnh Trạch và Diệp Thiên đang nói chuyện thì bên này nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ cũng đã nhận ra ông. Anh nghiêng đầu nhìn Cố Diệp Ninh đang đứng cạnh mình.
“Ừ, tôi có biết người đó. Đấy là Vũ trung tướng, Vũ Huỳnh Trạch.”
Cô gật nhẹ đầu, Vũ Huỳnh Trạch, cô vẫn còn có ấn tượng. Chẳng qua… nói thật là Vũ Huỳnh Trạch cùng cô chỉ gặp qua vài lần khi ông qua Cố gia bàn công chuyện với cậu, Cố Diệp Ninh tuy kính trọng ông như trưởng bối nhưng cũng không phải quá thân cận. Hiện tại nhìn Vũ Huỳnh Trạch một bộ dạng hiền hòa đang tiến lại phía bọn họ, Cố Diệp Ninh có chút nghi hoặc, không biết đối phương muốn gì.
“Anh…” Ánh mắt của cô chuyển sang Cố Tĩnh Huyên, tựa như muốn hỏi ý anh ta. Phải nói rằng Cố Diệp Ninh đối với các anh trai trong nhà rất ỷ lại. Cho dù đối phương có là Cố Tĩnh Huyên, người đã mất tích mất vài năm mới trở lại thì cũng không hề bị ảnh hưởng gì.
“Anh thậm chí còn chưa gặp ông ấy.” Cố Tĩnh Huyên bất đắc dĩ cười. Thời điểm trước khi anh ta bị bắt cóc, Vũ Huỳnh Trạch lúc đó vẫn còn chưa tiếp xúc quá sâu với Cố gia.
“Dù sao ông ấy cũng sẽ không làm khó chúng ta đâu.” Với mối quan hệ của Vũ Huỳnh Trạch cùng Cố Tiệp Huy, Nam Cung Lãnh Dạ đoán chắc vị trưởng bối này chỉ muốn thăm hỏi xem xem vì sao Cố Diệp Ninh lại xuất hiện ở thành phố C này mà thôi.
“Ừ, có lẽ đi…”
Nhớ tới tính cách hiền hòa của Vũ trung tướng, Cố Diệp Ninh cũng thả lỏng hơn. Mà Cố Tĩnh Huyên đơn giản chỉ nhún nhún vai, không tỏ thái độ gì đặc biệt. Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh tỏ vẻ tới đâu hay tới đó, dù xét khía cạnh nào thì Vũ trung tướng chắc chắn là sẽ không có ác ý với bọn họ. Những người khác thậm chí còn chả biết Vũ trung tướng là ai, cho nên cứ im lặng đứng một bên để Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh, Cố Tĩnh Huyên xử lý là tốt rồi.
Vũ Huỳnh Trạch bước tới, đảo mắt nhìn một lượt những thành viên trong đội ngũ, câu đầu tiên thế nhưng lại chính là đối với Cố Diệp Ninh chào hỏi. Đáy mắt ông hiện lên vẻ từ ái và quan tâm của trưởng bối đối với hậu bối. Thanh âm của ông rất thản nhiên, hoàn toàn không chút nào lo lắng về việc… nhỡ cô không nhận ra mình là ai. Không cần làm gì nhiều thế nhưng khí thế trên người mạnh mẽ tới mức khiến cho không ai có thể bỏ qua được sự hiện diện.
“Tiểu Ninh, đã lâu không gặp.”
“Chú Vũ...” Cố Diệp Ninh cũng ngay lập tức hơi cúi đầu, đối với Vũ Huỳnh Trạch chào hỏi ngược lại “Đã lâu không gặp chú.”
“Cũng vài năm không gặp, cháu lớn thật rồi.” Ông gật gù, bật cười ha ha, cảm thán một tiếng.
“Chú sao lại ở đây vậy ạ?” Người được coi như chức cao quyền lớn như Vũ trung tướng, thường thường rất ít khi đích thân tự ra mặt, như thế nào hôm nay lại xuất hiện ở vùng ngoại ô của căn cứ thành phố C vậy?! Cố Diệp Ninh không khỏi thắc mắc.
“Chú là người đứng đầu quân đội đóng quân ở thành phố C. Chiều nay chú nghe báo cáo có một vật thể lạ gây náo động lớn ở tại ngoại ô phía đông cho nên đích thân tới đây dò xét xem tình hình thế nào. Không ngờ, aiz ~ trên đường lại bị một đàn chuột hôi thối kia chặn lại.” Vũ Huỳnh Trạch bực tức kể ra.
Cố Diệp Ninh biết ông đang nói tới yêu thụ, âm thầm cảm thán… xem ra cơ sở giám sát ngầm của quân đội thực lợi hại. Sau đó cô đối với ông nói qua về yêu thụ, cũng giải thích là yêu thụ kia đã bị bọn họ tiêu diệt, không cần phải lo lắng tới nữa. Vũ Huỳnh Trạch nghe xong không khỏi cau mày, trong lòng ông lặng lẽ ghi nhớ lại đặc điểm của sinh vật thực vật biến dị tên yêu thụ này cùng với cách đối phó. Nếu đã xuất hiện một yêu thụ, không ai dám đảm bảo không có yêu thụ thứ hai xuất hiện, nhất định phải phổ biến trong quân để mọi người biết trước đề phòng.
“À, cảm ơn mọi người đã giúp chúng tôi tiêu diệt nốt đàn chuột kia.” Sau đó chuyển tầm mắt sang phía mấy người đứng cạnh “Tôi thật không ngờ lại gặp được Nam Cung đại thiếu gia, Mục đội trường và Mặc thiếu gia ở đây. Đã lâu không gặp rồi nhỉ.” Híp lại đôi mắt, nụ cười của Vũ Huỳnh Trạch vẫn thân thiện như cũ, thế nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một tia dò xét.
Ba người Nam Cung Lãnh Dạ không khỏi cười khổ, trong lòng thầm mắng ba chữ: Lão - hồ -ly!!! Đứng từ nãy tới giờ, đã sớm thấy bọn họ, lại còn giả vờ giả vịt!!!
“Đã lâu không gặp, Vũ trung tướng.” Nam Cung Lãnh Dạ lễ phép chào hỏi.
Vũ Huỳnh Trạch có quen biết với ông nội cùng cha mẹ anh thế nhưng chung quy cũng chỉ là đồng đội thông thường, quan hệ không thể so được với Cố Tiệp Huy hay Cố Vân. Nam Cung Lãnh Dạ tuy đã từng gặp qua Vũ Huỳnh Trạch vài lần tại những buổi tập huấn ở quân đội, tuy nhiên, tiếp xúc gần và trực tiếp nói chuyện như hiện tại thì đây là lần đầu tiên.
Nhưng Nam Cung Lãnh Dạ hoàn toàn không chút hốt hoảng, lo sợ hay lúng túng khi đối diện với một vị trung tướng danh tiếng như Vũ Huỳnh Trạch. Anh ngược lại khí thế bình tĩnh trầm ổn, nói ăn lưu loát, cử chỉ phóng khoáng lại không mất đi lễ phép, tất cả đều khiến cho Vũ trung tướng không khỏi âm thầm tán thưởng.
Quả nhiên, không hổ là người kế thừa của Nam Cung gia tộc!
“Vũ trung tướng, không cần gọi tôi cái gì đội trưởng đâu, tôi rời quân đội cũng vài năm rồi.” Mục Hoằng cười khổ một tiếng, vươn tay gãi gãi tóc. Tuy rằng hắn đã rời quân đội vài năm nhưng mỗi lần gặp mặt vẫn thường hay bị mấy vị tướng lĩnh cấp cao như Vũ trung tướng gọi là ‘Mục đội trưởng’. Mỗi lần nghe thấy danh hiệu này, hắn không khỏi thấy ngại ngùng xấu hổ.
“Vũ trung tướng.” Mà Mặc Sở Minh chỉ mỉm cười khẽ gật đầu chào một câu sau đó đứng một bên Nam Cung Lãnh Dạ, không nói thêm gì nữa.
“Phải rồi, đây là Diệp Thiên, cấp bậc trung tá, chức vụ trưởng đội tuần tra phòng vệ của quân khu căn cứ thành phố C.” Nhớ tới mình chưa giới thiệu Diệp Thiên bên cạnh cho đám người Cố Diệp Ninh, Vũ Huỳnh Trạch liền cười cười bổ sung, ngữ điệu khá tự hào “Là một nhân tài hiếm có của quân đội đấy.”
“Xin chào, lại gặp lại.” Mọi người cũng nhận ra Diệp Thiên chính là người quân nhân ngày đó bọn họ gặp ở cổng căn cứ. Mặc Sở Minh thấy không có ai có ý định ra mặt liền theo thói quen trở thành đại diện cho đội ngũ. Y tiến lên một bước, vươn tay bắt tay với Diệp Thiên, khẽ cười.
“Xin chào.” Diệp Thiên cứng ngắc vươn tay bắt lại tay của Mặc Sở Minh, cứng ngắc gật đầu, cứng ngắc chào hỏi ngược lại.
Diệp Thiên sau khi biết được thân phận của mấy người trong đội ngũ này thì cũng không khỏi sinh ra một chút căng thẳng. Nếu không phải con cháu danh gia vọng tộc đứng đầu giới quân đội thì cũng là người có thực lực từng có chức vị trong quân đội. Diệp Thiên âm thầm cảm thán… không chỉ cảm thấy mất tự nhiên mà còn rất áp lực nha…
“Trước đó nghe Diệp Thiên kể rằng có một đội ngũ thực lực rất mạnh tới căn cứ, tôi còn cho rằng cậu ấy đang nói quá lên. Nhưng hiện tại biết đội ngũ kia là mấy người các cậu, tôi tin tưởng rồi.” Thấy không khí có chút gượng gạo, Vũ Huỳnh Trạch liền chủ động tiếp tục gợi chuyện.
“Thực lực của chúng tôi vẫn còn kém, cần phải không ngừng cố gắng.” Nam Cung Lãnh Dạ khiêm tốn cẩn trọng đối với Vũ Huỳnh Trạch trả lời.
“Có chí thế là được, cố gắng rèn luyện.” Có thực lực mạnh nhưng không kiêu ngạo, Vũ Huỳnh Trạch vô cùng hài lòng với ý nghĩ khiêm tốn này của anh “Đúng rồi, Tiểu Ninh, sao cháu lại ở thành phố C này? Không phải dáng nhẽ ra cháu phải ở thủ đô sao?” Cuối cùng, Vũ Huỳnh Trạch cũng nói ra điều mình thắc mắc nhất “Hơn nữa, sao cháu lại đi cùng Nam Cung đại thiếu gia?”
“Cháu có chút chuyện tới thành phố D, không ngờ lại gặp đúng thời điểm virut tang thi bùng phát.” Cố Diệp Ninh không muốn nói cho người ngoài biết chuyện rắc rối trong nhà của mình, vì thế tìm cớ đáp qua loa.
Cô nghĩ nghĩ một chút, bổ sung: “Lãnh Dạ, Sở Minh và Hoằng ca là cháu tình cờ gặp được. Bởi vì thực lực tương ứng mà lại có cùng mục đích, cho nên bọn cháu sau đó đã quyết định tạo thành nhóm cùng đi với nhau.” Quay sang chỉ ba đứa nhóc con “Đây là Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu, đều là mấy đứa nhỏ bọn cháu cứu được trên đường.”
“Cháu là Hạ Kỳ Phong. Cháu rất biết ơn Diệp tỷ tỷ cứu cháu.” Trong số ba đứa, Hạ Kỳ Phong là người ỷ lại Cố Diệp Ninh nhất. Cố Diệp Ninh cứu cậu ở thời điểm nguy hiểm nhất, cho nên có thể nói cô chính là trụ cột tinh thần của Hạ Kỳ Phong. Mỗi lần nhắc tới chuyện được cô cứu, khuôn mặt lạnh nhạt của cậu lập tức sẽ lộ ra nụ cười rạng rỡ cùng sùng bái.
“Cháu là Minh Tu, cháu cũng biết ơn Diệp tỷ tỷ cứu cháu.” Minh Tu nổi tính trẻ con, không cam chịu chen lên trước mặt của Vũ Huỳnh Trạch. Đây là trưởng bối của Diệp tỷ tỷ, nó muốn Vũ Huỳnh Trạch có ấn tượng tốt về nó nha ~
“Cháu là Chu Nhi.” Chu Nhi ngược lại với hai ông anh bị kích động thái quá kia. Cô bé nhu thuận đứng cạnh mẹ mình là Chu Tề Sa, chớp chớp đôi mắt to tròn như viên ngọc, thanh âm trong trẻo giới thiệu.
Vũ Huỳnh Trạch từ trước đó đã quan sát ba đứa nhỏ này, kết hợp với thông tin trước đó Diệp Thiên nói cho ông, ông cũng có thể đoán được đại khái năng lực của ba đứa nhóc này. Ba đứa nhỏ chưa thành niên, thế nhưng toàn bộ lại đều là dị năng giả trên cấp 3, trong đó hai đứa nhóc con trai là song hệ dị năng, cô bé kia là hệ tinh thần, quả thực là nhân tài tiềm lực vô hạn!
Ông là người từng trải, từ khí chất có thể thấy được Hạ Kỳ Phong vốn nguyên bản là một học sinh bình thường, sinh trưởng ra trong một gia đình cũng bình thường, về sau này ở trong mạt thế mới bắt đầu biết tới hai chữ ‘chiến đấu’ là như thế nào. Nhưng Minh Tu và Chu Nhi, từ cách cử động có thể thấy được hai đứa nhóc này từng được huấn luyện qua. Hơn nữa… phương thức huấn luyện dường như là phương thức của sát thủ.
Vũ Huỳnh Trạch trong lòng có chút buồn cười. Người khác cứu người trong mạt thế còn không biết có được trả ân hay không, hay lại rước họa vào thân; cô nhóc Cố Diệp Ninh này không ngại vướng bận, cứu được ba đứa nhỏ, lại bắt trúng toàn dị năng giả có tiềm lực cực mạnh. Phải nói là… vận may của ‘tiểu công chúa’ này không tầm thường.
“Còn có… đây là Chu Tề Sa cùng Huyên ca ca, hai người vừa mới gia nhập đội ngũ của bọn cháu không bao lâu.” Sau cùng, cô giới thiệu hai thành viên mới cho Vũ Huỳnh Trạch.
Vũ Huỳnh Trạch đương nhiên biết được hai vị nam nữ này chính là người sáng nay phá banh khu lều trại kiểm tra ở ngoài cửa căn cứ, thế nhưng ông cũng không trách cứ gì cả, chỉ bình tĩnh đảo mắt nhìn sang theo hướng chỉ tay của Cố Diệp Ninh. Theo thông tin ông nhận được, mỹ nữ Chu Tề Sa này là dị năng giả hệ hỏa, thực lực trên cấp 3. Tuy Chu Tề Sa năng lực rất mạnh, thế nhưng làm cho Vũ Huỳnh Trạch chân chính kiêng kị đó là Cố Tĩnh Huyên.
Có thể dễ dàng để ý thấy được… toàn bộ đội ngũ này đều là đại mỹ nam, đại mỹ nữ. Nếu không phải biết rõ thực lực của những người trước mắt đều từ cấp 3 trở lên, chỉ e Vũ Huỳnh Trạch còn tưởng tiêu chuẩn để được chọn vào đội ngũ là dựa vào ngoại hình ấy chứ.
Nữ thì có Chu Tề Sa xinh đẹp quyến rũ, Chu Nhi dù nhỏ tuổi nhưng đáng yêu thuần khiết, Cố Diệp Ninh tinh xảo mỹ lệ, mỗi người một vẻ khiến cho đám đàn ông phải mê hoặc. Bên nam thì có Mặc Sở Minh thông minh gian xảo, Mục Hoằng dương quang nam tính, Minh Tu tinh quái thu hút cùng Hạ Kỳ Phong lạnh nhạt. Nhưng dẫn đầu và nổi bật nhất đương nhiên phải kể tới Nam Cung Lãnh Dạ.
Anh bề ngoài hoàn mỹ, từng đường nét như được tượng tạc, thân thẳng tắp tỏa khí tràng mãnh liệt lạnh lùng khiến cho người ta nhịn không được mà tín phục, tính cách trầm ổn quyết đoán, là vị lãnh đạo bẩm sinh. Chỉ cần đứng tại đó, Nam Cung Lãnh Dạ hoàn toàn có thể khiến cho những người đàn ông khác bị thất sắc lu mờ. Vũ Huỳnh Trạch sống nhiều năm như vậy, thế nhưng số thanh niên còn trẻ tuổi nhưng lại nổi bật đồng đều tất cả mọi mặt như Nam Cung Lãnh Dạ, ông gặp qua không quá số lượng 10 đầu ngón tay.
Vậy mà… người mà Cố Diệp Ninh gọi là ‘Huyên ca ca’ kia khi đem so với Nam Cung Lãnh Dạ thì lại không hề bị lép vế dù chỉ một chút. Hơn nữa theo như Diệp Thiên báo cáo, người thanh niên này còn có dị năng hệ thổ biến dị rất mạnh, giậm chân một cái liền tàn phá hết cả khu lều kiểm tra, thực lực tuyệt đối không thể dự đoán được.
“Huyên ca ca?” Vũ Huỳnh Trạch nghi hoặc nhíu mi lại. Không phải vừa mới quen sao, sao lại gọi thân mật như vậy?!
“Khụ…” Cố Diệp Ninh liếc mắt nhìn Cố Tĩnh Huyên, thấy Cố Tĩnh Huyên không phản đối liền vươn tay kéo cánh tay của anh ta, đi tới gần hơn Vũ Huỳnh Trạch “Chú Vũ, để cháu giới thiệu cho chú một chút, anh ấy là Cố Tĩnh Huyên, anh họ của cháu.”
“… cháu, cháu nói cái gì cơ?”
Nghe tới đây, Vũ Huỳnh Trạch không thể giữ được vẻ mặt bình thản bí hiểm thường trực được nữa. Ông giật nảy mình, hình tượng uy nghiêm gì đó cũng quăng ra sau đầu, lắp bắp không tin được, mở thật to mắt nhìn người thanh niên tên Cố Tĩnh Huyên trước mắt này. Người này… người này là con trai đã ‘mất’ nhiều năm của lão bằng hữu Cố Tiệp Huy sao?
“Chào chú, cháu là Cố Tĩnh Huyên. Chú là chú Vũ, bạn tốt của cha cháu sao?” Cố Tĩnh Huyên từ đầu tới cuối vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt lễ độ, thái độ ân cần lại xa cách đối với Vũ trung tướng khách sáo hỏi.
“A… đúng, đúng thế…” Vũ trung tướng tạm thời mất năng lực nói chuyện rồi. Con trai bạn tốt bao năm ‘mất’ rồi lại sờ sờ đứng trước mắt mình chào hỏi, quả thực, việc này quá đáng sợ đi!!!
Năm đó khi ông quen biết với Cố Tiệp Huy thì Cố Tĩnh Huyên cũng đã ‘mất’ được 2 năm. Tuy 2 năm sau sự kiện bắt cóc đấy, thế nhưng cái chết của Cố Tĩnh Huyên vẫn luôn là vết thương lòng của những người trong nhà họ Cố cùng Cố Tiệp Huy. Chính vì thương xót con trai, Cố Tiệp Huy càng thêm dốc sức bồi dưỡng các cháu trai. Cố Tiệp Huy đã thề sẽ không tái hôn hay có suy nghĩ sinh thêm bất cứ người con nào khác.
Thậm chí, có lần Cố Tiệp Huy từng tâm sự với Vũ Huỳnh Trạch rằng đời này Cố Tiệp Huy chỉ cần một đứa con trai, đó là Cố Tĩnh Huyên. Ngữ khí quyết đoán lại đau khổ của bạn tốt lúc đó, tới giờ ông vẫn không quên.
“Cháu… còn sống sao? Vậy sao bao năm nay cháu lại…” Ông muốn hỏi Cố Tĩnh Huyên vì sao suốt bao năm không về Cố gia, thế nhưng nhìn vẻ mặt mỉm cười lạnh nhạt của anh, lời như nghẹn lại trong họng. Vũ Huỳnh Trạch cảm thấy… không cách nào chất vấn được người thanh niên trước mặt này.
“Chuyện dài lắm. Anh ấy có lí do, chú đừng làm khó Huyên ca ca.” Cố Diệp Ninh che chắn cho Cố Tĩnh Huyên, đối với giọng điệu chất vấn của ông sinh ra một chút không hài lòng.
“Được rồi, không cần phải nói nhiều, Ninh nhi ngoan.” Nhìn em gái cưng bảo vệ cho mình, dưới đáy mắt của Cố Tĩnh Huyên dâng lên một tia sủng nịnh. Anh ta vươn tay xoa mái tóc của cô, ý cười bên môi cũng càng thêm chân thực, mất đi sự xa cách ẩn sâu bên trong.
Nam Cung Lãnh Dạ nhìn Cố Tĩnh Huyên xoa đầu Cố Diệp Ninh lần thứ N, trong lòng không khỏi sinh ra một ngọn lửa bực bội: Gì chứ? Độc quyền được xoa đầu mèo con là của tôi! Cho dù đối phương có là anh họ của cô thì sao? Anh vẫn sẽ ghen đấy!!!
“Haiz ~ các cháu định về thủ đô đúng không?” Vũ Huỳnh Trạch biết mình không thể can thiệp vào chuyện riêng của Cố gia, đành phải chuyển chủ đề.
Cố Tĩnh Huyên này không chỉ thực lực mạnh mà ngay cả tâm phòng người cũng vô cùng đáng sợ. Tuy rằng ngoài mặt anh ta mỉm cười ôn nhu lễ phép, thế nhưng ẩn sâu bên trong đó chính là một tảng băng cực lạnh cực dày. Nếu không phải tự bản thân anh ta chủ động đón nhận, người khác đừng hòng có một chỗ để lách được vào trong lòng anh ta.
Cho dù ông có là bạn tốt của Cố Tiệp Huy thì sao, đối với Cố Tĩnh Huyên mà nói, Vũ Huỳnh Trạch ông vẫn chỉ là người ngoài mà thôi! Lại nhìn cách Cố Tĩnh Huyên đối xử với Cố Diệp Ninh, ông không khỏi thở dài… thái độ phân biệt người ngoài cùng người nhà quả thực rõ ràng tới mức kẻ mù cũng nhận ra! Làm tổn thương trái tim mềm yếu của trung tướng ông quá đi mất!
“Vâng.” Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh đồng thanh trả lời.
“Bao giờ đi thì báo ông già này một tiếng, tôi sẽ đi tiễn các cháu.” Cười cười, đối với Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên ôn hòa hiền từ nói.
Ban đầu còn tính chiêu ngộ đội ngũ có thực lực mạnh kia vào quân đội để giúp sức, nào có ngờ đội ngũ có thực lực mạnh kia lại chính là đám người Cố Diệp Ninh, Vũ Huỳnh Trạch chỉ có thể tiếc nuối buông tay ý định của bản thân.
Ông thật sự không dám có gan suy nghĩ giữ ba vị đại thần là Nam Cung đại thiếu gia Nam Cung Lãnh Dạ, bảo bối của Cố gia Cố Diệp Ninh cùng thiếu gia ‘đã mất giờ bỗng sống lại’ của Cố gia Cố Tĩnh Huyên ở lại thành phố C để mình sai xử đâu. Chỉ cần tưởng tượng tới Nam Cung gia tộc và Cố gia gia tộc cùng huề vào đè đầu trừng phạt mình, Vũ Huỳnh Trạch không khỏi rùng mình một cái. Thực - đáng - sợ!!!
.
.
.
Cố Minh Hi đứng một bên nhìn mẹ của mình - Vĩnh Cơ đang ôm lấy em gái Cố Minh Tuyền không ngừng khóc lóc, trong mắt một mảnh lạnh nhạt. Cô mím mím chặt môi, bàn tay buông thõng cũng từ từ xiết chặt lại. Người của Quách gia đưa Cố Minh Tuyền đã tê liệt toàn thân trở về vốn muốn rời đi ngay, không ngờ lại bị Vĩnh Cơ cuốn lấy gắt gao. Bà ta nhất quyết đòi hỏi nguyên nhân vì sao con gái bảo bối của mình khi đi còn lành lặn, khi về lại trở thành như vậy.
“Đắc tội với cường giả chứ còn làm sao nữa. Con gái bà tâm cao khí ngạo, hại chúng tôi thiếu chút nữa cũng bị chịu chết oan với cô ta. Hừ!”
Một người trong số những người thuộc hạ của Quách gia oán hận bực tức phun ra một ngụm nước bọt, không nhịn được mở miệng mắng. Nếu không phải Cố Minh Tuyền vô duyên vô cớ hại người, làm sao hai cái người thanh niên đẹp trai kia lại nổi giận lên, thi triển dị năng không chút kiềm chế. Không dùng dị năng thì thôi, dị năng vừa bộc phát một cái liền nổ đùng đùng, đất đã văng khắp nơi, đất trời đảo lộn. Kết cuộc, kẻ gây tội Cố Minh Tuyền không chết, người chết toàn là thuộc hạ của Quách gia bọn họ.
Tuy nhiên, gã vừa mắng xong, khi ánh mắt liếc về phía Cố Minh Tuyền thân tàn ma dại bán liệt nằm trên đất, gã cũng có chút lạnh gáy. Bỏ đi, có khi chết còn dễ chịu hơn là như Cố Minh Tuyền hiện tại!
“Ôi trời đất ơi, sao lại có người ra tay độc ác với con gái tôi như vậy? Là ai làm? Là ai? Tôi liều mạng với người đó! Tưởng có thực lực cao mà hay ho à!” Vĩnh Cơ nghe tới đây, giận tới không còn lí trí, nhảy dựng lên như một mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.
“Bằng vào bà, đúng là nực cười.” Nghĩ tới thực lực mạnh như quỷ của cái đội ngũ kia, mấy tên thuộc hạ của Quách gia khinh thường cười mỉa.
“Đứng lại đó, con gái tôi như thế này, Quách gia các người không phải nên bồi thường sao?” Vĩnh Cơ gào lên, nhất quyết bám lấy mấy người Quách gia không buông.
“Mụ điên!” Kẻ bị Vĩnh Cơ bám lấy sôi máu đạp mạnh bà ta, khiến bà ta ngã rạp xuống đất “Con gái các người suýt chút nữa khiến cho Quách tam thiếu gia nhà bọn này mất mạng, còn dám mở miệng đòi bồi thường sao?” Nói rồi hừ một tiếng thật lớn, vẫy tay bảo những người khác rời đi “Đi thôi các anh em! Không cần phải để ý mụ điên này!”
“A a a, các người không thể cứ như vậy…” Vĩnh Cơ đầu tóc bù xù, khuôn mặt vàng sáp yếu ớt, nước mắt nước mũi tèm nhem.
“Mẹ, đủ rồi, bọn họ sẽ không bồi thường cho chúng ta đâu.” Cố Minh Hi bước tới, đỡ mẹ của mình lên, dị thường lãnh tĩnh an ủi “Tiểu Tuyền xong rồi, mẹ, chấp nhận đi. Chúng ta không mạnh tới mức có thể chống lại cường giả, cũng không mạnh tới mức có thể chống lại Quách gia. Chúng ta phải chấp nhận số phận, an phận mà cố gắng sống qua ngày!”
“Con gái của mẹ, con gái của mẹ…” Tựa vào ngực con gái lớn, Vĩnh Cơ khàn khàn gào khóc, cả người bà ta run lên bần bật.
“…” Vuốt vuốt sống lưng của mẹ mình, Cố Minh Hi đưa mắt về phía em gái đang hôn mê nằm trên mặt đất lạnh băng của mình, khóe môi hơi nhếch lên.
Em gái, em bị hủy rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.