Edit: TsuShu. Beta: Akiko Chono. Không lâu sau khi Thạch Phong vừa tiến vào thành Bạch Hà. Tất cả người chơi ở xung quanh thành Bạch Hà đều tiến vào trạng thái điên cuồng, mà các công hội lớn cũng giống như vậy, đều bắt đầu tích cực lập đoàn đội đi đánh quái thăng cấp, muốn mau mau tiến vào thành Bạch Hà. Bất quá vấn đề gặp phải tại khu đánh quái cao cấp ngày càng nhiều. Không nói tới việc người chơi tới đây ngày một tăng, giữa các công hội lớn xảy ra tranh chấp cướp đoạt, chỉ riêng vấn đề về độ bền vũ khí thôi cũng khiến cho mấy công hội đau đầu muốn chết. “Ma Đao Thạch sao còn chưa có đưa đến sao? Hiện tại vũ khí của đoàn tinh anh đều đã gần như đạt cực hạn rồi.” Thứ Tâm trên trên đoàn đội nóng lòng hỏi. “Yêu cầu đã được truyền đi. Hiện tại các đoán tạo sư không ngừng chế tạo vật phẩm, hẳn đã có một nhóm đang trên đường tới đây.” Một hiệp sĩ nói. “Đưa tới bao nhiêu?” Thứ Tâm hỏi. “Năm tổ Ma Đao Thạch gồm 100 cái.” Tên du hiệp khổ sở nhỏ giọng đáp. “Sao chỉ có 100 cái!? Chẳng phải chúng ta thu mua hơn 500 khối Tảng Đá Kiên Cố hay sao?” Thứ Tâm sầm mặt lại, trông rất khó coi. Đoàn tinh anh của bọn họ hiện tại có hơn 60 người tại khu vực quái level 10 đi luyện cấp. Trong khi đó một khối Ma Đao Thạch chỉ khôi phục chừng 3 đến 7 điểm độ bền trang bị. 100 khối, khẳng định qua một giờ liền hết sạch. “Toàn bộ 500 khối Ma Đao Thạch đã dùng hết rồi, tuy chúng ta thu mua với số lượng nhiều, song cũng chẳng mua được là bao. Đa phần người chơi có được nó đều tự dùng cho mình hoặc đem đi trao đổi Ma Đao Thạch với các đoán tạo sư rồi. Cũng có rất nhiều người của ta đi sơn cốc Ám Nguyệt kiếm thêm, nhưng ngặt nỗi Thần Vực sau khi nâng cấp lại khiến cho tỉ lệ rớt ra Tảng Đá Kiên Cố thấp hơn nhiều.” “Hơn nữa chúng ta bồi dưỡng hơn mười vị đoán tạo sư đều là học đồ sơ cấp, vì vậy mà xác xuất chế ra Ma Đao Thạch cũng không cao mấy. Nếu như bọn họ là trung cấp học đồ, khẳng định việc chế tạo sẽ dễ dàng hơn nhiều, không đến mức lãng phí nhiều Tảng Đá Kiên Cố như vậy. Đáng tiếc trình độ đoán tạo học tăng quá chậm. Hiện tại dựa vào độ thuần thục của bọn họ, muốn lên tới trung cấp học đồ vẫn là kém quá xa.” Du hiệp kia lúc giải thích cũng mang vẻ mặt xấu hổ. Công hội bọn họ trước giờ đều phi thường chú trọng tới việc bồi dưỡng đoán tạo sư cùng ma dược sư. Song, bỏ ra nhiều tiền cùng tài nguyên đến vậy, hiện tại còn chưa đem về lợi ích gì. “Aizz…” Thứ Tâm càng nghe càng sầu, mệt mỏi thở dài một hơi. Lúc này hắn mới ý thức được tầm quan trọng của đoán tạo sư. Tuy công hội hắn đã chú trọng việc bồi dưỡng các đoán tạo sư từ sớm, cũng hao tốn rất nhiều tài nguyên cùng tiền bạc để bồi dưỡng. Lại không nghĩ tới cái đoán tạo học lại khó tăng đến vậy. Nếu hiện tại công hội có một vị học đồ trung cấp, chắc chắn lúc này sẽ không thiếu Ma Đao Thạch thế này rồi. “Tôi biết rồi. Mau thông báo với thành viên của đoàn tinh anh, dùng tiết kiệm một chút, cố gắng giảm độ tiếp xúc giữa vũ khí với quái vật, có như vậy mới làm cho tốc độ tiêu hao chậm lại chút đỉnh. Bất quá phải nói thành viên vòng ngoài ra sức hơn đi thu thập Tảng Đá Kiên Cố.” Thứ Tâm bất đắc dĩ nói. Cùng lắm chỉ là một khối Ma Đao Thạch, lại làm cho công hội Liên Minh Thích Khách đứng hàng đầu nhị lưu trở nên nghèo mạt như vậy. Đương nhiên không phải do bọn họ không có tiền, mà là không mua được Tảng Đá Kiên Cố Thạch chứ đừng nói gì tới Ma Đao Thạch. Dù là mua một tổ Ma Đao Thạch với giá 10 ngân tệ, hắn cũng sẽ không chần chừ đi mua lại ngay, nhưng đáng tiếc lại không có bất cứ nơi nào bán ra. Kỳ thật không riêng gì Liên Minh Thích Khách mà toàn bộ vương quốc Tinh Nguyệt đều khao khát Ma Đao Thạch không gì sánh được. Chỉ là không eo hẹp như thành Bạch Hà mà thôi, mà tình hình các công hội của thành Bạch Hà đều gấp đến độ sắp cháy nhà rồi. Độ bền vũ khí giảm cực nhanh, thời gian có thể chiến đấu căn bản không đủ, mà không có vũ khí thì đánh quái thế méo nào!? Rõ ràng nhiều công hội lớn như vậy, lại không tài nào kiếm được đoán tạo sư có khả năng chế tác số lượng lớn Ma Đao Thạch. Ở tiểu trấn, số lượng tinh anh của các công hội tới khu vực đánh quái cao cấp thường vượt quá 30 người. Ở nguyên thành Bạch Hà, số lượng tinh anh của một công hội tam lưu đi đánh khu quái cao cấp có chừng năm sáu trăm người, công hội nhị lưu hơn một ngàn người, mà công hội nhất lưu chính là ở mốc ba bốn ngàn người trở lên. Đừng nói tới người chơi tự do, nhu cầu với Ma Đao Thạch của cả thành Bạch Hà hiện nay là con số vô cùng lớn. Mà bây giờ toàn bộ các công hội đều điên cuồng muốn xông lên level 10, làm cho giá cả của Ma Đao Thạch đã cao còn tăng hơn, lúc này đã lên đến 1 ngân 20 đồng. Thế mà giá cao như vậy vẫn là không mua được… Thành Bạch Hà, đại sảnh toà thị chính. Thời gian thấm thoát thoi đưa, Thạch Phong đã ngồi chờ hơn một giờ. Trong một giờ này, Thạch Phong đã tóm lược lại tất cả các tư liệu về thành Bạch Hà. Những tư liệu này đối với các công hội không biết gì về thành Bạch Hà mà nói, cũng là thứ kha khá bổ ích. Các tư liệu này chia làm hai loại: một là phiên bản đơn giản hóa, hai là phiên bản xa hoa. Đối với phiên bản đơn giản hóa, sau khi xem xong chỉ có thể nắm đại khái về tin tức của thành Bạch Hà, như là thành Bạch Hà cứ ba ngày sẽ tổ chức hội chợ một lần, nhưng không có nói đến nơi phân bố các tài nguyên. Còn ở phiên bản xa hoa cũng có phần giới thiệu như trên, bất quá chỉ chi tiết hơn một chút, ví dụ như nơi nào thích hợp cho các chức nghiệp đi luyện cấp, nơi nào có nhiều tài nguyên, là tài nguyên như thế nào. Đây mới là cái các công hội lớn cần nhất. Vốn Thạch Phong còn muốn hướng tới đám công hội này bán ra để kiếm kim tệ. Song làm vậy cũng rất phiền toái. Hơn nữa hắn hiện tại không có thiếu kim tệ mà là điểm tín dụng. Sau một hồi suy nghĩ, Thạch Phong quyết định rao bán qua diễn đàn, phương thức thanh toán là điểm tín dụng. Phiên bản đơn giản hóa nhằm cho người chơi tự do, phiên bản xa hoa nhắm đến các công hội. Phiên bản đơn giản hóa tầm ba trăm điểm tín dụng. Phiên bản này giá tương đương với một cuốn catalogue giới thiệu sơ lược về thành phố, giúp người chơi không đến mức mù tịt không biết gì về thành Bạch Hà khi mới tới. Phiên bản xa hoa có giá hai mươi nghìn điểm tín dụng. Không phải do Thạch Phong lòng dạ độc ác. Tuy rằng các công hội sớm muộn sẽ biết, nhưng bọn họ sẽ phải hao tốn rất nhiều thời gian để tìm hiểu, theo suy đoán của Thạch Phong thì ít nhất cũng phải tốn chừng hai ba ngày, hơn nữa thông tin chưa chắc chuẩn xác được như hắn. Hai, ba ngày đó đối với các công hội lớn mà nói là vô cùng quý giá, tự nhiên sẽ không để bụng mà chi ra hai mươi nghìn điểm tín dụng. “Ngài Liệp Ma Nhân, ngài quan chấp chính Wiseman đang chờ ngài ở phòng tiếp khách, mời ngài đi theo tôi.” Nữ nhân viên đột nhiên đi đến trước mặt Thạch Phong, nhẹ giọng nói. “Được, cô dẫn đường đi.” Thạch Phong khẽ gật đầu đứng dậy, theo nữ nhân viên đi tới phòng tiếp khách lầu hai. Bước vào căn phòng rộng rãi lịch sự, người đang chờ bên trong là một vị mặc trường bào màu xám bạc, áo mũ chỉnh tề, trong tay cầm pháp trượng có bảo thạch màu lam đậm, trông có vẻ là một người đàn ông tuổi chừng năm mươi, lẳng lặng đứng tại cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài. Người này chính là Quan chấp chính Wiseman của thành Bạch Hà, cũng là một vị Ma Đạo Sư bậc bốn, đẳng cấp cao tới level 200, tuyệt đối là một trong những người mạnh nhất thành Bạch Hà. Mặc dù Wiseman chỉ lẳng lặng đứng đấy, nhưng Thạch Phong vẫn cảm nhận được nguyên tố ma pháp ở trong cả phòng khách đang điên cuồng tụ lại xung quanh Wiseman, tạo thành một cái phạm vi ma pháp hơi yếu, khiến cho người ta cảm thấy áp lực dữ dội. Đây không phải do Wiseman cố tình làm là do vô thức thực hiện, đó cũng là sự đáng sợ của cường giả bậc bốn. Nếu như Wiseman thực sự nghiêm túc vận dụng ma pháp phạm vi ấy, Thạch Phong khẳng định đã tan thành tro bụi trong nháy mắt. Nhìn bề ngoài Wiseman trông chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng kỳ thật tuổi hẳn đã quá một trăm, tuyệt đối là một lão quái vật. “Người trẻ tuổi, nghe nói cậu có thư giới thiệu của Hắc Tu.” Wiseman mỉm cười nhìn Thạch Phong mà hỏi. Danh hiệu Liệp Ma Nhân có sức uy hiếp tương đối lớn với NPC bình thường, nhưng trước mặt một cường giả như Wiseman, danh hiệu Liệp Ma Nhân này liền không có ý nghĩa. Chỉ tính thân phận của chức nghiệp bậc bốn đã vượt xa địa vị của Liệp Ma Nhân. “Vâng, đây là thư của trấn trưởng Hắc Tu nhờ tôi giao cho ngài.” Thạch Phong lấy ra thư giới thiệu đưa cho Wiseman. Wiseman nhận lấy phong thư, cũng không có mở ra mà chỉ thở dài một hơi, rồi nói với Thạch Phong: “Nên tới cuối cùng cũng sẽ tới. Tôi đã chờ đợi phong thư này chừng ba mươi năm, lại không ngờ lại đến một người trẻ tuổi như vậy, hiện tại xem ra tôi cũng nên thực hiện cái khế ước năm ấy thôi.”