Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 143: Ám Ảnh Chúc Phúc






Ở trên cành cây cách đó không xa Hỏa Vũ cùng Thuỷ Ngưu còn đang kinh ngạc và ngưỡng mộ Thạch Phong, bỗng phía sau các cô truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng.
“Các người sao còn chưa đi?”
Hai người vẫn còn đang mơ mộng, giật mình nhảy lùi về phía trước, xoay người lại, lấy ra vũ khí, nhìn chăm chú về thân ảnh chàng trai đen thui từ đầu đến chân mới xuất hiện.
“Dạ Phong đại ca.”
Hỏa Vũ nhìn thấy gương mặt người tới, rồi thở dài một hơi, thu hồi chuỷ thủ, cất vào hông.
Khắp thung lũng Cuồng Phong đều có người của Võ Lâm Minh, nếu như bị bắt gặp, đám người của Võ Lâm Minh sẽ lập tức kêu gọi đồng bọn tới, e rằng hai người chết cũng không có chiếu để mà đắp.
“Bọn em qua đây là muốn giúp một tay đó mà, Võ Lâm Minh giết người của bọn em nhiều như vậy, thù này bọn em nhất định phải báo, khiến đám tụi nó cạp đất.” Hỏa Vũ nói về đám người Võ Lâm Minh mang theo ánh mắt lạnh như băng.
“Tôi muốn tạo một đoàn hội, về sau phát triển sẽ đi các phó bản lớn, không biết các em có hứng thú gia nhập không?”
Thạch Phong cảm thấy Hỏa Vũ thân thủ vô cùng tốt, hơn nữa Hỏa Vũ cùng các bạn của cô đều là người chơi tự do không có gia nhập công hội, nếu như có thể huấn luyện các cô kéo vào đoàn của mình, đối với sự phát triển của Studio Linh Dực có chút trợ giúp.
“Cái này…” Hỏa Vũ sau khi nghe có chút do dự.
Thuỷ Ngưu cũng trầm mặc không nói.
“Các em đã có đoàn đội riêng rồi phải không?” Thạch Phong âm thầm tiếc nuối.
Tiến vào thành Bạch Hà, phó bản cỡ lớn rất nhiều, nó là nơi chủ yếu phát ra trang bị và các loại tài liệu, những người chơi tự do nếu như muốn lấy được trang bị ngon, nhất định phải đánh hạ được phó bản cỡ lớn, hơn nữa muốn tăng bậc công hội, đánh hạ phó bản cỡ lớn cũng rất cần thiết, cho nên muốn ở trong Thần Vực có phát triển, đánh hạ phó bản cỡ lớn là rất quan trọng.
Nhưng muốn tạo dựng một đoàn đội có thể hạ phó bản cỡ lớn thật không dễ dàng, phó bản cỡ lớn thường đều là phó bản năm mươi người, cũng không thiếu phó bản một trăm người. Muốn tập trung đủ nhiều người như vậy quá khó khăn, trước không nói thực lực có đủ hay không. Chính là trình độ và trang bị đều là vấn đề cực lớn, nếu là đoàn tinh anh của công hội và studio lớn thì dễ dàng rất nhiều.
“Không phải, chúng em không có đoàn riêng, chúng em chỉ là một nhóm chỉ muốn chơi trò chơi giải trí, cũng không có tính toán quá nhiều, có thể cho tụi em một ít thời gian được không?” Hỏa Vũ chậm rãi giải thích.
Thực sự cô ấy cũng rất muốn ở trong Thần Vực phát triển, chỉ là toàn bộ nhóm người của cô đều đối với cái gọi là phó bản không có quá hứng thú, thầm nghĩ chơi giải trí một chút thôi, nếu như gia nhập vào công hội rồi, nhất định sẽ chịu sự quản lý và trói buộc, cho nên chắc chắn sẽ không gia nhập.
“Được. Cũng là còn gặp nhau dài dài, chúng ta thêm bạn tốt đi, chỉ cần em quyết định xong, lúc nào cũng có thể nói cho tôi.” Thạch Phong cũng biết chuyện này không có khả năng quyết định ngay lập tức, muốn có được cái gì cũng phải mất đi một ít gì đó, hơn nữa Thạch Phong cũng không muốn tùy tiện tìm một số người.
“Tốt quá, chỉ cần em cùng bọn họ thảo luận xong, em liền liên hệ anh.” Hỏa Vũ gật đầu, nàng cảm thấy cũng đã tới thời điểm nên lựa chọn.
Sau đó Thạch Phong thêm Hỏa Vũ bạn tốt. Chạy vào sâu trong trung tâm thung lũng Cuồng Phong để tìm kiếm Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết.
Dọc đường vì tránh né đoàn người Võ Lâm Minh phát hiện, Thạch Phong không thể làm gì khác hơn là di chuyển trên những nhánh cây, nếu gặp phải đám người của Võ Lâm Minh thì phải chậm rãi chờ bọn họ rời khỏi.
Trong lúc rãnh rỗi, Thạch Phong lấy những vật phẩm rớt ra từ Ám Ảnh Báo Vương, muốn nhìn một cái xem rớt ra thứ gì tốt.
“May mắn đến với mình tốt quá, quái vật cấp Đầu Lĩnh có lời thật nhiều.” Thạch Phong nhìn xem những vật phẩm rơi xuống, không khỏi kinh ngạc.
Chín món vật phẩm trong có hai vật là vũ khí cấp Bí Ngân, còn có ba vật là trang bị cấp Huyền Thiết. Hai vật để chế tạo trang bị cấp Bí Ngân rất quý giá, một con dao thái nhỏ cấp Thanh Đồng, ngoài ra còn một món cấp Bí Ngân là vật phẩm trang sức.
Hai thanh kiếm cấp Bí Ngân, một cái pháp trượng level 8, một cái rìu hai tay level 8, còn những cái khác đều là trang bị cấp Huyền Thiết level 8, hơn nữa dao thái nhỏ cấp Thanh Đồng cũng không tệ, có thể tăng tốc độ chế biến và xác suất thành công.
Nếu như phải nói tới vật phẩm đáng quý nhất phải kể tới trang sức cấp Bí Ngân – Ám Ảnh Chúc Phúc, cũng là vật phẩm quý nhất rớt từ Ám Ảnh Báo Vương.
Ám Ảnh Chúc Phúc, dây chuyền, cấp Bí Ngân, đẳng cấp trang bị level 8, toàn bộ thuộc tính + 5, may mắn + 3.
Trang sức ở trong Thần Vực là cực kì hiếm hoi, rất nhiều người chơi dù cho lên tới hơn level 20, trên người có thể có một hay hai món trang sức cấp Thanh Đồng cũng là không tệ rồi, hơn nữa đẳng cấp những trang sức này vẫn chưa tới level 10.
Mà trang sức trong tay Thạch Phong là cấp Bí Ngân, mức độ quý hiếm so với vũ khí cấp Tinh Kim đồng cấp đắt hơn rất nhiều.
Hơn nữa thuộc tính may mắn ở Thần Vực là quan trọng nhất, đánh chết quái vật có thể tăng lên số lượng trang bị rơi xuống, đã từng có người tính toán qua, giá trị của 1 điểm may mắn là có thể làm cho người chơi đánh chết quái vật rơi xuống đồ tăng gần gấp hai, nhưng có điểm may mắn càng nhiều, về sau hiệu quả mỗi một điểm may mắn cũng sẽ giảm xuống, 3 điểm may mắn nếu không nhầm có thể tăng lên gấp ba đồ rơi xuống thôi.
Ngoài ra điểm may mắn đối với chức nghiệp sinh hoạt cũng có tác dụng hỗ trợ rất lớn, có thể nói vĩnh viễn sẽ không bị đào thải.
Nếu như muốn Thạch Phong định giá, đối với người chơi bình thường mà nói cũng chỉ có ba kim tệ, nhưng là đối với Thạch Phong mà nói nó giá trị tối thiểu là mười kim tệ.
Sau đó Thạch Phong đeo lên Ám Ảnh Chúc Phúc, như vậy về sau giết quái cấp bậc cao là có thể rớt ra càng nhiều trang bị tốt.
Một lát sau, đoàn của Võ Lâm Minh rốt cục cũng rời khỏi, Thạch Phong cũng tiếp tục tiến vào thung lũng Cuồng Phong.
“Hắc Tử, các cậu bây giờ đang ở nơi nào?” Thạch Phong chọn gọi thoại mà hỏi.
“Bọn tôi bây giờ hình như ở bên cạnh một chỗ ao đầm, tôi cũng không biết nơi này là nơi nào, bất quá quái vật ở đây đẳng cấp thật là cao, tôi gửi tọa độ cho anh xem.” Hắc Tử biết Thạch Phong không xảy ra chuyện gì, vì vậy thở dài một hơi, đem tọa độ gửi cho Thạch Phong.
“Các cậu không được đi vào sâu thêm nữa, ở ngay tại chỗ đó, tôi lập tức tới ngay.” Thạch Phong nhìn thoáng qua tọa độ, lập tức sẽ biết nơi ở của Hắc Tử.
Thật không ngờ Hắc Tử cư nhiên có thể chạy đến đầm lầy Trầm Mặc.
Thung lũng Cuồng Phong có hai cửa ra vào, một cửa là lối vào bình thường, một cửa chính là đi vào khu đầm lầy Trầm Mặc, khu vực của các quái vật cao cấp.
Đầm lầy Trầm Mặc là khu quái vật từ level 15 đến level 20, hiện tại đối với người chơi mà nói, chính là là khu vực cấm.
Nửa giờ sau, Thạch Phong liền tìm được Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết.
Hai người đang lẳng lặng ngồi dưới một cây đại thụ nói chuyện cũng cẩn thận chú ý bốn phía xem có ai dòm ngó không, trước gặp một con Cá Sấu Đầm Lầy level 15, doạ bọn họ xoay người chạy mất dép, suýt chút nữa là Thạch Phong tìm được bọn họ trong bụng con Cá Sấu Đầm Lầy đó rồi, may mà còn dư vài quyển trục gia tốc và quyển trục ẩn dật, nên mới trốn khỏi con Cá Sấu Đầm Lầy đó truy đuổi, vì vậy giữ phong cảnh hữu tình thế này bọn họ cũng không dám di chuyển thêm nữa.
“Thạch Phong, anh thật là lợi hại, cư nhiên có thể né tránh người của Võ Lâm Minh mà tới nơi này.” Hắc Tử chứng kiến Thạch Phong đã đi tới, nhất thời cảm giác đã được cứu rồi, “Chúng ta bây giờ liền rời đi đi, nơi đây quá nguy hiểm.”
Tịch Mịch Như Tuyết cũng gật đầu, bọn họ chỉ có là level 8 chênh lệch với Cá Sấu Đầm Lầy level 15 quá lớn, ngu ngốc mới tới chỗ quá nguy hiểm này.
“Không nha, chúng ta ở lại chỗ này luyện cấp đi.” Thạch Phong lắc đầu nói, “Tôi trước khi tới đây đã giết người của Võ Lâm Minh không ít, hiện tại người của Võ Lâm Minh là giống như điên tìm tôi, muốn mang hai người đi ra ngoài, mà không bị bọn họ phát hiện là quá khó.”
Nghe thấy Thạch Phong vừa nói như vậy, Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết mới phát hiện, tên nhân vật của Thạch Phong đã biến thành đỏ sẫm như đen, không biết muốn giết bao nhiêu người chơi mới có thể biến thành thế.
Thật sự không quá khó để nghĩ.
Thung lũng Cuồng Phong khắp nơi đều là người của Võ Lâm Minh, muốn lặng yên không tiếng động đi tới nơi này căn bản không có khả năng, dọc đường nhất định sẽ gặp phải người của Võ Lâm Minh, với bản lĩnh của Thạch Phong, một lần đối mặt ba, bốn người cũng không thành vấn đề và dọc theo con đường này nhất định là giết không ít người.
Vì vậy trong lòng hai người Hắc Tử cùng Tịch Mịch Như Tuyết tràn đầy cảm động, tuy Thạch Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng hai người họ biết, dọc theo con đường này tuyệt đối là cực kì nguy hiểm có thể bị Cá Sấu Đầm Lầy táp lúc nào không hay.
“Được rồi, tôi tổ đội hai người, hai người trước tiên đem những trang bị này thay đi.” Thạch Phong thuận tay liền đem vật phẩm rơi xuống từ Ám Ảnh Báo Vương là pháp trượng và rìu hai tay giao cho Hắc Tử cùng Tịch Mịch Như Tuyết.
Hai người tiếp nhận vũ khí rồi vô cùng khiếp sợ, vũ khí cấp Bí Ngân level 8 tuyệt đối là vũ khí cao cấp nhất giai đoạn hiện nay, không rõ Thạch Phong làm thế nào lấy được, tuy nhiên bọn họ cũng không có hỏi rõ ràng, bọn họ biết không nên hỏi, như vậy đối với hai bên đều tốt.
Ở tổ đội, Hắc Tử thấy được đẳng cấp của Thạch Phong, nhất thời kinh ngạc nói: “Thạch Phong, anh… anh đã level 10?”
Bọn họ ở thung lũng Cuồng Phong không ngừng đánh quái luyện cấp, chỉ có thể lên level 8 đã cao rồi, level đó không nói là cao cấp nhất, cũng là rất hiếm đấy, chỉ có vài ngày không thấy Thạch Phong, đã vứt xa bọn họ những 2 level, tốc độ lên level này quả thực quá kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.