Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 128: Nghênh chiến Kỵ Sĩ Ác Linh




Trong mắt Kỵ Sĩ Ác Linh chớp động ngọn lửa âm u, làm người ta căn bản nhìn không ra nét mặt của Kỵ Sĩ Ác Linh này, bất quá chỉ là đứng lặng ở đấy, đã đủ để những Ác Linh Hung Mãnh khác không dám tới gần phạm vi chung quanh 20 mét rồi.
Với độ khủng bố của Kỵ Sĩ Ác Linh level 15, cho dù Thạch Phong lên tới level 20, tổ một đoàn đội gồm 20 người tinh anh, cũng chơi không được, chín mươi phần trăm khả năng diệt đoàn.
Bởi vì Kỵ Sĩ Ác Linh quá mạnh mẽ.
Giai đoạn hiện tại, rất nhiều công hội cũng sẽ ở dã ngoại ngẫu nhiên gặp được một ít quái vật tinh anh hoặc là đặc thù tinh anh, một tiểu đội hoặc là một đoàn đội liền có thể giải quyết. Nhưng sau khi Thần Vực tiến hóa, ở dã ngoại dù là gặp được một con quái Đầu Lĩnh level 5, cũng đủ diệt sạch một đoàn hai mươi người tinh anh level 5, lại càng không cần phải nói đến quái vật đạt tới level 10 sẽ có tăng thực lực lên trên diện rộng.
Quái Đầu Lĩnh level 10 ít nhất phải ba mươi người chơi tinh anh level 15 mới có thể đối phó, cứ như vậy còn phải chết không ít.
Chớ nói chi là Đầu Lĩnh cấp cao như Kỵ Sĩ Ác Linh vậy chứ, có được rất nhiều kỹ năng phá hoại quy mô lớn không nói, càng có thể chỉ huy Quỷ Hồn cả trấn Bách Quỷ, tuy rằng level 15, tiến công chiếm đóng khó khăn cũng ngang như quái Đầu Lĩnh level 20 trở lên.
Thần Diệu Chi Quang cũng phái ra mấy ngàn người, mới thật khó khăn chém giết Kỵ Sĩ Ác Linh được, vì thế cũng bỏ ra trả giá nặng nề.
Thạch Phong hiện tại nghèo rớt mùng tơi chỉ có hai tay trắng, đẳng cấp chênh lệch 6 level không nói, còn chỉ có một mình, căn bản không có khả năng khiêu chiến Kỵ Sĩ Ác Linh.
“Xem ra chỉ có thể dùng loại phương pháp đó.”
Thạch Phong nhìn một vòng chung quanh sân rộng, trong đầu âm thầm tiến hành dự tính và mô phỏng.
Hắn cách đài phun nước khoảng chừng hơn 300 mét, nghĩ muốn lấy được Băng Lam Ma Diễm thì trước đó phải giải quyết những Ác Quỷ Bị Nguyền Rủa và Ác Linh Hung Mãnh kia, cuối cùng còn muốn đối phó Kỵ Sĩ Ác Linh, chỉ cần hơi sai sót, cũng đủ khiến chết trở về thành.
Thạch Phong lấy ra hai tấm quyển trục ma pháp bậc hai, đây cũng là hai quyển trục quý giá mà hắn còn dư lại cuối cùng, từ nay về sau muốn đạt được chúng hết sức khó khăn, dựa vào sự may mắn chiếm đa phần.
Nếu như không phải vì Băng Lam Ma Diễm, hắn cũng sẽ không sử dụng thứ trân quý như vậy.
“Huyễn Ảnh Sát.” Thạch Phong trong lòng mặc niệm, một cái phân thân dần dần thành hình.
Thạch Phong trực tiếp cho phân thân hơn mười cái lựu đạn Băng Sương bỏ túi, sau đó phân thân xông hướng sân rộng.
Trong giây phút phân thân đặt chân đến sân rộng, Kỵ Sĩ Ác Linh ở đài phun nước liền phát hiện rồi, đầu lâu màu trắng trực tiếp chuyển hướng phân thân, ngọn lửa âm u trong hai mắt bùng cháy sáng quắc.
“Tất cả kẻ sống đều phải chết!”
Kỵ Sĩ Ác Linh rút ra thanh kiếm lớn màu bạc sau lưng, cả thanh kiếm màu bạc chợt cũng toát ra ngọn lửa màu xanh lam, bề ngoài thanh đại kiếm bắt đầu thay đổi, chuôi kiếm thành một cái đầu lâu trắng bóc, trên thân kiếm toát ra rất nhiều xương cốt đâm ngược, chỉ hướng phân thân.
Theo Kỵ Sĩ Ác Linh ra lệnh một tiếng, trên quảng trường vô số Ác Quỷ Bị Nguyền Rủa như sóng biển tuôn ra nhào tới phân thân.
Phân thân mở quyển trục gia tốc, ném ra một cái lựu đạn Băng Sương bỏ túi, trong nháy mắt đông kết một mảng lớn Ác Quỷ Bị Nguyền Rủa, rồi xoay người chạy.
Bên kia Thạch Phong mở ra Phong Hành Bộ cùng quyển trục gia tốc, khởi động kỹ năng Hư Vô của nhẫn, tiến vào trạng thái hư vô, bay thẳng đến đài phun nước, nhanh như một trận gió lốc.
Thời gian ở trạng thái hư vô nhanh chóng trôi qua, Thạch Phong cách đài phun nước cũng ngày càng gần.
300 mét…
200 mét…
100 mét…
Khi sắp đến đài phun nước lúc, Thạch Phong hai tay nắm chặt hai tấm quyển trục bậc hai, vẻ mặt bình tĩnh kì lạ, nhìn chòng chọc trung tâm chỗ đài phun nước.
“Chuột nhỏ, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh thoát đôi mắt của ta sao?”
Kỵ Sĩ Ác Linh đột nhiên xuất hiện trước người Thạch Phong, hai mắt chớp động ngọn lửa âm u phảng phất như có thể xem thấu hết thảy, âm thanh lạnh như băng mang theo giọng điệu khinh thường, giơ lên thanh đại kiếm xương trắng, trên thân kiếm thiêu đốt ngọn lửa màu lam nhạt khiến cho bốn phía biến thành nóng ran dị thường, đột nhiên vung lên, hóa thành một đạo lưu quang, chém rách không khí, chuẩn xác bổ về phía đầu Thạch Phong.
“Làm sao lại biết chứ?”
Thạch Phong cả kinh, hắn tuyệt không hoài nghi một kiếm này có sức mạnh giết chết hắn ngay lập tức, vì vậy hai chân khẽ khuỵu, thân thể cũng uốn cong theo, giống như một con mèo linh hoạt, trong nháy mắt rút Thâm Uyên Giả cùng Huyết Sắc Chi Nhận dùng chống đỡ, hai chân chợt phát lực, truyền lực lên hông, nghênh đón chúng.
Ba kiếm đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang.
Thạch Phong bị lực lượng kinh khủng của Kỵ Sĩ Ác Linh chấn mạnh làm mặt đất dưới chân mình vỡ vụn ra, đá vụn văng khắp nơi, cả người cũng thoát khỏi trạng thái hư vô trong, hiển lộ bên cạnh đài phun nước.
Mặc dù Thạch Phong không có bị bất cứ thương tổn gì, nhưng là ngọn lửa trên thân đại kiếm xương trắng nóng rực vô cùng, Thâm Uyên Giả là ma khí ngược lại là không bị sao, nhưng Huyết Sắc Chi Nhận cấp Bí Ngân liền xuất hiện vấn đề, không chỉ có độ bền bắt đầu rơi vù vù, lưỡi kiếm bị đốt đỏ bừng, xuất hiện dấu hiệu hòa tan.
Kỵ Sĩ Ác Linh dùng một kiếm không có thực hiện được ý đồ, hơi hơi kinh ngạc, bất quá tiếp tục vung kiếm thứ hai, ngọn lửa trên thân kiếm xương trắng phóng đại, nhảy lên cao hơn 5 mét, vung về Thạch Phong.
Đây là Ma Diễm Cuồng Trảm của Kỵ Sĩ Ác Linh, một chiêu này dùng xong, tuyệt đối là không còn một ngọn cỏ, đốt trụi hết mọi thứ.
Thạch Phong không lùi mà tiến tới, mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, liền xông về Băng Lam Ma Diễm.
Ma Diễm Cuồng Trảm của Kỵ Sĩ Ác Linh tuy đánh vào trên người Thạch Phong, nhưng là một chút ảnh hưởng đến Thạch Phong đều không có, ngược lại Thạch Phong có thể thở hắt ra một hơi, tốc độ nhanh hơn.
Chỉ lát nữa là đã chạy đến trước Băng Lam Ma Diễm, mười mấy con Ác Linh Hung Mãnh giống như đã sớm chuẩn bị, chờ đã lâu, nguyên một đám đánh về phía Thạch Phong.
“Đông lại đi!”
Thạch Phong ném ra lựu đạn Băng Sương bỏ túi trung cấp, đem Ác Linh Hung Mãnh xông tới đông lại hết.
“Một đám rác rưởi.” Kỵ Sĩ Ác Linh chứng kiến thủ hạ vô dụng như thế, tức giận mắng to, đột nhiên nhảy lên, chắn trước người Thạch Phong, một kiếm vung xuống, “Chết đi chuột nhỏ!”
Thâm Uyên Thúc Phược!
Chín cái xiềng xích đen kịt trong nháy mắt trói Kỵ Sĩ Ác Linh lại, làm cho Thạch Phong giữ được một mạng.
Bất quá lực lượng của Kỵ Sĩ Ác Linh quá mạnh mẽ, trong giây lát đã có một cái xiềng xích bị chém đứt, Thạch Phong không dám dừng lại, phóng tới trong đài phun nước.
“Con chuột nhỏ đáng chết, ngươi thực chọc giận ta.” Kỵ Sĩ Ác Linh chứng kiến Thạch Phong đã sát cạnh Băng Lam Ma Diễm, nổi giận gầm lên một tiếng, tránh thoát xiềng xích trói buộc, hóa thành một đạo bóng đen, lướt về phía Thạch Phong, muốn chặt Thạch Phong thành tám khối.
Bởi vì Kỵ Sĩ Ác Linh có ngọn lửa, hiệu quả đóng băng cực yếu, lũ Ác Linh Hung Mãnh rất nhanh tan ra, cùng nhau xông tới Thạch Phong.
Thạch Phong nhếch miệng mỉm cười, tay trải ra một quyển trục ma pháp bậc hai màu xanh đậm.
Trong phút chốc, bốn phía vô số nguyên tố thuỷ tụ tập đến trên quyển trục.
Sóng Lớn Ngập Trời! (Cự Lãng Thao Thiên)
Thạch Phong chỉ một ngón về phía Kỵ Sĩ Ác Linh và Ác Linh Hung Mãnh xông tới, tạo thành một ma pháp trận màu xanh thẫm, phun trào dòng nước xiết mãnh liệt, nguyên cả mảnh đất bị đập ra một hố sâu, trong nháy mắt cắn nuốt Kỵ Sĩ Ác Linh cùng Ác Linh Hung Mãnh.
Ma pháp bậc hai mạnh mẽ, trực tiếp giết tất cả Ác Linh Hung Mãnh trong nháy mắt, bất quá đối với Kỵ Sĩ Ác Linh cũng không tạo thành thương tổn quá lớn, bởi vì tại ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, hắn dùng thanh đại kiếm xương trắng ngăn cản Sóng Lớn Ngập Trời, chỉ đẩy lùi hắn ta ra ngoài hơn ba mươi mét, với khoảng cách này, hắn ta chạy mấy bước là có thể đuổi tới.
Mà muốn thu lấy Băng Lam Ma Diễm cần thời gian không ngắn, Kỵ Sĩ Ác Linh căn bản sẽ không cho Thạch Phong thời gian dài như vậy.
Ngay lúc Kỵ Sĩ Ác Linh phóng ra một bước, vô cùng phẫn nộ chạy về phía Thạch Phong.
Thạch Phong lấy ra một tấm quyển trục cuối cùng màu vàng, trên mặt mang theo một luồng sức mạnh thần thánh không thể xâm phạm, đây cũng là át chủ bài cuối cùng của Thạch Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.