Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 79:




Tham dự hôn lễ của Sở Hân Nhiên xong, Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên cũng không ở lại lâu, ngay ngày hôm sau đã lên máy bay trở về Mỹ luôn. Ngày không nhanh không chậm trôi qua, đảo mắt đã tới tháng 11.
“Đại ca đồng ý rồi sao?” Sở Cảnh liếc nhìn bản hợp đồng đã được ký kết để ở trên bàn, tùy tay lật lật, hướng về phía Tả Dĩ Uyên hỏi.
“Đại thể đã đạt thành nhất trí, nhưng chi tiết cụ thể thế nào còn phải nhờ em gặp mặt anh ấy bàn bạc sau.” Tả Dĩ Uyên ôm lấy Sở Cảnh, hôn lên môi cậu.
Sở Cảnh vươn tay đẩy Tả Dĩ Uyên ra, nhưng không đẩy nổi, cuối cùng cũng không né tránh, vòng tay ôm cổ Tả Dĩ Uyên, đơn giản tạo thành một nụ hôn đạt tiêu chuẩn. Mắt thấy sắp ‘nổ súng cướp cò’ tới nơi, hai người rốt cục mới tách ra.
“Cứng rồi.” Tả Dĩ Uyên vô tội nhìn Sở Cảnh, ôm eo Sở Cảnh cọ cọ hạ thân mình vào người cậu.
“Chịu đựng.” Sở Cảnh bình ổn hô hấp, dùng sức đẩy Tả Dĩ Uyên ra, bất vi sở động: “Anh gần đây đã tiến hóa thành cầm thú rồi đấy, không biết hả?”
“Nhịn không được thì biết làm sao?” Tả Dĩ Uyên thấp giọng giả bộ đáng thương.
“Nhịn không được?” Sở Cảnh nhíu mày, tầm mắt ái muội quét một vòng nhìn bộ vị đã ân ẩn trướng lớn của Tả Dĩ Uyên, ngay sau đó khóe môi cong cong, lộ ra một nụ cười lạnh, chậm rì rì nói: “Vậy thì, anh có thể thiến nó luôn đi?”
Tả Dĩ Uyên cảm giác có chút đau răng. Chỉ cần là nam nhân, đối với việc thiến đi này, trong lòng bất cứ ai đều rụt rè.
“Em bỏ được? nhưng cái này liên quan tới tính phúc nửa đời sau của em đấy.” Tả Dĩ Uyên trừng mắt nhìn, nói.
“Không, anh phải tin em.” Sở Cảnh xem xong bản hợp đồng rồi quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra nụ cười vô hại: “Không có nó, vậy em có thể cho anh tính phúc của em.”
Nói tới bước này, Tả Dĩ Uyên mẫn cảm nhận ra, nếu còn tiếp tục bàn đề tài này nữa, phỏng chừng sẽ phát sinh một vài tình huống mà hắn cực độ không thích nghe, vì thế liền ho khan một tiếng, vội lảng sang đề tài khác: “Anh đã điều tra rồi, trên thực tế, từ sau khi chúng ta tham dự hôn lễ của chị ba không lâu, Sở lão gia tử đã bắt đầu phong tỏa hoạt động và gây sức ép cho đại ca rồi.”
“Hiển nhiên.” Sở Cảnh ngồi xuống ghế sa lông đối diện Tả Dĩ Uyên, nhíu mày trầm giọng nói: “Lão gia tử một lòng muốn đại ca quay về kế thừa Sở gia, tự nhiên sẽ không mặc kệ anh ấy gây dựng sự nghiệp riêng ở bên ngoài. Nhưng đại ca là dạng người gì, dựa theo tính cách của anh ấy, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoan ngoãn nghe lời Sở lão gia tử mà bỏ rơi anh Hứa Phàm đâu… Dưới tình huống như vậy, chỉ sợ phiền toái nhất chính là khi ông già ấy không thể khuyển nhủ lay động được đại ca mà ngược lại xuống tay với anh Hứa Phàm.”
“Sở lão gia tử nếu động tới Hứa Phàm, anh tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn.” Tả Dĩ Uyên nói: “Dù sao Sở gia bây giờ vẫn còn nằm trong tay Sở lão gia tử, Sở Tu muốn bay nhưng không có gió, Hứa Phàm lại không hề có bối cảnh chống đỡ. Cho dù đại ca có yêu Hứa Phàm thế nào thì chỉ cần anh ấy biến mất, như vậy đại ca nhất định sẽ không còn lý do gì mà không tiếp nhận Sở gia. Hơn nữa, cho dù đại ca có kiên quyết chống đối sự sắp xếp của Sở lão gia tử thế nào thì cũng không có kết quả. Sở lão gia tử tốt xấu gì cũng là cha, chẳng lẽ anh ấy còn có thể chặt đứt hoàn toàn với lão gia tử được sao?”
Sở Cảnh toàn thân thả lỏng, tựa vào thành ghế sa lông, cong môi: “Aha, nói không chừng chỉ cần đại ca chân trước vừa bước vào nhà chính Sở gia, thì sau lưng Sở lão gia tử có thể đóng gói anh ấy rồi trực tiếp ném vào phòng một vị thiên kim tiểu thư nào đó. Chậc chậc, đến lúc đó gạo nấu thành cơm rồi, vậy cũng thực thú vị.”
“Cho nên đại ca muốn loại trừ tất cả những chuyện đó trước khi nó phát sinh, vậy thì phải nhanh chóng có vị thế ngang bằng với lão gia tử.” Tả Dĩ Uyên gật đầu: “Vậy thì chúng ta cũng không nên chậm trễ nữa, chuyện đăng ký thành lập công ty bên Trung Quốc cũng phải mau chóng tiến hành thôi. Chẳng qua hợp đồng…”
“Nếu tính đi tính lại thoát không khỏi bóng dáng của Sở gia, tự nhiên chỉ có mình em đi là tương đối thích hợp.” Sở Cảnh hiểu ý Tả Dĩ Uyên, thuận thế tiếp lời: “Yên tâm, em tuyệt đối sẽ đem mọi chuyện giải quyết gọn gẽ rồi trở về.”
Tả Dĩ Uyên ưu thương nhìn Sở Cảnh: “Như vậy thì sẽ mất một đoạn thời gian không được gặp em rồi?”
Sở Cảnh nghiêm mặt: “Không phải, chúng ta tùy thời có thể dùng video call.”
“Như vậy sao có thể thỏa nỗi khổ tương tư của anh?” Tả Dĩ Uyên lại không cho Sở Cảnh cơ hội phản bác, lập tức bước tới gần, khom lưng xuống vừa bế Sở Cảnh, vừa hôn lên đôi môi cậu, đi về hướng phòng ngủ: “Hôm nay em phải bồi thường cho anh.”
“Hỗn đản…anh ban ngày đã tuyên dâm!”
“Ừ, anh còn muốn dính chặt vào người em luôn… ban ngày tuyên dâm đã tính là cái gì? Ngoan, A Cảnh, sờ anh…”
“A…uhm…. Anh cái đồ… Tả!!!”
[Cua đồng chiếm lĩnh thế giới]
Tuy rằng đã xác định để Sở Cảnh trở về cùng Sở Tu thương nghị chuyện hợp tác, nhưng bởi vì bây giờ quan hệ của đại ca Sở Tu và Sở lão gia tử đang trong giai đoạn mẫn cảm, để tiện mọi việc… Sở Cảnh vẫn lựa chọn bí mật về nước.
Cùng đại ca ngầm quyết định và chọn địa điểm và thời gian gặp mặt, hai người rất nhanh lén gặp mặt nhau. Lần trước gặp mặt vẫn còn thấy đại ca thong dong lãnh đạm, nhưng lần này vừa gặp, Sở Cảnh đã thấy sắc mặt Sở Tu khó coi tới cực điểm, trong mắt ân ẩn lộ ra tơ máu, cả người thoạt nhìn có chút chật vật.
“Xem ra, ông già lần này xuống tay khá độc ác với các anh.” Sở Cảnh thu hồi tầm mắt đánh giá của mình với Sở Tu, thản nhiên nói.
Sở Tu dẫn Sở Cảnh vào trong phòng, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng nói: “Hứa Phàm bị thương.”
“Cái gì?” Sở Cảnh nhíu mày: “Vậy giờ anh ấy đang nằm trong tay ông già?”
Sở Tu lắc đầu: “Không, anh đưa em ấy tới phòng khám bệnh tư nhân của bạn anh, đến giờ vẫn an toàn.”
“Vậy anh định làm thế nào? Anh cũng biết, ông già sẽ không thật sự thương tổn anh, nhưng nếu anh Hứa Phàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ông ta phỏng chừng sẽ bắn pháo hoa chúc mừng đấy.” Sở Cảnh rót cho mình một cốc nước uống một ngụm, sau đó thưởng thức cốc thủy tinh trong tay.
“Cho nên anh nghĩ muốn nhờ em giúp đưa Hứa Phàm rời khỏi nơi này trước.” Sở Tu trầm xuống, nhìn Sở Cảnh nói: “Cho dù hiện tại anh đồng ý hợp tác cùng em và L, nhưng chỉ cần vẫn còn ở Trung Quốc, trước khi anh có đủ thực lực thì ông ta vẫn sẽ tổn thương tới Hứa Phàm, anh căn bản không thể vạn vô nhất nhất luôn bảo hộ em ấy được.”
“Rời khỏi nơi này? Một tháng hay là hai tháng?” Sở Cảnh nhìn Sở Tu: “Hay là… đợi thế cục bên này ổn định lại hoàn toàn?”
Sở Tu nói: “Nhiều nhất là ba năm, anh sẽ mau chóng giải quyết mọi chuyện bên này.”
Sở Cảnh nghĩ nghĩ nói: “Đây là ý của anh hay là của anh Hứa Phàm?”
Sở Tu nhíu mày: “Có gì khác nhau?”
“Anh có nói suy nghĩ của mình cho anh Hứa Phàm biết không?” Sở Cảnh mỉm cười: “Em đương nhiên biết an bài như thế đối với tình huống hiện tại là không thể tốt hơn, nhưng mà, anh cảm thấy anh Hứa Phàm sẽ thích bị anh an bài thế sao?”
Sở Tu hấp háy môi.
Sở Cảnh nói tiếp: “Có thể hoàn toàn chống lại ông già không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu như ông già một ngày không dừng tay như vậy anh và anh Hứa Phàm sẽ thêm một ngày không thể cùng ở bên nhau, vậy hai người các anh phỏng chừng phải đợi tới vĩnh viễn sánh cùng thiên địa rồi. Em thấy thân thể ông già chúng ta còn khỏe khoắn lắm, sống thêm chục năm nữa cũng không thành vấn đề… nhưng còn anh, anh xác định cùng anh Hứa Phàm tách ra lâu như vậy, tình cảm của hai người thật sự sẽ giống như hiện tại không gì không phá nổi sao?”
“Anh…” Sở Tu há miệng muốn phản bác, lại bị Sở Cảnh đánh gãy: “Không cần vội giải thích, anh phải biết rằng, thời gian và khoảng cách chính là hai thứ giết chết tình ái mạnh nhất. cái chuyện ‘nhân danh tình yêu’ gì đó kỳ thật cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng. em chỉ sợ đợi tới khi anh có thể thật sự chống lại được ông già thì cũng đã quên mất mục đích ban đầu của anh chính là vì muốn bảo vệ người yêu của mình mà thôi.”
“Nhưng nếu Hứa Phàm ở lại, nói không chừng em ấy sẽ chết mất.” Sở Tu nhíu chặt chân mày, trong giọng nói nồng đượm vẻ thống khổ: “Ông ta lần này thật sự đã hành động, em không thể hiểu được….”
“Không đâu, đại ca, đối với loại cảm giác đó em nghĩ mình có thể hiểu.” Sở Cảnh nheo mắt, như là nhớ tới chuyện gì không thoải mái: “Anh đừng quên thân phận của Tả, anh còn nhớ tiệc mừng thọ lần trước của ông già không? Khi em trực tiếp bay tới Sierra Leone, L đã bị đưa tới bệnh viện, anh ấy nằm bẹp trên giường, cả người bị băng bó như xác ướp… anh có thể tưởng tượng được tâm tình của em lúc đó phải không? Hơn nữa, đây không phải lần đầu cũng không phải lần cuối cùng. Đối mặt với người yêu làm loại nghề nghiệp có mức độ nguy hiểm cao như vậy, em không lúc nào là không chuẩn bị khả năng anh ấy sẽ tùy thời biến mất khỏi thế giới này. Nhưng em có thể ngăn cản anh ấy sao? Ngăn cản được ông vua không ngai giới vũ khí sao? A, em cũng hiểu được, anh ấy không chỉ là Tả của em mà còn là L của Tả gia. Ai cũng có thể rút lui nhưng riêng anh ấy thì không. Anh ấy và Rendia có thể duy trì sự cân bằng trong giới vũ khí, nếu anh ấy rút lui…”
Sở Cảnh rất muốn hút thuốc, tuy bình thường cậu không hút thuốc bao giờ, nhưng lúc này trong lòng bỗng nôn nóng khiến cả người cậu khó chịu.
“Không thể ngăn cản, vậy em nên làm gì bây giờ?” Sở Cảnh lạnh lùng cười: “Em chỉ có thể biến mình trở nên cường đại, cố gắng mạnh mẽ hơn để mình có thể đuổi theo bước chân anh ấy, trở thành khẩu súng trong tay anh ấy. Em và Tả đều hiểu, em sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của anh ấy nhưng tuyệt đối không bao giờ trói buộc anh ấy.”
“Nhưng mà…”
“Đại ca, anh nên tin rằng, anh Hứa Phàm thực ra cũng không có yếu ớt như trong tưởng tượng của anh đâu.” Sở Cảnh uống thêm một ngụm nước: “Anh ấy tuy rằng đơn thuần nhưng tính cách vẫn thực kiên cường, anh hãy để anh ấy được hiểu và có thể tiến nhập vào cuộc sống của anh. Em sẽ bí mật ở đây giúp đỡ hai người một thời gian. Trong lúc đó em cũng sẽ tìm người đặc biệt tới bảo hộ anh Hứa Phàm, thuận tiện dạy anh ấy một số cách để tự bảo vệ bản thân… Nếu sau này anh vẫn cho rằng đưa anh ấy rời đi vẫn là tốt nhất thì em tuyệt đối sẽ tôn trọng ý kiến của anh, anh thấy thế nào?”
Sở Tu thật sâu nhìn Sở Cảnh, một lúc sau vươn tay che đôi mắt mình lại, cười khổ một tiếng nói: “Anh bây giờ mới biết được, thực ra cha đã nhìn nhầm rồi. Hóa ra em mới là người thích hợp nhất để thừa kế Sở gia.”
Sở Cảnh cười nói: “Không đâu, em chỉ là muốn mình cường đại hơn, để có thể bảo vệ người em muốn bảo vệ.”
Sở Cảnh đã bay tới Trung Quốc, Tả Dĩ Uyên bên này cũng bận rộn không ngơi tay. Người đứng đầu phụ trách vùng đất Tam Giác Vàng đã được chọn ra, ngoài dự đoán của mọi người, người có thể đánh bại các vị lão đại khác, người có thể thay thế Kuno trước đây hóa ra lại là một người trẻ tuổi trước nay chưa ai biết tới.
Chris đã bị hắn ném tới Tây Phi khai thác mỏ quặng, Sở Cảnh cũng không ở bên cạnh. Tả Dĩ Uyên lần này đành phải tự mình mang theo đội ngũ bay một chuyến tới Tam Giác Vàng. Vị trùm thuốc phiện tuổi trẻ này ngược lại không có nhiều quy củ thối nát như cái tên Kuno trước đây, tự mình dẫn người tới đưa đoàn người Tả Dĩ Uyên tới khách sạn đã đặt trước, rồi trên bàn cơm mới đem đề tài nói hết ra.
“L, chúng ta quang minh chính đại không cần vòng vo nữa, tôi muốn mượn anh một số vũ khí.” Rượu quá ba tuần, nam nhân nhìn Tả Dĩ Uyên híp mắt cười nói.
Tả Dĩ Uyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, uống chén rượu, nhướn mày nhìn về phía nam nhân đối diện. Nam nhân thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhiều nhất cũng không quá 25 tuổi. Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, thân hình cao lớn, có thể thấy rõ anh ta đã trải qua rèn luyện qua năm tháng.
Diện mạo cũng coi như anh tuấn, chẳng qua thoạt nhìn có chút khí chất cường đạo. Nhưng nếu là trùm ma tuy chân chính thì trong cặp mắt kia dường như vẫn còn thiếu chút gì đó.
So với Kuno, nam nhân tuổi trẻ này lại càng phóng túng không kiềm chế được, nhưng ánh mắt lại không có loại âm hiểu giả dối đầy mùi huyết tinh. Người như vậy cư nhiên lại có thể trở thành tân lão đại của vùng Tam Giác Vàng? Tả Dĩ Uyên gợi lên khóe môi: tựa hồ… phát hiện ra chuyện gì thú vị.
“Tôi lần đầu nghe được có người nói thẳng với tôi là muốn ‘mượn’ vũ khí của tôi đấy.” Tả Dĩ Uyên nói.
“Mọi việc đều có lần đầu tiên mà phải không?” Nam nhân thái độ thực tùy ý, nhưng cũng không tính là thất lễ.
“Tên cậu là… Thành Trì?” Tả Dĩ Uyên nhả chữ rất chậm, mang theo chút thăm dò nói: “Nghe qua giống tên người Trung Quốc.”
Thành Trì sang sảng cười: “Ha, hóa ra thân phận của tôi đã được ngài L điều tra toàn bộ rồi sao?”
“A, ý cậu là chuyện cậu là thiếu gia nhà giàu Trung Quốc đang trong thời kỳ phản nghịch, trải qua đủ loại trùng hợp nên trở thành lão đại vùng Tam Giác Vàng này sao?” Tả Dĩ Uyên mỉm cười: “Rất thú vị, tôi không thể không thừa nhận.”
Thành Trì nheo mắt, đè thấp thanh âm nói: “Có lẽ, chúng ta nên đổi sang một chỗ yên tĩnh khác để nói chuyện.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tả Dĩ Uyên lắc lắc ly rượu trong tay: “Dù sao Trung Quốc có một câu ngạn ngữ là ‘tai vách mạch rừng’ có phải không?”
Thành Trì đứng dậy: “Ngài L, tiếng Trung của ngài quả thực xuất sắc.”
“Vậy thì phải cảm ơn tôi có một người Hoa kiều cực kỳ xuất sắc làm bà xã.” Tả Dĩ Uyên nho nhã lịch thiệp trả lời.
Song phương trao đổi ánh mắt, từng người ra hiệu cho người của mình ở lại, cùng đi vào thang máy, trực tiếp đi lên văn phòng trên tầng cao nhất.
“Thành Trì, cậu xác định nơi này thực an toàn sao?” Tả Dĩ Uyên nhìn chung quanh phòng họp một vòng, mỉm cười nói.
“Đương nhiên.” Thành Trì ngồi trên ghế, nhún vai: “Tuy không dám cam đoan nhưng ít nhất ở này không cần phải lo lắng.”
Tả Dĩ Uyên cũng thuận thế ngồi xuống ghế đối diện: “Như vậy thì tốt, tôi có thể thất lễ hỏi một câu trước không, Thành Trì, cậu là người ở đâu?”
Thành Trí tùy ý gác chân lên mặt bàn hội nghị, gương mặt lưu manh mười phần: “Thật xin lỗi, không thể nói.”
“Vậy sao?” Tả Dĩ Uyên hai tay giao nhau, chống cùi chỏ lên mặt bàn: “Vậy sao tôi có thể tin tưởng thành ý cậu muốn hợp tác với tôi? Dù sao cậu cũng muốn mua vũ khí của tôi…”
“Không, không, ngài L, không phải mua mà là mượn.” Thành Trì lắc đầu liên tục: “Phải biết rằng, giờ tôi chính là giai cấp vô sản nghèo rớt mùng tơi, số vũ khí của anh tôi một chút cũng mua không nổi.”
“Hay thật.” Tả Dĩ Uyên vẫn cười như trước: “Tôi có thể hiểu là cậu đang đùa giỡn tôi không?”
“Ngài cũng biết, tôi không có lý do gì để làm như vậy.” Thành Trì thu liễm biểu tình khoa trương trên mặt, nhìn Tả Dĩ Uyên nói: “Tuy rằng không thể nói kỹ càng tỉ mỉ, nhưng tôi có thể nói, ích lợi của tôi và ngài L đều như nhau.”
“A?” Tả Dĩ Uyên khẽ nâng cằm, tỏ vẻ nguyện rửa tai lắng nghe.
“Ngài cũng biết, bây giờ tuy tôi ngồi lên vị trí này tại Tam Giác Vàng, nhưng vị trí của tôi còn chưa được củng cố, tôi cần bồi dưỡng thế lực của mình… mà hiện tại, điều tôi thiếu thốn nhất chính là vũ khí.” Thành Trì nói: “Tôi không có tiền, nhưng tôi có các cánh đồng hoa anh túc (cây thuốc phiện)…”
“Cậu nên biết, tôi không dính vào thuốc phiện.” Tả Dĩ Uyên ngắt lời.
“Tôi đương biết biết điều đó.” Thành Trì cười nói: “Ý của tôi là tôi có thể cắt một phần đất đai đưa cho ngài… dù sao khu Tam Giác Vàng cũng là nơi có tiềm năng phát triển không nhỏ.”
Tả Dĩ Uyên con ngươi chợt lóe, nói: “Mấy nhà khác cũng đồng ý như vậy?”
Thành Trì nói: “Vậy còn phải xem…số vũ khí ngài cho tôi mượn có đủ để làm bọn họ vô pháp phản đối hay không.”
“Cậu là… người của quân đội?” Tả Dĩ Uyên trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Sao ngài L lại đoán như vậy?” Thành Trì mỉm cười: “Tôi rõ ràng chỉ là một thanh niên đang trong thời kỳ phản nghịch, đã trải qua một thời kỳ huấn luyện của thiếu gia nhà giàu mà thôi. Vô luận điều tra thế nào thì trong lý lịch của tôi cũng chỉ có điều đó thôi, ngài L.”
Tả Dĩ Uyên hiểu ra mỉm cười: “Nếu là thiếu gia nhà giàu… vậy đằng sau chẳng lẽ không có ai sao? ngay cả chút chi phí mua vũ khí cũng lo không nổi?”
Thành Trì cười ha ha: “Tôi đi vào con đường này, không phải đều bị chúng bạn xa lánh sao? một phân tiền bọn họ cũng sẽ không cho tôi, cho nên tôi chỉ có thể tìm tới ngài, có người nói với tôi, ngài là một thương nhân cực kỳ khẳng khái.”
“Thương nhân khẳng khái? Lời khen ngợi này thật sự khiến tôi không còn lời nào để nói.” Tả Dĩ Uyên đáy lòng loại bỏ từng người có thể nghĩ tới, không sai biệt lắm chỉ còn lại một người: “Nhưng mà dù sao tôi vẫn là một thương nhân, cậu cũng biết, tôi không thích làm ăn lỗ vốn.”
Thành Trì châm một điếu thuốc, mỉm cười nói: “Yên tâm, ngài L, tôi cũng đã nói rồi, lợi ích của chúng ta đều như nhau. Tôi tin, chỉ cần anh đồng ý trợ giúp tôi, thì hồi báo, tôi nhất định sẽ khiến anh kinh hỉ.”
“Nghe ra, đây cũng là một chủ ý không tồi.” Tả Dĩ Uyên nhếch môi.
“Như vậy ý ngài là…” Thành Trì nhìn Tả Dĩ Uyên nhíu mày.
“Tôi cảm thấy, tôi cũng không có lý do gì để cự tuyệt.” Tả Dĩ Uyên ôn hòa cười nói: “Sau khi mọi chuyện thành công, nếu tôi xây dựng sự nghiệp ở đây, tôi cảm thấy, cậu hẳn có thể nhượng cho tôi một ít đặc quyền, đúng không?”
“Đặc quyền mà ngài L nói là?” Thành Trì không thể nhận ra mà khẽ nhíu mày một chút, nhưng vẫn trầm giọng hỏi.
“Tôi sẽ soạn hợp đồng kỹ rồi sau đó sẽ cùng cậu thương nghị chi tiết cụ thể sau.” Tả Dĩ Uyên nói: “Dù sao tôi cũng coi như tỷ phú thời gian, có thể chậm rãi suy xét ích lợi có thể tới tay chứ.”
Thành Trì đem tầm mắt đặt ở trên người Tả Dĩ Uyên, ba giây sau, nói: “Ngài L, nếu điều kiện của anh hơi quá đáng, tôi nghĩ tôi sẽ không cách nào chấp nhận được. dù sao chính sách ưu đãi gì đó cũng là chuyện của cơ quan nhà nước.”
“Không, không, tôi tin cậu tuyệt đối có thể chấp nhận được yêu cầu đề xuất của tôi.” Tả Dĩ Uyên cùng Thành Trì liếc nhau: “Đương nhiên, tôi cũng không ra điều kiện gì khiến cậu đau đầu đâu. Việc vi phạm pháp luật tôi chưa bao giờ làm… cậu hãy tin tôi là một lương dân.”
Thành Trì quả thực bị Tả Dĩ Uyên nói mà bật cười.
“Hoặc là, cậu có thể hảo hảo cùng một số người, khụ, ý tôi là, ví dụ như người trong lòng hoặc là thủ hạ của cậu bàn bạc lại?” Tả Dĩ Uyên không hề gì nói.
“Không cần, tôi đáp ứng.” Thành Trì cắn chặt răng, vẫn gật đầu: “Về chuyện hợp đồng, tôi hy vọng ngài L có thể mau chóng chuẩn bị tốt. Ngài cũng biết, kỳ thật tình huống hiện tại của tôi không khả quan lắm.”
“Đương nhiên.” Tả Dĩ Uyên vừa lòng đứng dậy, đi tới bên cạnh Thành Trì, vươn tay nói: “Tôi cảm thấy, đây là một buổi trò chuyện thực thú vị, Thành Trì, cậu cảm thấy sao?”
“…Đương nhiên.” Thành Trì ngoài cười nhưng trong không cười mà bắt tay Tả Dĩ Uyên.
Tuy rằng lần đầu nói chuyện đã đạt được kết quả như mong muốn, nhưng hậu quả kéo theo khiến không khí giữa hai người càng thêm cứng ngắc.
Thành Trì đứng cạnh Tả Dĩ Uyên, hừ cười nói: “Hóa ra ngài L lại khẳng khái như thế này? tôi thật sự được mở rộng tầm mắt.”
“Khiến cậu hiểu lầm như vậy, cậu nên đi tìm người đã nói những lời đó với cậu chứ?” Tả Dĩ Uyên như trước không nóng không lạnh: “Thương nhân khẳng khái thường chỉ vì lợi ích lớn hơn mà thôi.”
“Tôi hôm nay xem như được lĩnh giáo.”
“Cũng không quá muộn phải không?” Tả Dĩ Uyên híp mắt nhìn Thành Trì nói: “Còn nữa…thân phận hiện tại của cậu là trùm buôn thuốc phiện, vậy thì hãy tỏ ra chuyên nghiệp chút. Trùm buôn thuốc phiện chân chính không có loại ánh mắt như cậu thế đâu…Cậu biết Interpol Hồ ly nghìn mặt Tô Mặc chứ? Cậu nên học hỏi anh ấy, Anh ấy đóng giả ai… thật sự là… ha hả.”
Vừa dứt lời, Tả Dĩ Uyên cũng không nhìn Thành Trì, lập tức trở về chỗ ghế mình.
Mà cũng chính vì vậy, Tả Dĩ Uyên cũng không chú ý, khi hắn nhắc tới Tô Mặc, vẻ mặt cường đạo của Thành Trì trong nháy xuất hiện chút giật mình.
…hồ ly nghìn mặt, Tô mặc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.