Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 7: Chia bài




“Tôi biết.” Sở Cảnh tự nhiên hiểu được kết quả cuối cùng khi bọn họ bất ngờ thắng được số bạc lớn như vậy, quay sang nhìn Lacey, sau đó đem số chip bỏ vào túi áo hắn: “Được rồi, đây là việc tôi luôn chờ mong, hiện tại rốt cục cũng chờ được. Tối nay được chơi cùng anh, tôi phi thường vui vẻ, thập phần cảm ơn anh, Lacey, nhưng đáng tiếc chính là, số tiền chúng ta đồng thời thắng kia, chỉ sợ anh không mang ra ngoài được rồi.”
“Cậu có ý gì?” Lacey nhìn mấy cái chip màu vàng trong áo, có chút bất mãn nhăn mày: “Hắc, anh bạn, cậu cho rằng tôi thiếu tiền sao?”
“Đương nhiên không phải.” Sở Cảnh nhếch môi một cái: “Nhưng đây mới chân chính là số tiền anh được thuê… Cũng không thể để cho người ngoài biết, giá thuê đỉnh đỉnh đại danh Lacey Flender đội trưởng đội Eagle Ray lại rẻ đến mức chỉ còn 100$ chứ? Sẽ tổn hại tới giá thị trường về sau của anh.”
Lacey nhìn chằm chằm đôi mắt màu đen của Sở Cảnh, bỗng nhiên mỉm cười: “Được rồi, một khi đã vậy… Tôi đây liền nhận vậy. Hắc, Sở thân mến, hình như cho tới hiện tại tôi vẫn chưa biết tên họ đầy đủ của cậu. Cậu không biết là đối với một bằng hữu tuyệt đối trung thành như tôi, cậu giấu diếm như vậy rất không ý nghĩa sao?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ giấu anh.” Sở Cảnh gạt tóc mái rơi trên trán: “Được rồi, có lẽ tôi hẳn nên tự giới thiệu một chút… Tôi là Sở Cảnh, người Trung Quốc.”
“Trung Quốc? A, tôi biết, đó là một quốc gia thần bí vô cùng xinh đẹp.” Lacey cười, dùng dư quang nhìn đám vệ sỹ áo đen chung quanh đã dần tới gần, hơi hơi đè thấp thanh âm: “Hắc, một mình cậu thật sự không thành vấn đề gì chứ?”
“Tôi tự có chừng mực.” Sở Cảnh gật đầu, sau đó khẽ đẩy Lacey sang một bên: “Được rồi, số chip đó cũng được hai mươi vạn… Anh hiện tại đã có đủ tiền, có thể nhanh chóng đi tìm cô gái đáng yêu lúc trước. Có lẽ… các anh còn kịp tìm một khách sạn lãng mạn, hảo hảo nói chuyện nhân sinh lý tưởng gì đó nữa ấy.”
Ba gã vệ sỹ đẩy Lacey ra bao vây quanh Sở Cảnh, ngay sau đó, một nam nhân dáng vẻ trung niên ăn diện, chắc là quản lý vẻ mặt tươi cười đi tới trước mặt Sở Cảnh, ôn hòa nói: “Thưa quý khách, ông chủ chúng tôi muốn gặp anh.”
Sở Cảnh cho Lacey một ánh mắt “sau này còn gặp lại” rồi mỉm cười chỉnh sửa lại cổ tay áo một chút, lập tức gật đầu với vị quản lý, cười nói: “Vậy, làm phiền dẫn đường.”
Có lẽ đã công tác tại sòng bạc rất lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ông quản lý gặp một khách nhân lại phối hợp như thế, ông ta khẽ chớp mắt một cái, lập tức không dấu vết mà đánh giá Sở Cảnh một lần. Ánh mắt mang theo ý tứ nhìn kỹ một chút, dừng lại trên gương mặt chàng trai còn chưa thành niên vài giây, sau đó bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, lúc này mới ôn hòa nói: “Mời.”
Cảm giác bị vệ sỹ hộ tống lên lầu, thật tình thì Sở Cảnh cảm thấy không thích tí nào. Nhưng, bây giờ phải an an ổn ổn đi theo người ta, so với kiếp trước bị mạnh mẽ túm tay túm chân khiêng đi vẫn tốt hơn nhiều.
Sở Cảnh đột nhiên nhớ lại kiếp trước, mình bị mấy tên vệ sỹ to con từ bàn đánh bạc kéo ra rồi xảy ra xung đột kịch liệt, nhất thời không khỏi cảm thán khi đó mình quá lỗ mãng. Nhưng, ai mà chưa từng có một thời trẻ trâu? Sở Cảnh khẽ cong môi, tiếp tục không nói một lời mà đi sau quản lý thẳng hướng tầng cao nhất đi lên.
Ông chủ sòng bạc lúc này không phải Tả Dĩ Uyên. Chuyện này ngay từ đầu Sở Cảnh đã nghĩ tới, nhưng chân chính nhìn đến đúng là không phải, vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Kiếp trước, cậu ở trên một chiếc du thuyền đánh bạc lần đầu tiên gặp gỡ Tả Dĩ Uyên, cho nên kiếp này trước khi tới Las Vegas, cậu bắt đầu thu thập tin tức về chiếc du thuyền đánh bạc đó, nhưng vấn đề là, đã lâu như vậy, nhưng cậu không tra được bất kì tin tức gì liên quan tới chiếc du thuyền đánh bạc đó.
Cũng là càng về sau, Sở Cảnh mới mơ hồ nhớ lại, kiếp trước Tả Dĩ Uyên đã từng nói qua, chiếc du thuyền đánh bạc kia là khi hắn trùng hợp có vài phần hứng thú đối với sòng bạc, mới từ trong tay người khác mua lại. Về phần thời gian cụ thể mua thuyền, cậu đã không còn nhớ rõ lắm, nhưng ít nhất hiện tại chiếc du thuyền đánh bạc kia vẫn chưa xuất hiện.
Cho nên, cậu đành phải đến sòng bạc này thử thời vận, hy vọng có thể sớm đợi được ngày khai trương chiếc du thuyền đánh bạc đó.
Đương nhiên, cũng không phải không có cách khác tiếp cận Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh yên lặng thầm nghĩ, nhưng hành tung của Tả Dĩ Uyên rất khò dò, chỉ với thân phận người nọ, muốn hảo hảo gặp mặt cũng thực không dễ dàng. Còn nữa, lại về vấn đề thân phận, Tả Dĩ Uyên đối với việc tiếp cận của người khác rất mẫn cảm, đối với người lạ tâm đề phòng càng nặng. Nếu lộng xảo thành chuyên (biến khéo thành vụng) khơi dậy sự đề phòng của Tả Dĩ Uyên, cuối cùng lại một phát súng bắn thẳng vào cậu, vậy cậu có muốn khóc cũng không còn chỗ mà khóc nữa.
Cho nên, vẫn chỉ có thể đi từng bước một, được bước này hay bước đấy.
“Cậu là người Trung Quốc? Ha ha, người Trung Quốc các cậu có một câu ngạn ngữ, a, là ‘anh hùng xuất thiếu niên’ đúng không? Tôi từ băng ghi hình đã xem qua biểu hiện của cậu, một buổi tối chỉ với 100$ mà có thể kiếm được triệu đô… Anh bạn nhỏ, cậu tuy rằng không lớn tuổi, nhưng kỹ năng đánh bạc thật không thể coi thường.” Ông chủ sòng bạc âm trầm nhìn Sở Cảnh, tươi cười trên mặt nhưng lại mang theo lệ khí: “Không biết, là ai bày cách cho cậu? Hôm nay, cậu dám bày trò để cuỗm một đống tiền từ sòng bài của George này sao?”
“Đương nhiên không phải! Ông chủ George, tôi nghĩ, chuyện lần này… Ông đã hiểu lầm tôi rồi.” Sở Cảnh nhìn nam nhân trước mắt mang một cỗ mùi máu tươi, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, biểu tình kia thực thành khẩn: “Tôi tới sòng bạc tự nhiên không phải vì muốn đánh bạc. Nói thật, tôi tới đây chính là vì muốn được gặp ông chủ là ông.”
“Hả? Gặp ta?” George hừ hừ cười một tiếng, vươn tay cầm lấy một điếu xì gà không chút để ý lên tiếng, hiển nhiên là không quá tin tưởng: “Gặp ta làm gì?”
“Thật ra, tôi muốn tới đây làm việc.” Sở Cảnh lộ ra nụ cười mang theo chút ngại ngùng: “Tôi thích nơi này, cho nên tôi muốn được lưu lại làm nhân viên chia bài cho sòng bạc.”
“Chia bài?” George hút một hơi xì gà, khiến mùi thuốc lá nồng đậm lan tỏa một vòng trong căn phòng sau đó mới chậm rãi phun ra một câu. Híp mắt nhìn người đang đứng đối diện mình, tươi cười nhạt nhẽo nhìn nam hài người Mông-gô-lô-ít, thật lâu sau mới hỏi: “Cậu thiếu tiền?”
“Không.” Sở Cảnh lắc đầu: “Tôi chỉ là thích công việc này. Có lẽ ngài không biết, mẹ tôi chính là một chuyên gia chia bài… Tôi thích cảm giác khống chế vận mệnh của những khách đánh bạc.”
George lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi vì sao phải lưu cậu lại? Huh? Người trẻ tuổi, cho tôi một lý do để có thể cho cậu lưu lại xem.”
“Tôi có thể mang đến cho ông càng nhiều lợi nhuận, tôi nghĩ là không ai chê tiền cả.” Sở Cảnh khẽ mỉm cười, chống lại tầm mắt của George: “Năng lực của tôi ngài cũng đã giám định qua…. Hơn nữa, thuê tôi trở thành thủ hạ của ngài, một nhân viên chia bài… trừ bỏ tiền lương phải trả mỗi tháng cũng không đáng kể bao nhiêu, ngài cũng không có bất cứ tổn thất gì, không phải sao?”
George không nói tiếp, tầm mắt âm lãnh chặt chẽ tập trung vào Sở Cảnh, sau một lúc lâu, gã cười to ra tiếng: “Được rồi, tôi đúng là không có lý do gì cự tuyệt đề nghị của cậu, như vậy đi, người trẻ tuổi, tôi chờ mong biểu hiện của cậu… Nhớ kỹ những điều đã nói, cậu phải mang đến càng nhiều lợi nhuận cho tôi.”
“Đương nhiên, BOSS.”
Sở Cảnh hơi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nửa điểm manh mối cũng không lộ ra, chỉ là cúi đầu đáp lời, đối với George an an tĩnh tĩnh mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.