Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 52:




Về La đại thiếu gia, Tả Dĩ Uyên có khả năng không biết, nhưng với Sở Cảnh đã sống hai đời mà nói thì đây không phải lần đầu tiên cậu gặp.
Tuy rằng kiếp trước, bởi vì có người châm ngòi ly gián mà quan hệ với Sở Hân Nhiên không được hòa hợp, nhưng đối với người con rể mà Sở lão gia không ngớt lời khen ngợi này, thì ngay cả những người ngoài cũng biết tới.
La gia thuộc bạch đạo cùng Sở gia hắc đạo tính chất lập nghiệp hoàn toàn bất đồng, đặc biệt là trong công việc làm ăn. La gia mấy thế hệ truyền tiếp nhau, chìm nổi trong ngành hàng hải cũng đủ để ngồi trên địa vị cao của bạch đạo.
Mà trong lịch sử La gia, vị La đại thiếu gia này dù tuổi tác không lớn nhưng thủ đoạn lại không thể khinh thường, có thể nói là truyền kỳ mấy năm nay trong thương giới.
La đại thiếu thật ra cũng không phải là trưởng tử ruột thịt chính thống của La gia.
La gia vốn có một tiếu thiếu gia khác, nhưng khi sinh ra chưa được vài năm, lại đoản mệnh chết non. Lại nói tiếp, đồn đại bên ngoài là do bệnh nặng qua đời, nhưng trên thực tế, nếu ai hiểu biết nội tình một chút cũng biết, đó là phương pháp âm độc do đối thủ làm ăn hãm hại.
Sau đó thiếu phu nhân La gia cũng mang thai lần nữa, nhưng còn chưa kịp sinh ra, lại nghe nói không cẩn thận mà sinh non. Từ sau đó, về phương diện con nối dòng của La gia vẫn không nghe thấy có động tĩnh gì nữa.
Thẳng tới 6 năm sau… La lão thái gia đột nhiên dẫn về một bé trai, nói đứa nhỏ này là con cháu La gia, vừa tuyên bố xong, thì bên trong gia tộc đã cường ngạnh đem danh hiệu người thừa kế toàn bộ chặt chẽ cấp cho đứa bé đó. Cuối cùng, chuyện người thừa kế của La gia, cũng như vậy mà ván đã đóng thuyền quyết định xong.
Nói đến cũng kỳ quái. Mọi người nói xem, La gia đột ngột lôi ra một người thừa kế chính thống lạ hoắc lạ huơ về, thử hỏi, La thiếu phu nhân có vui lòng nổi không?
Thế mới nói, Thiếu phu nhân người ta một lời cũng không nói, ngược lại vô cùng cao hứng mà coi bé trai kia cứ như con của mình, trong cuộc sống hàng ngày cũng thương xót y như con đẻ. Điều này ngược lại khiến người ta thổn thức không thôi.
Mà vị La tiểu thiếu gia nửa đường nhảy ra này quả thật không thể không nói rằng cậu ta quá mức ưu tú khiến người khác đỏ mắt. Thời học sinh, thành tích học tập xuất sắc không nói, mà từ nhỏ tới nay, đã khiến mọi người cảm thán tài năng thương nghiệp thiên phú trác tuyệt của mình.
15 tuổi tiến vào một trong các công ty thuộc sản nghiệp La gia thực tập kinh doanh, bắt đầu làm từ tầng thấp nhất đi lên, chưa tới 20 tuổi, chỉ bằng thực lực của bản thân đã tự mình ngồi lên chức bị giám đốc công ty chi nhánh đó.
16 tuổi bắt đầu chơi cổ phiếu, ngắn ngủi nửa năm, bằng con mắt nhìn xa trông rộng, số cổ phiếu trong tay đã biến thành hàng chục nghìn đô.
Cho dù mấy chục nghìn đô đó đối với đại gia tộc như La gia hay Sở gia cũng không tính là gì nhưng đối với một thiếu niên mới 16 tuổi vừa tiếp xúc vơi thương nghiệp thì vô luận là từ phương diện nào cũng khiến người ta giơ ngón cái lên khen một câu: “Anh hùng xuất thiếu niên”.
Nghĩ lại hồi 16 tuổi mình đã làm được gì, Sở Cảnh trong lòng khẽ thở dài. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng so với La Dục Chương mà nói, chính cậu vẫn còn kém xa.
Đương nhiên, cũng bởi vì vị La tiểu thiếu gia này ngoài dự đoán của mọi người quá mức ưu tú, vì thế còn chưa chờ La tiểu thiếu gia tốt nghiệp đại học, La lão thái gia đã bắt đầu dần dần sang nhượng quyền quản lý tập đoàn từ tay cha La Dục Chương trực tiếp chuyển giao cho cậu ta.
Hai năm sau, La lão thái gia đột ngột phát bệnh tim mà qua đời, nguyên bản tập đoàn La thị có khả năng sẽ bị ảnh hưởng xấu, lại được La Dục Chương ra tay khống chế tình hình, nên một chút nhiễu loạn cũng không có. Cả sản nghiệp lớn ngăn nắp trật tự ngược lại xu thế cổ phiếu La thị không những không sụt giảm mà lại càng có dấu hiệu tăng cao.
Sau đợt chấn động này, La tiểu thiếu gia coi như hoàn toàn hiên ngang đứng trước mặt mọi người, chặt chẽ trở thành trụ cột trung tâm của La gia, cùng trở thành đại gia chủ cầm quyền cao nhất trong gia tộc.
Mà nói tới duyên phận của Sở Hân Nhiên và La Dục Chương, mặc dù có chút cẩu huyết nhưng lại mang đậm sắc thái đồng thoại không thể không khiến người ta líu lưỡi.
Tuy rằng La gia luôn làm ăn phát đạt trong giới bạch đạo, nhưng dù sao cũng là cây to đón gió, có thể bình an đứng đầu bạch đạo như La thị, chuyện có quan hệ với giới hắc đạo tự nhiên không có khả năng không có.
La gia và Sở gia hợp tác với nhau chính là như thế. Tuy rằng song phương gia tộc không tính là thân mật khăng khít, nhưng trung gia bởi vì quan hệ lợi ích cộng đồng, kết giao cũng coi như thường xuyên.
La Dục Chương lần đầu tiên đi theo La lão thái gia tiến hành gặp mặt với Sở gia, đó là khi cậu ta 18 tuổi, đang ở trong thương giới học tập làm quen với mọi việc.
Đó là ngày tổ chức tiệc sinh nhật của Sở tam tiểu thư, cô con gái yêu quý của Sở lão gia. Làm người đã được La lão thái gia nhận định là người thừa kế, tự nhiên bắt buộc phải đến tham gia… đương nhiên, chính yếu, vẫn là cùng Sở gia tiếp xúc sâu thêm một bước.
Mà La Dục Chương biểu hiện đứng đắn thành thục tự nhiên khiến cho Sở lão gia rất thưởng thức. Một hồi nói chuyện qua lại với nhau xong, coi như nhận định đồng bọn tương lai của La thị.
Ra mắt cùng Sở gia xong, La Dục Chương cũng khẽ thở phào một hơi. Sau khi cùng Sở lão gia tử hàn huyên mấy câu, lúc này mới chính thức đem tâm tư tập trung vào bữa tiệc sinh nhật của Sở tam tiểu thư.
Nhưng kỳ quái chính là, bữa tiệc rõ ràng đã bắt đầu, mà nhân vật chính Sở tam tiểu thư mãi vẫn chưa xuất hiện. Sở lão gia có chút không vui kêu thủ hạ của mình là A Đức đi ra ngoài tìm xem, không bao lâu, A Đức ngược lại mang về một tin tức… Sở tam tiểu thư mệt mỏi cả ngày ở trong vườn ươm, lúc này đang ngủ say.
Sở lão gia tử nghe xong dở khóc dở cười, nhưng hiểu được tính tình con gái cưng nhà mình, cuối cùng chỉ có thể sủng nịnh lắc đầu, cứ kệ con bé vậy.
Vì thế, ngày hôm đó rõ ràng là bữa tiệc sinh nhật tổ chức cho Sở tam tiểu thư nhưng cũng là ngày chủ nhân của nó không tới tham dự.
Nhưng nói tới chuyện này, cũng không ai dám có ý kiến gì. Dù sao người ta cũng là con gái yêu của Sở lão gia tử, người khác có quyền gì mà ý kiến? còn nữa, những người hôm nay tới tham dự tiệc sinh nhật tam tiểu thư hơn phân nửa là gì Sở gia mà tới. Chỉ cần đạt được quan hệ với Sở gia, những thứ khác không còn quan trọng.
Hiển nhiên, La Dục Chương cũng chính là một trong số những người đó.
Nhưng, không thể không nói, chính tai nghe được Sở tam tiểu thư đến tột cùng là vì lý do gì mà không thể tham dự bữa tiệc, La Dục Chương lại đối với vị Sở tam tiểu thư này dâng lên một chút hứng thú.
Tuy rằng tuổi hắn còn nhỏ, nhưng làm người thừa kế của La gia, La Dục Chương đã từng gặp qua rất nhiều kiểu thiên kim tiểu thư, cũng như danh môn khuê tú, vô luận đối phương có tài mạo tính cách thế nào, đại đa số đều là kiểu rụt rè được nuông chiều. Chưa nói tới việc đi làm để nuôi sống bản thân… thì cũng kiểu dù chỉ cần đi bộ vài bước, cũng quyết định không chịu buông tha chiếc xe.
Ừm… mệt mỏi cả ngày trong vườn ươm? Lý do này thực kỳ quái.
Vì thế, từ đó về sau, ấn tượng của La Dục Chương đối với Sở tam tiểu thư chính là một tiểu thư quý tộc thích làm vườn.
La Dục Chương lần đầu chân chính gặp gỡ Sở Hân Nhiên, đó là chuyện 10 năm sau đó.
Bởi vì trường đại học cũ cố ý lên tiếng mời La Dục Chương tới trường diễn thuyết mấy tiết học, trong lúc vô ý ở trên bãi cỏ của trường thấy một cô gái kỳ quái.
Bởi vì góc độ nhìn nên La Dục Chương chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái đó. trên người mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần bò màu xanh đậm, đang ngồi xổm trên bãi cỏ, hết sức chuyên chú chăm sóc khóm hoa hồng màu nhạt.
Cô gái làm việc thực chăm chú, thủ pháp lão luyện cũng rất cẩn thận, khiến La Dục Chương nhìn thấy đột nhiên sinh ra một chút hứng thú khó hiểu.
…… tuy rằng cô gái chỉ mặc kiểu quần áo phổ thông bình thường, nhưng nếu không nhìn kỹ, bộ quần áo nhìn như đơn giản kia đều là đồ hàng hiệu xa hoa.
Người có thể mua được loại quần áo này lại làm nghề làm vườn? La Dục Chương không hiểu tại sao, vốn không định dừng lại nhưng cước bộ đã ngưng lại từ lúc nào.
Thẳng tới khi cô gái kia dừng tay hoàn thành công việc, La Dục Chương lúc này mới đi tới, mang theo một tia vui sướng ngay chính hắn cũng không chú ý, mở miệng hỏi: “Bạn học, em đang làm gì vậy?”
Cô gái kia hình như đã bị La Dục Chương đột nhiên lên tiếng dọa giật mình một chút, thân thể co rút lại, lập tức mang theo chút kinh hoảng ngửa đầu nhìn La Dục Chương một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, nhưng mọi chuyện sau đó, lại giống như bắt đầu chậm rãi thoát ly khỏi khống chế của bọn họ.
Rốt cuộc vô pháp khống chế…
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Sở Cảnh tuy rằng biết La Dục Chương nhưng chân chính tiếp xúc chính diện với hắn lại không nhiều lắm. cho nên ấn tượng về La Dục Chương, kỳ thật hơn phân nửa là do người bên ngoài đàm luận, chính mình xác thực cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng không thể không phủ nhận, vị này đột nhiên xuất hiện với thân phận vị hôn phu của tam tỷ, đúng là đối xử với tam tỷ rất tốt.
Đời trước cậu biết, La Dục Chương cực kỳ yêu thương Sở tam tiểu thư, nhưng khi đó mình tư duy có chút cực đoan, đối với sự phân biệt bất công của Sở lão gia đều vô cùng oán hận, cũng không khỏi mặt lạnh trào phúng một phen loại hôn nhân chính trị này có được bao nhiêu nhiệt tình.
Kiếp này, bỏ qua hết thảy ác tâm mà nhìn, thì vị La Dục Chương này đối với tam tỷ quả thật không giống như loại biểu hiện có lệ đơn thuần xuất phát từ các cuộc hôn nhân chính trị. Dù sao, chăm sóc có thể giả bộ, nhưng sự ôn nhu thân thiết tỏa ra từ ánh mắt dù có diễn xuất thần sầu thế nào cũng sẽ để lộ sơ hở.
Ừm, giao tam tỷ cho người này… tựa hồ cũng không tệ lắm. Sở Cảnh âm thầm đánh giá trong lòng, mắt nhìn La Dục Chương cũng dịu đi một chút.
Tương lai cả đời này, người khiến cậu quan tâm cũng không nhiều lắm. trừ bỏ Tả Dĩ Uyên ra, người khiến cậu không yên lòng nhất, chính là Sở tam tiểu thư đơn thuần luôn cực kỳ quan tâm mình.
Tả Dĩ Uyên hạnh phúc, vì đời này đã có mình ở bên cạnh, còn về tam tỷ… tựa hồ, cậu cũng có thể yên tâm.
“….tôi là Sở Cảnh.” Sở Cảnh hướng về phía La Dục Chương lịch sự mỉm cười một chút, mặt mày mang theo chút nhu hòa đảo qua Sở Hân Nhiên: “Ừm, còn có… tỷ phu (anh rể), lần đầu gặp mặt, về sau mong anh chiếu cố. Còn về tam tỷ… về sau kính nhờ anh.”
“A Cảnh!” Sở Hân Nhiên thấp giọng kêu một tiếng, mặt hơi hơi ửng hồng.
Nhưng nghe lời này, nguyên bản La Dục Chương đang thản nhiên cười, đôi con ngươi dần hiện lên tia ấm áp. Vươn tay nắm tay Sở Hân Nhiên, cười nói: “….đương nhiên, tôi… thực yêu thích Hân Nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.