Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 36: Nhai Tí Bất Báo Phi Quân Tử






Ánh mặt trời vừa ló rạng ra từ phía chân trời phương đông, Thất Tử đang chìm mình trong giấc mơ bị Y Kình lay tỉnh.
Thất Tử nhu nhu đôi mắt mơ hồ rồi nhìn ra phía cửa động, bầu trời bên ngoài thật mênh mông quang đãng, ngay cả một con chim cũng không có.
“Dọn dẹp đi, chúng ta đi khỏi đây.” Như là không để cho Thất Tử có cơ hội phản bác, Y Kình lập tức nói tiếp, “Đợi đến lúc trời sáng hẳn người của Ai Tát Nhĩ có thể sẽ tìm đến, chúng  ta sẽ rất khó thoát thân.” Y Kình đã mặc xong chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen bó sát, y xem xét những viên đạn nằm trong bàn tay mình, sau đó lắp đạn vào súng, dắt khẩu súng vào thắt lưng.
Hàng loạt động tác liên tiếp được hoàn thành cùng lúc với câu nói y nói ra.
Ý thức của Thất Tử đã thanh tỉnh được bảy, tám phần, hắn thở dài: “Ông tự đi đi, tôi ở trong này đợi Ai Tát Nhĩ đến bắt, tôi không nghĩ rằng mình có thể mông trần chạy vòng quanh thế giới.”
Y Kình không nói gì, trực tiếp cởi quần mình ném qua cho Thất Tử.
Thất Tử nhướn mày, ngắm cái gì đó của Y Kình được bọc bởi quần lót tứ giác màu đen, sau đó mới xoay người mặc quần.
Vừa mặc quần vừa nghĩ: “Tại sao lại lớn như vậy? Y làm thế nào có thể đưa cái thứ bự như thế tiến vào trong mình…… Kháo, mình đang nghĩ cái thứ gì thế này?”
Dọn dẹp xong mọi thứ, hai người rời khỏi hang động, kỳ thật thì cũng không có cái gì cần thu thập, mấy thứ đồ dùng trên người thì gần như chẳng còn gì nữa rồi.
Thất Tử đi theo sau Y Kình, mắt không rời khỏi cái mông nhìn rất đẹp của người nào đó, đầu lại nghĩ: “Nếu giày mình mất, y có đem giày y cho mình luôn không?”
Thất Tử đột nhiên kêu lên một tiếng “ai ui” sợ hãi, Y Kình nghe được tiếng kêu của hắn thì lập tức xoay người, liền thấy Thất Tử bày ra vẻ mặt sầu mi khổ kiểm ngồi trên một hòn đá xoa xoa bàn chân trần, y theo tần mắt hắn nhìn xuống, trên mặt đất rải đầy những viên đá nhỏ, nhọn.

Hang động mà hai người trú ẩn tối hôm qua là ở dưới chân vách núi đen cạnh bãi biển, muốn rời khỏi chỗ này cần phải đi qua một đoạn đường đá khó đi.
Y Kình nói một câu: “Đừng động đậy, ở đây này chờ ta.” Nói xong bỏ ra ngoài tìm giày.
Thất Tử nhìn Y Kình thật cẩn thận đi ra ngoài, lộ ra vẻ mặt khinh thường, thù này hông báo ông không phải quân tử.
Y Kình đưa giày cho Thất Tử, mồ hôi tinh tế chảy trên gương mặt, hô hấp cũng hơi dồn dập.
Y cầm giày, Thất Tử đưa chân ra, cắn răng nói: “Mang vào cho tôi.”
Y Kình dừng một chút, không nói gì, ngay cả gương mặt cũng không có biểu tình, còn thật sự mang giày vào cho Thất Tử.
Mang giày xong, Thất Tử được một tấc đòi tiến thêm một thước nói: “Chân tôi không đi nổi, ông dìu tôi.” Trên cánh tay trái Y Kình có thương tích, vết tích xử lý vết thương rõ ràng như vậy không có khả năng không để ý đến.
Hắn đoán, đại khái là khi y chạy trốn Ai Tát Nhĩ ở trên chiếc du thuyền ấy thì bị thương, hôm qua hắn thấy có vết máu trên chiếc áo trắng, hẳn là đêm qua sau khi rơi xuống biển thì miệng vết thương bị vỡ vỡ ra.
Y Kình vẫn không mở miệng, đỡ lấy lưng Thất Tử tập tễnh đi dọc theo đoạn đường rải đầy đá.
Thất Tử cố ý bắt lấy cánh tay bị thương của y, hắn không muốn để cho người cha này của mình dễ sống như vậy.
Những giọt mồ hôi lớn dọc theo mặt Y Kình chảy xuống, trước ngực y cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tâm tình Thất Tử có chút rối rắm, bàn tay lặng lẽ buông lỏng rời khỏi chỗ bị thương của y một chút.
Hắn tự an ủi mình rằng, chỉ là không thể để Y Kình đau quá mà ném hắn xuống thôi, bị ném xuống là không chết cũng tàn phế đấy.
Khoảng hơn hai tiếng sau, hai người đến được một bộ lạc ẩn sâu trong núi, ba mặt bao quanh của bộ lạc đó đều là núi, chỉ có một lối đi thông ra bên ngoài, là một bộ lạc nhỏ, có hơn mười căn nhà được làm từ cây và cỏ, kì quái chính là trong bộ lạc này chỉ có phụ nữ.
Hỏi mới biết được, hóa ra là bởi vì con mồi có thể săn bắn trong núi càng ngày càng ít, nhóm đàn ông không thể không đi ra ngoài để duy trì cuộc sống, cho nên trong bộ lạc chỉ còn lại có người già, phụ nữ và trẻ con, những bé trai đến mười lăm tuổi sẽ đi theo cha mình ra ngoài để học cách sinh tồn, một năm dài cũng khó nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông trong bộ lạc này.
Thiếu đi hơi thở của đàn ông làm dịu, một đám phụ nữ thanh xuân phơi phới khó có thể chịu đựng được dục vọng dày vò, thấy có đàn ông đi vào bộ lạc đều xông tới, thật giống như là nhìn thấy vật gì hiếm lạ, một mắt giống ánh mắt hổ rình mồi nhìn chằm chằm Y Kình cường tráng, ánh mắt dục vọng trần trụi bắn hết lên người y.
Một đám phụ nữ như lang như hổ vây quanh Y Kình, chen lấn xô đẩy rồi đem Thất Tử đẩy sang một bên.
Thất Tử nhảy dựng lên phẫn nộ trừng đám người kia, trong lòng không thoải mái mắng đến hăng tiết: “Một đám dã man nhân, thao, xem cái quái gì? Mẹ nó, đều đã là bà nội rồi còn nhìn em trai người ta đến mê mẩn.
Ta kháo, móng vuốt bà đang sờ đâu đấy?” Hắn càng xem lửa càng cháy lớn, mấy mụ này xem còn chưa đủ, đã thế còn động tay động chân.
Thất Tử phì phì đi đến chỗ đám người tụ tập, bùm, ống quần quá dài thả tự do, giờ thì hay rồi, Thất Tử đi thế nào mà dẫm phải ống quần, ngã rạp xuống nền đất rắn chắc, lúc này bụi bay lên một trận mù mịt.
Y Kình rất thân sĩ rời khỏi nhóm phụ nữ, đi tới nâng Thất Tử dậy, phủ bụi đất trên mặt cùng trên người hắn, sau đó ngồi xuống gấp ống quần dài cho Thất Tử.
Thất Tử phun ra một ngụm nước miếng bị nhiễm đất, tầm mắt bắt gặp ánh mắt của mấy mụ đàn bà nhìn chằm chằm vào cái mông gần như là trần trụi của Y Kình, khua khua chân ngăn trở tầm nhìn của đám người kia với cái mông của ai đó, kêu lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Các người không có mông sao? Muốn xem về nhà mà xem.”
Nhóm phụ nữ vẫn chỉ nói nói cười cười chỉ chỉ trỏ trỏ, hoàn toàn không thèm để ý đến câu nói của hắn, thật ra mà nói thì bởi vì bọn họ nghe không hiểu Trung Quốc.

Một bàn tay thật cường tráng của một người phụ nữ da ngăm đen nhẹ nhàng kéo một cái, cả người Thất Tử  hoa hoa lệ lệ bị kéo đi.
Y Kình giữ chặt hắn, đem hắn kéo về trong lồng ngực, dùng tiếng Ả Rập lưu loát nói với người phụ nữ đó vài câu.
Một đám phụ nữ hướng ánh mắt về phía Thất tử, bày ra vẻ hóa ra là thế.
Người phụ nữ da đen vừa mới kéo tay Thất Tử thì phì cười, để lộ ra một hàm răng trắng bóng, còn oang oang nói một đống từ mà hắn chẳng thể hiểu nổi.
Người phụ nữ có khẩu âm khá nặng, tốc độ nói chuyện lại rất nhanh, Thất Tử chỉ nghe được một vài từ đơn giản rồi lập tức rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Y Kình.
“Cô ta giải thích với con.” Y Kình nói.
“Ông nói gì với đám kia vậy?” Thất Tử tò mò hỏi.
” Ta nói con là con ta.” Y Kình trả lời.
Tiếp theo, Y Kình lại nói với đám phụ nữ kia vài câu, một người phụ nữ trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi đi tới nói chuyện chùng y cái, nói xong quay đầu lại đắc ý nhìn nhóm người phía sau.
Y Kình nói với Thất Tử: “Cô ta là người đàn bà của tù trưởng.” Y cùng nữ tù trưởng nữ nhân giao thiệp một hồi, đưa cho cô ta một ít tiền, cô ta cao hứng nhận tiền nhét vào khe ngực cao cao lộ ra bên ngoài, vui vẻ đưa hai người đi về phía căn nhà lớn nhất bộ lạc.
Y Kình cùng Thất Tử đi theo sau người phụ nữ, Y Kình nói: “Cô ta sẽ chuẩn bị quần áo và cơm trưa cho chúng ta.”
Thất Tử quay đầu lại nhìn đám mụ dạ xoa ở phía sau, trên mặt bọn họ đều là biểu không cam tâm, ánh mắt đầy dục vọng gắt gao dám chặt trên người Y Kình, hắn quét mắt sang mấy ngôi nhà bên đường, bắt gặp một nhóm cô gái trẻ đang ngồi trong một căn nhà gần chỗ bọn họ, mấy cô gái tò mò nhìn hai người.
Thất Tử đen mặt cởi áo khóa rồi chạy nhanh lên trước, da thịt trắn nõn dưới ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng, giống như một viên đá quý thượng hạng.
Hắn đuổi kịp Y Kình, dùng áo bao lấy bộ phận phía dưới của y, thở phì phì nói: “Đừng có làm tôi mất mặt nữa.”
Y Kinh nao nao, như có như không lộ ra một nụ cười.
Dùng xong bữa trưa, nữ tù trưởng dẫn hai người đến con sông cách bộ lạc không xa để tắm rửa.
Trên bờ sông, Thất Tử trừng mắt nhìn một đám đàn bà như lang như hổ, thở phì phì kéo Y Kình trở về bộ lạc.
Hai người ở trong phòng đơn giản dùng nước sạch tắm qua một lượt, thay một thân quần áo sạch sẽ, xong xuôi thời gian cũng đã đến bốn giờ chiều.
Hoàng hôn, trong bộ lạc đem đến một ít đồ ăn và một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Người đàn ông đó tên là Á Lợi Khắc, tóc nàu nâu, mắt xanh, dài, tạo ra gương mặt chuẩn phương Tây.
Hắn mặc mê thải khố (không biết là quần gì, gg thì ra quần rằn ri bộ đội ấy._.), giày ống, ngực, cổ vô cùng rắn chắc, là một cơ thể vô cùng to lớn, nhưng lại không khiến cho người khác có cảm giác đang đối mặt với một thịt, ngược lại lại rất có mị lực, hắn ta là một người đàn ông anh tuấn.
“Cậu ta là con của cậu sao? Dylan.

Rất giống với người vợ hiền của cậu nhỉ, cũng là mỹ nhân, dùng cách nói của người Trung Quốc là từ một khuôn mẫu đúc ra.” Á Lợi Khắc dùng tiếng Trung lưu loát nói.
“Alex, cậu nói nhiều quá rồi đấy.” Y Kình hướng Á Lợi Khắc cảnh cáo.
Y dường như không muốn nhắc tới chuyện trong quá khứ, càng như vậy sẽ càng làm người ta tò mò, Thất Tử chính là người như vậy, càng là chuyện cố ý muốn che dấu, hắn càng muốn đào nó ra bằng được.
Từ khi phát hiện ra quyển nhật kí của Y Chức, biết Y Chức không phải con trai Y Kình, hắn luôn nghi ngờ cảnh giác cộng thêm hiếu kỳ với những việc xảy ra trên người Y Kình.
Mười mấy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Á Lợi Khắc đưa hai tay lên hòa hoãn, nhún nhún vai nói: “Sorry!”
Á Lợi Khắc lấy bản đồ từ trên xe xuống, đứng trước mui xe trải nó ra.
“Giống như thông tin cậu chuyển cho tôi, lộ tuyến an toàn nhất là đi xuyên qua vùng đất không người này.” Á Lợi Khắc chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói.
Dấu hiệu trên đó cho thấy vùng bọn họ đi qua là một sa mạc lớn.
“Nơi này là vùng đất gió lốc tụ tập, vùng đất chết chóc, nếu may mắn, trong vòng hai ngày hai người có thể đi qua sa mạc đó, còn nếu không may gặp phải gió lốc thì sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó.”
Thất Tử nhịn không được muốn đánh Á Lợi Khắc, trong lòng mắng: “Mẹ nó tên chết tiệt, lộ tuyến an toàn nhất, chó má, đây không phải là kêu lão tử đi tìm chết sao?”
Y Kình gấp lại bản đồ Á Lợi Khắc đưa cho nhét vào trong ngực, xoay người lên xe, khởi động xe, kêu lên: “Lên xe.”
Thất Tử lên xe.
Á Lợi Khắc hỏi: “Cậu định làm thế nào?”
Y Kình nói: “Chúng ta sẽ đến Hắc Thành trước.” (muốn edit thành Phố Đen, nhưng mà thấy để Hắc Thành nó hợp)
“My God! Nơi đó chính là nơi giết người không phun xương.”.
truyện ngôn tình
“Nó không ăn nổi tôi đâu.”
Giọng nói Y Kình trầm xuống, bánh xe chuyển động cuốn theo một trận bụi đất mịt mù.
Hết chương 36..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.