Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 47:




Edit: Arisassan
Tống Ngôn Khê lập tức căng thẳng, phu quân đã phát hiện ra cái gì sao? Phu quân có xem y là quái vật không? Tâm can của Tống Ngôn Khê rối loạn hết cả lên, chỉ dám lén lút nhìn cái cằm cương nghị của Ninh Vũ, chợt nhận ra thần sắc của Ninh Vũ cũng vô cùng nghiêm túc thận trọng, như đã hạ xuống quyết tâm nào đó.
Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ ném túi đồ vào trong tủ, sau đó ngồi xuống bên cạnh y.
“Ngôn Khê, ta chỉ muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện thôi, ngươi không cần phải sợ.”
Ninh Vũ dường như không hề có cảm giác an toàn, tách chân Tống Ngôn Khê ra rồi đặt y khoá ngồi trên người mình, ôm lấy eo của Tống Ngôn Khê, mặt đối mặt với y.
“Ngày xửa ngày xưa có một đại thiếu gia, hắn có một hôn phu vô cùng xinh đẹp đáng yêu, hai người đã được đính hôn từ nhỏ, tuy rất ít khi gặp mặt, thế nhưng đều có hảo cảm với nhau. Nếu cứ như vậy mà thành thân, có lẽ sẽ ấm áp điềm đạm sống hết đời.”
Tống Ngôn Khê ôm cổ Ninh Vũ, phu quân đang kể chuyện về bọn họ à?
“Một ngày nọ, lúc đại thiếu gia đang cưỡi ngựa phi trên đường thì bị người khác lấy roi đánh ngựa, té đập đầu xuống đất, hôn mê suốt mấy ngày liền. Sau đó kinh ngạc phát hiện rằng thân thể của mình vẫn đang nằm trên giường, người khác không hề trông thấy hắn. Đợi đến khi đại thiếu gia chơi chán rồi, lại phát hiện hắn không thể quay về thân thể của mình nữa. Tiếp đó liền vô cùng sợ hãi khi biết trong thân thể của hắn có một người khác.”
Tống Ngôn Khê trợn mắt, nghi hoặc nhìn Ninh Vũ. Ninh Vũ không dám nhìn biểu tình của Tống Ngôn Khê, chỉ đưa tay ra sau gáy y, để Tống Ngôn Khê tựa đầu vào ngực mình, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu của Tống Ngôn Khê.
“Hắn thấy tên ngoại lai kia chiếm lấy thân thể của hắn, thành thân với hôn phu của hắn, rồi lại không ngừng dây dưa với các tiểu ca nhi, nạp bọn họ vào phủ. Lạnh nhạt đuổi chính quân của hắn đến thiên viện, bình thường luôn luôn khắt khe căm ghét y. Ngoài miệng thì nói thay hắn sống tiếp, nhưng lại hại phụ thân và cha của đại thiếu gia tuổi già thê lương, buồn bực mà chết. Chính quân của đại thiếu gia bị thị lang của gã tính kế hãm hại, phá hỏng thanh danh, cuối cùng tự thiêu mà chết, còn tên đại thiếu gia vô dụng kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, không thể làm gì được.”
Lồng ngực của Ninh Vũ dần dần bị một thứ chất lỏng ấm áp làm ướt, Tống Ngôn Khê khóc đến mức không thể kiềm chế được, ngay cả lời cũng không thể phát ra.
Ninh Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê vừa khóc vừa nấc.
“Việc duy nhất đại thiếu gia có thể làm là ở bên cạnh chính quân của mình, ngay lúc y tự thiêu, chợt phát hiện mình đã trở về quá khứ, về đến lúc tất cả mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Phụ thân cùng cha của hắn vẫn còn trẻ tuổi khoẻ mạnh, hôn phu của hắn vẫn còn ở phủ nhà chờ hắn tới rước đi. Vì vậy hắn không thể chờ được mà dời ngày thành thân lên sớm hơn, muốn vĩnh viễn khoá chặt chính quân bên người. Thế nhưng, hình như chính quân của hắn không thích hắn lắm, luôn luôn âm thầm phòng bị chán ghét hắn.”
Tống Ngôn Khê nức nở nói: “Không, không phải thế.”
“Khó khăn lắm chính quân của hắn mới hơi hơi thích hắn, nhưng chỉ vì hắn trọng sinh lại, dùng hết phúc khí của mình, cho nên bọn họ không có phúc khí thân duyên phụ tử. Thế nhưng chính quân của hắn lại rất muốn có được một tiểu bảo bảo của riêng mình, còn muốn nạp thị cho hắn, sau đó rời đi. Ngôn Khê, ngươi nói xem đại thiếu gia có nên thả cho chính quân của hắn rời đi hay không?”
Ninh Vũ siết chặt vòng tay đang ôm Tống Ngôn Khê: “Nếu là ta, ta chắc chắn sẽ không thả.”
“Tống Ngôn Khê, ngươi đừng hòng rời khỏi đây, trừ phi ta chết.” Lời nói ra vô cùng tàn nhẫn, vậy mà biểu tình của Ninh Vũ tựa như muốn khóc.
Tống Ngôn Khê nắm chặt y phục trên người Ninh Vũ: “Ta sẽ không rời đi, chết cũng không rời đi.”
Hành động gào khóc trong yên lặng của Tống Ngôn Khê tựa như đã đạt đến cực hạn, cuối cùng y run rẩy mà khóc ra tiếng, như muốn bày hết mọi uỷ khuất cho người yêu của mình xem.
Tống Ngôn Khê khóc đến mức thân thể không ngừng run rẩy, khó khăn lắm mới dừng lại được, liền nấc một tiếng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Ninh Vũ: “Người ở bên cạnh ta vẫn luôn là ngươi, thật tốt quá!”
Tống Ngôn Khê quyến luyến ôm cổ Ninh Vũ: “Chính quân của đại thiếu gia, sau khi chết liền phát hiện mình trở về thuở thiếu thời, sợ bi kịch đời trước bị lặp lại, y căm hận người kia, không muốn dính dáng gì đến hắn nữa. Cho nên mới sắp xếp cảnh lén lút trao duyên ở lễ trưởng thành của mình, muốn nương vào đó mà giải trừ hôn ước. Không ngờ lại bị vài câu nói của đại thiếu gia xoay chuyển tình thế, hơn nữa ngày thành thân còn bị đẩy lên sớm hơn.”
Ninh Vũ khiếp sợ nghe Tống Ngôn Khê kể tiếp phần còn lại của câu chuyện: “Nhưng thời gian ở bên nhau càng lâu, y càng phát hiện phu quân mình hoàn toàn khác với cái người ở đời trước. Sau đó lúc đi trên đường tình cờ trông thấy một người cực kỳ giống với người kia ở đời trước, hành động làm ra cũng giống, mà cách nói chuyện cũng giống y chang. Tới đêm y mơ thấy một giấc mộng liên quan đến kiếp trước, nhờ thế mà được gợi ý. Y nghi ngờ rằng có yêu tà đang muốn chiếm cứ thân thể của phu quân.”
Tống Ngôn Khê thở một hơi rồi tiếp tục nói: “Vì vậy nên mới kéo phu quân mình đến chùa Thanh Sơn, định để cao tăng đắc đạo trừ tà tránh tai cho phu quân. Cao tăng nói vạn sự không thể cưỡng cầu, phúc khí cũng có giới hạn. Y được trọng sinh một lần, có lại người mình yêu, thay đổi tao ngộ bi thảm của kiếp trước, đã có phúc lắm rồi. Y không thể sinh tiểu bảo bảo cho phu quân nữa. Phu quân nói chỉ cần một mình y, không đồng ý nạp thị, cho nên y mới quyết định rời đi, để tất cả mọi người được hạnh phúc.”
“Vậy y thì sao? Tất cả mọi người đều được hạnh phúc, vậy y phải làm sao bây giờ? Sống nửa đời còn lại trong cô độc ư?”
Tống Ngôn Khê bị hỏi thì khóc lên.
“Ta không muốn rời xa ngươi, tâm ta đau lắm, sau này ta không rời đi nữa đâu.”
Ninh Vũ ôm Tống Ngôn Khê, trong lòng vô cùng chua xót: “Ngôn Khê, ngươi nói xem người kia có yêu phu quân của mình không? Vô dụng như vậy, không thể bảo vệ y cho thật tốt.”
“Yêu chứ, yêu đến mức cả tâm đều đau.” Tống Ngôn Khê liên tục hôn hôn Ninh Vũ, nước mắt giàn giụa, không thể tìm đúng chỗ môi của Ninh Vũ, đành phải gặm cắn lung tung.
Ninh Vũ lấy khăn ra lau sạch nước mắt cùng nước mũi trên mặt Tống Ngôn Khê. Tống Ngôn Khê vừa khóc vừa cười, khuôn mặt xinh đẹp hiện giờ đã trở nên vô cùng thê thảm.
Tống Ngôn Khê ôm chặt Ninh Vũ không buông tay, nhỏ giọng kêu “Phu quân.” Thanh âm tràn đầy ỷ lại cùng quyến luyến.
Đợi đến khi hai người đều đã hoà hoãn cảm xúc của mình lại, Ninh Vũ mới nhớ những gì Tống Ngôn Khê nói hồi nãy: “Ngươi bảo ngươi trông thấy người ở đời trước kia sao?”
“Đúng thế, là người tên Lý Hàn đó, ánh mắt gã nhìn ta, cùng những gì gã nói ra lúc dây dưa với Bạch Vô Trần đều y hệt.”
Do đời trước phần lớn tâm trí của Ninh Vũ đều đặt trên người Tống Ngôn Khê, không hề chú ý tới cái người đã chiếm lấy thân thể của hắn. Cho nên cũng không hiểu rõ tính cách cùng cách xử sự của người kia.
Ninh Vũ trầm tư nói: “Lúc trước gã chỉ là một tên ăn mày vô danh, nếu ta nhớ không lầm, lần đầu tiên gã xuất hiện hình như là vì Viên Trí Chi đúng không?”
Ngữ điệu của Tống Ngôn Khê vô cùng mềm mại, chan đầy uỷ khuất tựa như đang làm nũng: “Đúng thế, gã chê ta không xinh đẹp, như Viên Trí Chi thì mới đúng là nam nhân, mới dễ nhìn. Giống hệt như những gì người ở đời trước kia đã nói.”
“Gã ta bị mù rồi. Ngôn Khê rõ ràng là tiểu ca nhi xinh đẹp nhất.” Ninh Vũ hôn nhẹ lên mặt Tống Ngôn Khê: “Có khi bọn họ đúng là một người cũng nên. Trường hợp thứ nhất là kẻ chiếm lấy thân thể ta đời trước chính là tên ăn mày Lý Hàn này, còn trường hợp thứ hai là đời này yêu quái kia không thể chiếm được thân thể của ta, cho nên mới phải sử dụng thân thể của một ăn mày. Tên ăn mày kia có thật sự tên là Lý Hàn hay không thì chúng ta cũng không biết.”
“Vậy phu quân có định làm gì không?”
“Xem xem gã ta có mục đích gì? Nếu như gã đúng là người kia ở đời trước, nhất định sẽ càng để lộ sơ hở nhiều hơn.”
“Ừm, vậy ta phái người đi chú ý Viên phủ với Lý Hàn ha?”
Ninh Vũ gật đầu. Hắn cũng sẽ không tốt bụng đến mức tha thứ cho kẻ đã hại chết thân nhân cùng người yêu của mình ở đời trước. Nếu như Lý Hàn thật sự là người kia, hắn chắc chắn sẽ có biện pháp sửa trị gã.
Tuy nhiên nếu thật sự là người kia, nói không chừng chẳng cần hắn phải động thủ, chính gã cũng sẽ tự mua dây buộc mình, ác giả ác báo.
Sau khi hai người nói ra bí mật sâu nhất trong lòng mình xong, thân tâm đều vô cùng thoải mái. Thế nhưng Tống Ngôn Khê vẫn nhớ tới một vấn đề vẫn chưa được giải quyết: “Phu quân, còn tiểu bảo bảo nữa. Bằng không chúng ta thu nuôi một hài tử ở bàng chi đi. Hoặc, hoặc tìm một tiểu ca nhi xuất thân trong sạch, để y, để y…”
Thanh âm của Tống Ngôn Khê dần dần nhỏ lại dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Ninh Vũ, cuối cùng là im lặng hẳn luôn.
“Ta sẽ không để ngươi nuôi hài tử của người khác nữa. Chúng ta không cần tiểu bảo bảo cũng có thể sống tốt. Ngôn Khê, chúng ta như vậy đã tốt lắm rồi, chúng ta không còn lần kỳ ngộ thứ hai đâu, cho nên không được tự ý muốn làm gì thì làm, khiến cho ta hoặc ngươi tổn thương nữa nhé?”
“Ừm.”
Do lỡ khóc quá nhiều nên hai mắt Tống Ngôn Khê đều sưng cả lên. Đắp khăn vẫn không hết sưng, tròng mắt toàn là tơ máu, hai mắt đỏ ngầu.
Cơm tối luôn ăn chung với phụ thân và cha, cho nên Tống Ngôn Khê đành phải sửa soạn lại rồi đi đến phòng ăn. Ninh cha vừa nhìn liền suýt nữa ném đồ vật đang cầm trong tay ra ngoài.
“Ninh Vũ, ngươi lại làm cái gì thế?” Ninh cha tức giận đến mức gọi đầy đủ tên họ của Ninh Vũ ra luôn.
Tống Ngôn Khê nhanh chóng chạy đến bên người Ninh cha: “Cha, không phải lỗi của phu quân đâu.”
“Được rồi được rồi, không phải lỗi của hắn, vậy ngươi nói một chút xem, tại sao ngươi lại khóc?”
“Ta, ta…” Tống Ngôn Khê ấp úng.
“Có phải hắn đánh mắng ngươi gì không?” Ninh cha không hỏi được Tống Ngôn Khê, liền gọi hạ nhân hầu trong sân viện của bọn họ đến tra hỏi, kết quả là hạ nhân đều bị điều đi chỗ khác, không có ai ở trong sân cả trưa.
Ninh cha tức giận vỗ bàn một cái: “Hay nhỉ, dám điều người đi chỗ khác luôn cơ đấy, có phải ngươi đã làm chuyện gì xấu không thể để người bên ngoài nhìn thấy không?”
“Cha, không phải thế, chính ta điều hạ nhân đi ra ngoài, không phải lỗi của phu quân.”
“Đến bây giờ mà ngươi vẫn che chở cho hắn hả!”
Ninh Vũ nhớ lại ngày hôm sau đêm tân hôn, phụ thân và cha cũng tưởng hắn bắt nạt Tống Ngôn Khê, cho nên đã khiển trách hắn một trận. Thế nhưng rõ ràng Tống Ngôn Khê mới là người quyền đấm cước đá với hắn, còn cắn hắn mấy cái nữa, làm hắn chảy cả máu luôn.
“Đều do ta hết, tại ta thấy nhà đại ca sinh bảo bảo rồi, nhà Hạ Như Phong thành thân trễ hơn ta mà cũng đã mang thai, ta lại chưa có bảo bảo, cho nên mới khóc.”
“Vũ nhi lấy chuyện đó ra trách ngươi à?”
“Không. Do ta tự muốn bảo bảo.”
Ninh cha nghiêng đầu nhìn Nin Vũ một cái: “Xem ra hắn cũng rất thức thời. Bản thân học nghệ không tinh, còn không ngại mà trách phu lang không có bảo bảo.”
“Không phải, cha.” Tống Ngôn Khê đỏ mặt: “Phu quân rất tốt.”
“Đứa ngốc này, ngươi cứ chiều hắn như vậy đi. Hắn sẽ càng ngày càng phách lối hơn mất.”
Ninh Vũ đỡ cha tới ngồi vào bàn: “Cha, ta sẽ không bắt nạt Ngôn Khê đâu.”
“Ngôn Khê nhà chúng ta vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện vừa đáng mến vô cùng, ngươi phải thấy may khi một tiểu tử ngốc như ngươi được y coi trọng đấy.”
Ninh Uyên bước vào, vừa trông thấy mặt Tống Ngôn Khê liền bật thốt lên: “Hỗn tiểu tử, ngươi lại bắt nạt Ngôn Khê à?”
“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.