Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 152: Kết




Nửa năm sau, Giang Nam__
Đã vào đông, nhưng thời tiết phía nam vẫn không tồi, không cần mặc y phục lông da các loại, chỉ cần không có tuyết, mặc thêm ngoại bào mỏng là được… Thẩm Lăng Vân lúc ở hiện đại không thích mùa đông, vì y phục nặng, ép thân thể đơn bạc của y không chút dễ chịu, huống hồ cổ đại này tới áo giữ ấm cũng không có, cho nên mang y tới đây là tốt nhất!
“Phi Dương…”
“Ừ?”
“Ngọc bội này đẹp không?
“Ừm… đẹp thì đẹp… lấy ở đâu ra thế?”
Nam nhân hơi nhíu mày, trong tiểu thuyết kiếp trước, ngọc bội đeo gì đó, không phải thường là tín vật định tình sao? Lẽ nào lại có người có ý đồ với Lăng Vân?
Vừa nghĩ tới điểm này, Triển Phi Dương lập tức không yên, khẩn trương nhìn chằm chằm ngọc bội, dẫn tới nụ cười nhẹ của Lăng Vân__
“Đừng ồn, đây là Hồng Ngọc mấy hôm trước đưa tới…”
Người yêu chính là người yêu, chỉ một ánh mắt đã biết trong đầu đối phương đang nghĩ gì.
Hôm đó bọn họ giải thích mọi hành vi của Ma Long giáo, tuy giết người phóng hỏa thực sự là đại tội không thể tha, nhưng bọn họ giết là tham quan, bọn họ bảo vệ là lão bách tính, đều là con dân triều đình, lại thêm Triển Phi Dương lần này quả thật là đại công, cho nên đến cuối cùng, thái hậu và hoàng thượng tuy rất kinh ngạc vì thân phận của Phi Dương, nhưng vẫn không nuốt lời. Bắt đầu từ hôm đó, Triển Phi Dương không còn là ác nhân thập ác không từ trong miệng quan phủ nữa, hắn có thể ngang nhiên xuất hiện ở bất cứ đâu.
Hơn nữa vì họa được phúc, triều đình bắt đầu có chút qua lại với Ma Long giáo, còn tặng một vài lễ vật… một là cảm tạ họ bảo vệ lão bách tính, hai là thủ đoạn nắm giữ người, cũng để Ma Long giáo không còn giết hại mệnh quan triều đình nữa, dù sao bất kể lý do gì, pháp chế chính là pháp chế, triều đình hứa sẽ nghiêm túc sử luật, cũng nói được làm được, lão bách tính an cư lạc nghiệp, rất ít nghe tới có tham quan hoành hành, Ma Long giáo tự nhiên cũng không nháo nữa.
Phụng Thiên Lạc dưới sự phò trợ của Nhiên Thiên, trở thành minh quân một đời.
Mà Ma Long giáo dưới sự bó thúc của triều đình, hành sự cũng càng lúc càng chính phái… Ngạo Thiên Di vì Phụng Thiên Lam mà ném bỏ đám dồng môn đạo ngạo vĩ ngạn, Ngạo Thiên sơn trang ngày càng sa sút, địa vị minh chủ trong giang hồ cũng dần bị Ma Long giáo có tiếng tăm càng lúc càng tốt thay thế.
Cuối cùng chính là Triển Phi Dương đem vị trí giáo chủ ném cho Hồng Ngọc, để tiện đi theo Lăng Vân, tiêu dao khoái hoạt.
Hôm đó sau yến tiệc, Thẩm Lăng Vân còn được một năm nghỉ ngơi… người khác cũng từ chỗ họ học dược một danh từ vốn không có ở cổ đại__ ‘trăng mật’!
Mấy hôm trước, Thẩm Lăng Vân còn cùng nam nhân này về Ma Long giáo, tham gia lễ giao nhận giáo chủ, đám người đó rất hào sảng, đối với y cũng không tồi. Vì đã có liên hệ với triều đình một thời gian, nên cũng không có thành kiến gì với bổ đầu như y, vừa gặp liền gọi ‘bang trợ phu nhân’, khiến Thẩm Lăng Vân mặt đỏ tai hồng.
Cho nên, lai lịch của ngọc bội, chính là do chuyện lúc đó.
“Vậy cũng không thể do nàng tặng cậu… cậu nếu thích, chúng ta hiện tại đi mua một cái! Tôi tặng.”
Nam nhân không chết tâm, rơi vào vại dấm còn chưa chui ra.
Thẩm Lăng Vân giở khóc giở cười, vốn là muốn chơi trò thần bí một chút trêu chọc hắn, nhìn cái miệng có thể treo cả bình dấm, bày vẻ không vui kia, chỉ đành lấy trong ngực ra một cái hộp, nhét vào lòng bàn tay hắn.
“Sao lại giống như con nít vậy, nè… cái này của cậu__”
Thật ra Hồng Ngọc lần này là làm bà mai… thấy giáo chủ mà mình sùng bái nhất sủng ái y như vậy, hận không thể đào tâm cho y, nhưng y vẫn không có cơ hội biểu hiện một chút, Hồng Ngọc đại khái đột nhiên cảm thấy giáo chủ nhà mình rất đáng thương, cho nên mới làm thế__
“Nắm chặt tay nhau?”
Nam nhân hồ nghi đảo mắt nhìn chữ khắc trên ngọc bội, lập tức giật lấy miếng ngọc của Thẩm Lăng Vân, lúc này mới tỉ mỉ đánh giá, chữ ở trên đúng như hắn nghĩ_ Bên nhau tới già.
“Đây là một đôi a…”
Thẩm Lăng Vân hơi đỏ mặt, lời thế lúng túng nói ra, đều nằm trong tám chữ này.
Chỉ thấy khóe môi nam nhân cong lên, trả ngọc bội lại cho y, nhưng lại nắm tay người yêu không chịu buông, tràn đầy yêu thương__
“Thật ra tôi cảm thấy câu nói này không đủ thiết thực, đúng ra nên là ‘nắm chặt tay nhau, cùng tới luân hồi’… Lăng Vân, cậu cảm thấy sao?”
Cùng chết, cùng sống, bảy năm nuông chiều đổi lấy có nhau cả đời… ngay cả ông trời cũng không nỡ tách họ ra đúng không?
“Cậu đó, thật là tham lam…”
Thẩm Lăng Vân cười mắng, nhưng nụ cười trên khóe môi lại không thể che giấu được cảm giác hạnh phúc tràn lan.
Thật ra, vào đêm Phụng Thiên Vũ chết, y quả thật từng bị sự thê thiết đó cảm động.. vốn muốn trước khi chết an ủi nam nhân đó, cho dù nói một câu__ “Đời này, chúng ta không thể, ta có Phi Dương thâm ái, nếu có kiếp sau, sẽ báo đáp hậu ái của ngươi…”
Nhưng cuối cùng, y vẫn không nói.
… Vì yêu chính là yêu, không thể dùng để báo đáp.
… Vì… thật ra y rất tham lam, kiếp sau vẫn muốn ở bên nam nhân này, đời đời kiếp kiếp vướng mắc, đúng câu ‘nắm chặt tay nhau, tiến tới luân hồi’!
Thật ra, chính là như thế.
Toàn văn hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.