Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 151: Cuối cùng điểm đúng khúc uyên ương




Vài ngày sau, nghiệt dư của tam vương phủ đã thanh trừ sạch sẽ, sau khi Lâu tướng quân bị Triển Phi Dương chính pháp, hiện tại triều đình đã phái tân tướng quân thay thế hắn dẫn binh về biên cương…
Sóng gió tại kinh thành cuối cùng bình ổn, ngay cả thái hậu cuối cùng cũng tuyên bố ra ngoài phụng thể không còn gì đáng ngại, toàn quốc trên dưới cử hành khánh điển ba ngày, đại sá thiên hạ.
Mà trong ngự thư phòng đã hồi phục lại uy nghiêm ngày xưa, trải qua mấy ngày tu sửa, mọi người tuy vẫn còn mang theo đủ thương tích, nhưng đã có thể hành tẩu, đứng ở đó, coi như đều là đại nạn không chết.
“Lăng Vân, ngươi nói ngươi không muốn sự khen thưởng này?”
Phụng Thiên Lạc và Triển Phi Dương gần như đồng thanh kêu lên, vẻ mặt là không thể tin nổi.
Phụng Thiên Vũ cuối cùng là chết bên cạnh Thẩm Lăng Vân, đại công giết loạn thần không phải y không được! Để khen thưởng, trừ hoàng kim và tứ phong ra, còn có nghỉ phép nửa năm… cổ đại không có thời gian nghỉ dài như thế, đây tuyệt đối là Triển Phi Dương mơ cũng muốn có.
“Không phải không cần.,.. là không hy vọng dùng hình thức này! Hoàng thượng, ta muốn nghỉ ngơi, nhưng ta không phải anh hùng, Phụng Thiên Vũ hắn… có lẽ không phải một tiểu bổ đầu như ta nên can dự vào, nhưng ta chỉ cảm thấy, xem như là vì an ủi dân tâm, chuyện mưu phản dù sao cũng đã trôi qua thần không biết quỷ không hay, nếu còn làm rộ lên cũng không có ý nghĩa gì… cho hắn một cách chết trong sạch, được không?”
Tình cảm của người đó, y không thể đáp lại, nhưng ít nhất…
Tất cả mọi người đều nhìn y quái dị, cả chuyện này, người không thể tha thứ tên đó nhất là Thẩm Lăng Vân, người bị tổn hại sâu nhất cũng là Thẩm Lăng Vân… nhưng nếu ngay cả y cũng chịu tha thứ, thì đây chưa chắc không phải biện pháp giải quyết tốt nhất.
Lại qua mấy ngày, Phụng Thiên Vũ với thân phận vương gia được đại tang… bên ngoài đồn rằng, đêm đó, thái hậu bệnh nguy, tam vương gia thủ trước giường, thương tâm mà chết, nhưng không ngờ sau đó thái hậu lại được trị khỏi… đáng tiếc cho một vương gia cường đại như thế, đây đều là mạng.
Nhưng không ngờ, sóng này chưa tan sóng kia đã tới, hái hậu dựng am đường ở hậu cung, không bận tâm hiếu tử Phụng Thiên Lạc phản đối, cố chấp muốn cả đời sau tu hành.
Đêm trước khi vào am dường, thiết yến chiêu đãi đám người trẻ tuổi này, người được chiêu đãi không chỉ có hoàng thượng và cửu vương gia, còn có tứ đại danh bộ, và Triển Phi Dương cùng Ngạo Thiên Di.
Bữa yến tiệc này, tất cả mọi người đều e sợ, đặc biệt là Phụng Thiên Lạc và Nhiên Thiên, Phụng Thiên Lam và Ngạo Thiên Di, khi Thẩm Lăng Vân gả cho Phụng Thiên Vũ chỉ là một màn kịch, hơn nữa lúc đó vì muốn che giấu tin tức thái hậu đã tỉnh, cho nên thái hậu bị giấu kín chuyện. Nhưng hai cặp này là nghiêm túc, muốn ở bên nhau cả đời, bạch đầu giai lão… thái hậu hiện tại chỉ còn lại hai đứa con ruột này, đều muốn tìm bạn đời nam, vậy thì không phải sẽ tuyệt hậu sao! Thái hậu nếu không đồng ý…
“Mẫu hậu, ngài suy nghĩ lại đi… nhi thần không nỡ để ngài chịu khổ trong am đường, ngài là nhất quốc chi mẫu, sao lại có thể…”
Trong bữa tiệc, Phụng Thiên Lạc vốn còn muốn khuyên nhủ mẫu hậu, thu hồi ý định, nhưng không ngờ thái hậu thông minh sớm đã đặt tầm mắt lên người mỹ nhân cạnh hắn__ “Ngươi chính là Nhiên Thiên?”
“A… ta, ta… khởi bẩm thái hậu, vi thần là bổ đầu Phụng Túc sơn trang, Nhiên Thiên.”
Nhiên Thiên vốn lãnh tĩnh thong dong, lúc này vì chuyện với Phụng Thiên Lam, vốn đã lo lắng, đột nhiên bị điểm danh, liền bị dọa nhảy bắn lên, rồi quỳ xuống, lắp ba lắp bắp, hiếm khi quẫn bách.
Nhưng thái hậu tương truyền là nghiêm lệ, lại đột nhiên cười, rõ ràng rất hiền từ__
“Đều là người nhà ăn cơm, đừng đa lễ như thế, mau đứng lên đi! Ta muốn hỏi ngươi, ngươi yêu nhi tử của, đúng không?”
“Phụt__”
Phụng Thiên Lạc vừa uống trà, bị bất ngờ trực tiếp phun hết lên thảm__
“Mẫu hậu, là nhi thần quấn lấy Nhiên Thiên trước, cũng là nhi thần chiếm hữu hắn… nhi thân thật lòng thích Nhiên Thiên, không thể không có hắn… cầu mẫu hậu thành toàn! Cho dù mẫu hậu không đồng ý, nhi thần thà rằng từ bỏ vương vị, cũng muốn ở cùng hắn!”
Câu này, thật lòng cảm động Nhiên Thiên… một hoàng thượng, ngay cả hoàng vị cũng không cần, vì muốn ở bên hắn… lúc này, tất cả bất an, lo lắng với tương lai, đều tan biến như mây khói…
Nhưng hắn vừa nói xong, lại có người ngồi không yên__
“Mẫu hậu, như vậy không thể được! Hoàng huynh làm hoàng thượng rất tốt, ngài xem quốc thái dân an, phải để hắn làm tiếp đi!”
Phụng Thiên Lam gấp lên!
Huynh đệ đích tôn bọn họ tổng cộng có ba người, tam hoàng huynh chết rồi, nếu hoàng đế lại đổi người, vậy không phải sẽ rơi lên đầu hắn sao? Hắn không muốn! Chuyện của hắn và Thiên Di, còn chưa xác định đâu, làm vương gia còn có thể dễ dàng một chút, hắn mới không muốn hậu cung giai lệ ba ngàn gì đâu, hắn chỉ muốn một mình Thiên Di… chẳng qua, hắn thật sự đã xem thái hậu thông minh là kẻ mù, bàn ban yến trong cung đều rất thấp, hai người ở dưới bàn mười ngón giao nhau, người ngồi ở thượng vị căn bản nhìn là thấy hết!
Hoàng thái hậu không nói gì cười cười, sau đó không chút hình tượng đảo mắt trắng với Phụng Thiên Lam, tiếp tục nhìn Nhiên Thiên__ “Thiên Lạc, ta không hỏi con! Lại nói, ta nói không đồng ý sao? Nhiên Thiên, ta lại hỏi ngươi__ Thái độ của Thiên Lạc ngươi đã thấy rồi, ngươi có thể dùng toàn tâm để yêu nó không?”
“Ta sẽ__”
Lần này, Nhiên Thiên không do dự nữa.
Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương bên cạnh dùng ánh mắt quái dị nhìn nhau, sao nghe thế nào cũng thấy không giống phá đôi, mà giống như lời thề trên hôn lễ!
Người khác cũng dần phát hiện bất thường, kinh ngạc nhìn thái hậu cười tươi, hoàn toàn khác bình thường kia, chỉ thấy thái hậu đột nhiên thở dài__
“Nếu đã thế, vậy ta giao con ta cho ngươi, ta nghe nói ngươi rất có bản lĩnh, cố gắng phò trợ nó, còn về người kế thừa… ta hiểu Thiên Lạc, thời gian nó đăng cơ không dài, hậu cung cũng không có lưu lại con cháu gì, hơn nữa tiểu từ này, một khi đã khẳng định là ngươi, thì về sau chỉ sợ ngay cả chuyện giải tán hậu cung cũng có thể làm… hai người các ngươi sau khi già, có thể chọn một đứa con của thái phi làm người kế thừa, mẫu hậu già rồi, về sau chuyện của mình đều tự xử lý tốt, mẫu hậu không muốn can thiệp nữa… còn có Thiên Lam, hai người các ngươi cũng… còn ngươi, ta bất kể ngươi là võ lâm minh chủ hay là gì, hiện tại ta không phải dùng thân phận hoàng thái hậu ra lệnh cho ngươi, mà là dùng thân phận mẫu thân phó thác ngươi… đối đãi tốt với Thiên Lam, hài tử này bị ta nuông chiều hư rồi, phải chăm sóc cho nó, tình cảm của thân nhân và người yêu, là thứ quyền lợi và tài phú không thể thay thế…”
Ngạo Thiên Di và Phụng Thiên Lam vui mừng, liên tục vâng dạ… thật không ngờ, lại dễ dàng như thế.
Thái hậu nhìn quanh mọi người, khóe môi cuối cùng hiện lên nụ cười hiếm thấy, đó không phải vẻ mặt nghiêm khắc thuộc về thái hậu, mà là sự từ ái thuộc về mẫu thân__ Chuyện Phụng Thiên Vũ lần này, khiến bà hiểu ra rất nhiều, tuy bản thân bà cũng xém chút bị hại chết, nhưng bà một chút cũng không hận hài tử đó, đây là bà thiếu Thiên Vũ! Thật ra Thiên Vũ sai rồi, bà chưa từng thiên vị ai, chẳng qua là dưới tiền đề trưởng tử làm hoàng thượng là chuyện thuận lý thành chương, vì giảm thiểu tranh đấu hoàng vị giữa huynh đệ, mà đưa Thiên Vũ đi, nhưng dù sao họ cũng là người một nhà, đúng ra nên cùng chóng đỡ thiên hạ này, cho nên bà lại dùng thủ đoạn không tốt để bức Thiên Vũ về… bọn họ là người nhà, bà chỉ là chiếu theo kế hoạch của mình muốn các hài tử phải hòa thuận, có thể cùng sống tốt…
Nhưng lần này, bà biết bà sai rồi, con cháu tự có phúc của con cháu… khi bà là phi là hậu bên cạnh trượng phu, chỉ nhớ mình là mẫu nghi thiên hạ, lại quên mình cũng là một người thê tử, quên đi tình yêu, có lẽ nên nói là đã học được câu tâm giác đấu trong hậu cung, bà là kẻ thắng lợi đưa nhi tử lên vương vị, nhưng cả đời đều không học được nên làm sao yêu thương, thủ đoạn cường quyền, dùng quá nhiều, quá thuận tay, nhưng lại bỏ sót hạnh phúc mà các hài tử muốn rốt cuộc là gì, cuối cùng… Thiên Lạc nghe lời nhất biến thành nhu nhược, Thiên Vũ mạnh nhất biến thành tính cách uốn éo, Thiên Lam bà sủng ái nhất, đơn thuần quá mức như kẻ ngốc…
May mà, Thiên Lạc tuy nhu nhược, nhưng bên cạnh hắn có Nhiên Thiên vừa thông minh vừa tài cán, Thiên Lam tuy ngốc, nhưng bên cạnh có Ngạo Thiên Di cường thế lại trăm điều sủng nịnh nó… đây coi như là bù đắp cho sự hổ thẹn của bà đối với nhi tử nhiều năm.
Bọn họ rất hạnh phúc… bà làm gì có lý do phản đối chứ?
Còn về Thiên Vũ… bà sẽ dùng hết nửa đời sau của mình, ở phật đường niệm kinh cầu phật, siêu độ cho hài tử đó… nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau họ còn có thể làm mẫu tử, bà nhất định sẽ học cách làm một người mẹ trước…
“Còn có Thẩm Lăng Vân và vị anh hùng này, đây là người yêu của ngươi sao?” Tuy không ai giới thiệu, nhưng thái hậu thông minh vừa nhìn đã nhận ra quan hệ của hai người, xem ra thái hậu hôm nay muốn từ ái tới cùng rồi, “Sự biến lần này, cũng nhờ ngươi lâm nguy không loạn, còn mạo hiểm lớn! Hài tử Thiên Vũ đó khiến ngươi chịu ủy khuất rồi, ta thay nó xin lỗi! Nghe nói ngươi cự tuyệt khen thưởng của triều đình, ngươi có tâm nguyện và yêu cầu gì không?”
Thẩm Lăng Vân cự tuyệt chuyện khen thưởng anh hùng, là chuyện thái hậu cảm kích nhất, vì nếu y tiếp nhận, Phụng Thiên Vũ chính là phản tặc, di cốt ngay cả hoàng lăng cũng không được vào, sẽ biến thành tội nhân thiên cổ, làm mẫu thân, bà làm sao nỡ nhẫn tâm? Nhưng Thiên Vũ làm ra chuyện như thế, sao có thể bào chữa cho hắn? Mà Thẩm Lăng Vân một người ngoài, lại từ bỏ vinh quang, khuyên hoàng thượng bỏ hết ân oán, mới có thể cho Thiên Vũ được đại táng.
“Thái hậu, đừng nói thế, lời xin lỗi của ngài… Thẩm Lăng Vân nhận không nổi, bảo gia vệ quốc là bổn phận ta nên làm!” Thẩm Lăng Vân cúi đầu, nhìn không thấy biểu tình của y, nhưng tựa hồ y hơi trầm tư một chút, “Chẳng qua nếu nói yêu cầu thì không dám, Lăng Vân quả thật có một sự thỉnh cầu__”
“Cứ nói…”
Thái hậu rất thích hài tử này… bình tĩnh nhưng không mất đi vị nhân tình, thông minh nhưng lại trong vắt thấy đáy.
“Thật ra người yêu của ta, có một thân phận không được triều đình hoan nghênh, nhưng hắn giống ta, có thể bảo gia vệ quốc, không màng sinh tử, lần này lại một mình xông vào quân doanh mười vạn đại quân, lập đại công! Ta không muốn cả đời hắn gánh lấy thân phận này, hy vọng triều đình có thể miễn tất cả tội danh cho hắn__”
“Cái này còn cần phải nói sao, đương nhiên rồi, hắn vô tội! Vậy hắn rốt cuộc là ai?”
Thái hậu và Phụng Thiên Lạc thân là hoàng đế cùng lên tiếng.
Nghĩ rằng nam nhân này có thể đã phạm tội ở đâu đó, nhưng lần này đại công hắn lập bọn họ đều thấy, cho dù muốn lấy công chuộc tội, thì tội gì có thể lắp cả công lao bảo vệ quốc gia chứ!
Kim khẩu ngọc ngôn, đã nói thì không thể nuối lại.
Nam nhân cười nhạt, bước tới, đứng sóng vai với người yêu, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy nuông chiều… tiểu ngốc nghếch này, thật sự vẫn luôn nhớ chuyện của hắn, không muốn hắn phải trốn tránh mãi, không muốn hắn chịu chút ủy khuất… tâm ý này, phải làm sao hồi báo mới đủ đây? Vĩnh viễn cũng không đủ!
Trong đại điện, vang lên âm thanh tràn đầy trung khí của Triển Phi Dương__ “Ma Long giáo giáo chủ, Triển Phi Dương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.