Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 11: Tiếng rên rỉ cách vách truyền sang




Chưa qua bao lâu, trong căn phòng của tiểu quan quán nhiễm đầy các loại ái muội, tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân truyền ra đúng lúc, hơn nữa… không chỉ một người…
Khi Triển Phi Dương ngẩng đầu lên, vô ý phát hiện… giữa khố của… mỹ nhân nằm thẳng trên giường không thể động đậy, cũng đã dựng lên một cái lều nho nhỏ.
Thẩm Lăng Vân dù sao cũng là nam nhân, bị hắn nắm tay, ấn lên bộ vị đặc biệt của nam nhân mà di động tới lui, cảm giác được rõ ràng thứ đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng cứng, thậm chí có thẻ cảm thấy được mạnh động hưng phấn… trong lòng tự nhiên là càng nghĩ càng thấy nhục nhã, nhưng thân thể của nam nhân là thứ thành thật nhất trên đời này, cho nên cho dù là y cũng khó tránh sẽ có những “phản ứng không hay”, dần dần không thể khống chế được hơi thở của mình, trở nên không có quy luật.
Nam nhân lập tức cười xấu xa__
“Bảo bối nhi, cưng thật đỉnh, ngay cả tay cũng đỉnh như thế… nơi này càng đỉnh, lần sau cưng chọn thời gian, vi phu sẽ thưởng thức một phen…”
Nói rồi, xấu xa thò tay khác ra, kéo khố trong đã bị hắn làm lỏng lẻo trên người Thẩm Lăng Vân, nhẹ cầm lấy tiểu điểu đang dần tỉnh giấc bên trong, nhẹ xoa nắn.
“Ha a… đừng… Triển Phi Dương! Khốn kiếp! Buông ta ra… a ha…”
Mỹ nhân trên giường tức sắp phát khóc… nhưng không thể động, tiểu điểu vẫn còn nằm trong tay tên đó mà!
Thẩm Lăng Vân không biết là may mắn hay bất hạnh, thân đồng tử hai đời, đều rơi vào tay tên lang đuôi bự này… Thẩm Lăng Vân trước kia, cũng chưa từng nhiễm tình sự, thân thể mẫn cảm vô cùng, làm sao chịu nổi sự trêu chọc xấu xa này..
Có điều Triển Phi Dương còn cố ý trêu chọc, mà không cho y thuận lợi giải phóng, thủ pháp linh hoạt trêu chọc tới lui, mỹ nhân vừa xấu hổ vừa tức giận, một chút biện pháp cũng không có… không bao lâu, là tiếng thở dốc liên tục, rên rỉ không ngừng… thanh âm đó đặc biệt dễ nghe, dễ dàng khiến thất tình thất dục của nam nhân một hơi xông lên đỉnh đầu…
“A__”
Gầm thấp một tiếng… khi nam nhân thống khoái giải phóng, cuối cùng cũng “bỏ qua” cho mỹ nhân đáng yêu trên người, sau đó nhìn hai tay dính đầy bạch trọc… nam nhân nhíu mày, cười nhẹ nhìn bảo bối nằm trên giường, gương mặt quen thuộc đỏ như trái cà chua, giống như cố ý bày ra, chậm rãi cầm một tấm khăn tay lụa, lau đi thứ đó…
“Triển Phi Dương! Tuân thủ lời hứa, nhanh giải huyệt đạo cho ta…”
Hắn không gấp, nhưng Thẩm Lăng Vân lại gấp… gấp muốn nhảy lên, thiến tên cầm thú không thể quản được nửa người dưới của mình! Chẳng qua trước đó, y phải kéo quần lên trước cả… tiểu điểu của y vẫn còn đang ở bên ngoài hứng gió đó!
“Ha ha… bảo bối, cưng thật khả ái!”
Nam nhân cười nụ cười rực rỡ, lại là nụ cười thiếu đánh, không nhanh không chậm lau xong tay còn chưa tính, còn nhẹ nhàng gấp khăn tay lại, xấu xa bỏ vào trong lòng, còn không quên tự lẩm bẩm__ “Chậc chậc… cái này phải giữ gìn cẩn thận nha, trở về dán lên vách tường… lần đầu tiên giải phóng của Lăng Vân nhà ta đúng không?”
Thân thể mẫn cảm như thế, thanh thuần như thế… nói không phải là lần đầu tiên thì không có ai tin!
“Tử biến thái… mau ném nó đi đi!”
Đôi mắt sáng đẹp của Thẩm Lăng Vân sắp bắn ra đao… chuyện mất mặt như thế, đống cửa lại mất mặt là đủ rồi… nếu mà bị người biết.
Nam nhân lúc này sáp lại gần, rất thiếu đánh lại sờ sờ tiểu điểu, vừa sờ vừa ôm ăn đậu hủ nửa ngày, cuối cùng nhấc tay lên… nam nhân mà, cũng phải giữ chữ tín!
Hai tiếng “bịch bịch”, Thẩm Lăng Vân có thể động, làm tư thế cá chép cuộn nhảy lên muốn liều mạng với tên khốn kiếp kia, chỉ là do bật dậy quá gấp mà quên mất quần đã bị kéo tới đầu gối, do đó bị vướng chân, bi thương lảo đảo, đúng lúc lại nhào vào vòng tay đã sớm chuẩn bị của nam nhân__
“Xuỵt! Lăng Vân nghe đi, cách vách có động tĩnh, có phải là người cậu muốn cứu?”
Nam nhân rất thích hợp di chuyển lực chú ý của mỹ nhân sắp sửa phát tác trong lòng.
Kỳ thật thanh âm này vừa rồi hắn đã nghe được rồi… chẳng qua “mỹ thực” trước mắt… khi Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân trọng sinh tỉnh lại, tình hình khác nhau, Triển Phi Dương tỉnh lại trong mật thất viết đầy võ công tuyệt học, có hình vẽ tham chiếu, tự nhiên thích ứng được một thân tuyệt học của Triển Phi Dương trước kia rất nhanh, Thẩm Lăng Vân tuy cũng đạt được một thân thể có trình độ võ công rất cao, nhưng không có ai dạy y, càng chưa từng thấy qua võ công bí tịch gì, toàn là nhờ vào sự thông minh và chút căn cơ ở trường cảnh sát, tự mình mày mò bên bờ hồ… tuy công phu hiện tại cũng không tồi, nhưng chung quy vẫn kém một chút.
Được hắn nhắc nhở như thế, mỹ nhân trong lòng lập tức dựng tai lên, nhờ vài nội lực cực cao, thanh âm cách vách cũng nghe được rõ ràng__
“Ha a… a… đừng mà… đừng mà… a a… ra ngoài…”
“Tiểu mỹ nhân, tiểu bảo bối của ta, đã mấy ngày rồi, ngươi còn chưa thích ứng được sao?’
“Cút! Lão tử không phải bán thân! Lão tử là bị bắt…”
“Chậc chậc, vậy càng tốt… thảo nào bên trong chặt như thế, sau này theo ta đi, bảo đảm cả đời ngươi vinh hoa phú quý, không có ai dám ức hiếp ngươi nữa, thế nào?’
“Ha a… a a… a… không… ai, ai thèm…”
Thẩm Lăng Vân ở bên ngày nghe tới mặt đỏ tai hồng… cảnh tượng tự nhiên hình thành trong đầu, khiến y muốn cào tường.
Nhưng… bị bắt tới sao? Xem ra tên gian thương Lữ Thanh Phong đó, mánh khóe bức lương vi xướng cũng không ít, đợi phá xong án này rồi, cứu cửu vương gia ra rồi, sẽ bắt tên quy công này về! Nghe điệu này, tám phần cũng là kẻ xui xẻo giống mình…
“Cậu đi làm gì?”
Nam nhân bắt lấy tên đang muốn liều mạng lao ra ngoài.
“Cứu người!”
__ Thẩm Lăng Vân nghiến ra hai chữ từ kẽ rang, nghe tiếng kêu thảm thiết như thế, đáng thương như thế… sao y có thể thấy chết không cứu! Nhưng một câu nói của Triển Phi Dương, lại giống như pháp thi định thân pháp với y__ “Hiện tại cậu xông ra… là đánh rắn động cỏ! Nếu hắn không phải người cậu muốn cứu, vậy cậu gây chuyện sẽ kinh động tới kẻ đứng sau, người cậu muốn cứu chỉ sợ sẽ rất khó tìm được…”
… Đây là thường thức cơ bản nhất mà bọn họ đã học qua tại trường cảnh sát!
Thẩm Lăng Vân cứng đờ trong lòng nam nhân, khó xử__ cứu hay không cứu?
Nếu không cứu, vậy hài tử đó thật đáng thương, nhưng một khi đánh rắn động cỏ… cửu vương gia phải làm sao? Cho dù trong lòng y, vương cung quý tộc là người, bình dân bách tính cũng là người, không có đạo lý nào vì cửu vương gia mà hy sinh thiếu niên đáng thương cách vách, nhưng còn có gần trăm ấu đồng mất tích! Nếu bại lộ thân phận, tất cả ấu đồng mất tích sẽ có thể vĩnh viễn không thể trở về!… Y biết, Triển Phi Dương nói đúng, nhưng y… sao có thể nhẫn tâm…
Nhưng mà, khi Thẩm Lăng Vân đang khó xử, cuộc đối thoại ở cách vách vẫn còn tiếp tục, lại khiến tim y đập “thịch”__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.