Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 29: Kiếp trước




Tần Mậu cẩn thận suy nghĩ lời nói của Hồ Niệm Cảnh, cũng không kịp hình dung ra đã trực tiếp đặt hai tay lên bàn, mười ngón tay còn vô ý thức đùa nghịch cái chén.
Hồ Niệm Cảnh có hơi lo lắng mà nhìn cậu: “Lúc trước gọi điện cho cậu, tôi định nói chuyện này, nhưng…”
Cậu ta còn chưa nói xong, điện thoại trên bàn đã đổ chuông.
Hồ Niệm Cảnh liếc mắt nhìn màn hình, bĩu môi một cãi rồi mới nói tiếp: “Nhưng tôi sợ sau khi nói cho cậu biết, cậu càng lo hơn ——”
Điện thoại vẫn đổ chuông làm rung cả bàn theo, cho thấy người gọi đến rất sốt ruột.
Tần Mậu tốt bụng nhắc nhở: “Cứ nghe đi.”
Vừa mới ấn nút trả lời, lập tức nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ: “Hồ Niệm Cảnh, em đang ở đâu!”
Hồ Niệm Cảnh đang để điện thoại bên tai mà phải để lùi ra xa, vài giây sau mới để gần bên tai: “Uống trà với A Mậu.”
Hiển nhiên người này biết Tần Mậu.
Hồ Niệm Cảnh lại đấu đá với người nọ một lúc, cuối cùng không kiên nhẫn nói: “Anh là gì của tôi, tôi nghĩ tôi không cần phải báo cáo tung tích của mình cho anh.”
Chờ cậu ta tắt máy, Tần Mậu nhếch khóe miệng, cười híp mắt nói: “Vương thiếu?”
Hồ Niệm Cảnh ném điện thoại, đần mặt, cũng không phủ nhận.
Tần Mậu không nhịn được cười: “Tôi còn chưa hỏi cậu, hôm đó sau khi được Vương thiếu đưa về, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Sắc mặt Hồ Niệm Cảnh cứng đờ, lập tức mất tự nhiên mà nặn ra một nụ cười: “Không.”
Tần Mậu xoa cằm đầy nham hiểm: “Xem ra đã xảy ra chuyện thật.”
Nghe nói như vậy, không biết làm sao mà Hồ Niệm Cảnh đột nhiên đỏ mặt.
Tần Mậu cười.
Hồ Niệm Cảnh xấu hổ đến nhíu mày: “Không có chuyện gì thật. Hôm đó sau khi đưa tôi về nhà, anh ta đi luôn.”
Chỉ là về sau lại quấn chặt lấy cậu mà thôi.
Đương nhiên Tần Mậu tin Hồ Niệm Cảnh, chỉ cần Hồ Niệm Cảnh không bị chiếm tiện nghi thì cậu cũng không quan tâm cách cư xử của Vương Tập Ngật.
Sợ Hồ Niệm Cảnh lại xấu hổ, Tần Mậu vội nói sang chuyện khác: “Tòa soạn các cậu còn có tin gì không?”
Cho dù ra sao, chắc chắn truyền thông sẽ để lại chút dấu vết.
Hồ Niệm Cảnh cẩn thận suy nghĩ: “Như cậu nói, có lẽ chuyện này vẫn còn tiếp diễn.”
Tần Mậu nhìn cậu ta.
Hồ Niệm Cảnh gật đầu: “Thông báo là tạm thời để chúng tôi dừng đưa tin.”
Ai biết khi nào lại muốn lên trang nhất?
Sáng nắng chiều mưa như vậy, có lẽ người quyết định có chút liên quan đến cấp trên.
Tần Mậu hiểu nên không khỏi trầm mặc.
Có lẽ Hồ Niệm Cảnh cũng biết lý do cậu đột nhiên im lặng, chuyện Đường thị chưa được giải quyết, chắc chắn cậu vẫn còn lo lắng.
Đang muốn mở miệng an ủi, điện thoại trên bàn lại đổ chuông.
Vẫn là tiếng chuông ban nãy, chắc chắn là cái người mặt dày mày dạn cướp điện thoại của cậu rồi đổi, nói là muốn làm nhạc chuông riêng cho hắn.
Hồ Niệm Cảnh căm tức nhấn từ chối, hung hăng nhìn chằm chằm điện thoại.
Cậu coi cái điện thoại trên tay này thành người khiến cậu cảm thấy rất chán ghét.
“Niệm Cảnh, sao em nhẫn tâm vậy chứ, gọi điện cho em đều không nghe máy.” Đột nhiên xuất hiện tiếng trêu đùa ngoài cửa.
Tần Mậu và Hồ Niệm Cảnh kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy Vương Tập Ngật khoanh tay, đang cười mà như không cười nhìn hai người bọn họ.
Hồ Niệm Cảnh há miệng: “Anh…”
Vương Tập Ngật mỉm cười đến gần, cúi người xuống bên tai cậu, ác ý bật hơi: “Nhìn thấy tôi ngạc nhiên vậy sao?”
Hồ Niệm Cảnh nghiêng đầu né tránh hắn, trước mặt những người ở đây, dường như người này không được dạy dỗ.
Vương Tập Ngật cười đến càng sung sướng, thấp giọng nói: “Trốn tôi đến vất vả vậy sao?” Lại vân vê vành tai cậu: “Đợi chút nữa sẽ tính sổ với em delicious peaches come.”
Không chờ Hồ Niệm Cảnh kịp phản ứng, Vương Tập Ngật đã bật cười, chuyển hướng sang Tần Mậu: “Chị dâu.”
“…” Tần Mậu vốn đang híp mắt xem cuộc vui, không ngờ bị kích thích như vậy, lập tức sặc.
Vương Tập Ngật vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh Hồ Niệm Cảnh, híp mắt nhìn Tần Mậu: “Ngôn Mặc sắp đến rồi.”
Tần Mậu trợn tròn hai mắt.
Vương Tập Ngật cười gật đầu: “Tôi vừa mới gọi điện cho chú ấy xong.”
“…”
Tần Mậu không nói gì mà liếc mắt với Hồ Niệm Cảnh, ỉu xìu nói: “Đại thiếu gia, anh đừng rước thêm phiền phức được không.”
Vương Tập Ngật dứt khoát từ chối: “Không được.”
Quả thật Hồ Niệm Cảnh không còn mặt mũi để ngồi chung một chỗ với người ấu trĩ như vậy, đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Chờ người đi ra ngoài, Tần Mậu trừng mắt nhìn Vương Tập Ngật: “Anh đừng có bắt nạt Niệm Cảnh.”
Vương Tập Ngật cười, nhướng mày với cậu: “Cậu nên lo cho bản thân có bị Ngôn Mặc bắt nạt thì hơn.”
Vẻ mặt Tần Mậu có hơi cứng nhắc, lại không tìm được gì để phản bác lại hắn.
Vương Tập Ngật cong khóe miệng, nói: “Nhưng bảo bối như cậu, không chừng Ngôn Mặc cũng không nỡ bắt nạt.”
Tần Mậu cứng họng, luôn cảm thấy những lời này rất không được tự nhiên.
Vương Tập Ngật đột nhiên nghiêm mặt, hỏi: “Có phải mấy ngày nay Ngôn Mặc rất ít gặp cậu đúng không?”
Tần Mậu suy nghĩ một chút, dường như có chuyện này.
Vương Tập Ngật nói: “Ngôn Mặc ở nhà thương lượng với ông già ấy mà.”
Tần Mậu nghi ngờ nhìn hắn.
Vương Tập Ngật cười nói: “Chẳng lẽ cậu không biết mấy ngày nay luôn có người đi theo cậu?”
Tần Mậu lập tức hiểu ý hắn, khó trách mỗi lần cậu tan làm luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó, hóa ra là bị theo dõi.
Có lẽ là Khương Ngôn Mặc thu xếp.
Khương Ngôn Mặc hắn… Đang cãi nhau với cha hắn sao? Vì Đường gia?
Tần Mậu chỉ cảm thấy rất khó tin.
Vương Tập Ngật đắc ý chính chỗ này: “Nếu không sao tôi lại có thể tìm ra hai người nhanh như vậy.”
Hóa ra hắn gọi điện cho Khương Ngôn Mặc, không phải là mật báo mà là để lấy thông tin.
Một người giảo hoạt như vậy, Tần Mậu thật sự lo lắng cho Hồ Niệm Cảnh, không biết Hồ Niệm Cảnh có thể đối phó được không.
Tần Mậu lại càng thấy canh cánh trong lòng, vừa nghĩ đến chuyện của Khương Ngôn Mặc, vừa lo lắng cho Hồ Niệm Cảnh.
Trong lúc rối rắm, Hồ Niệm Cảnh đã quay lại, còn có một người theo sau.
Vương Tập Ngật nhìn thấy liền cười: “Nhanh vậy delicious peaches come.”
Khương Ngôn Mặc không để ý đến hắn, nhưng lại rất lịch sự với Hồ Niệm Cảnh, chờ Hồ Niệm Cảnh ngồi xuống xong, hắn mới đi đến bên cạnh Tần Mậu ngồi xuống.
Tần Mậu chờ người đến rồi ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Vương Tập Ngật vẫn cố ý khoa trương cười: “Có người xấu hổ.”
Ở trước mặt Khương Ngôn Mặc hắn không dám trêu Tần Mậu một cách trắng trợn.
Hồ Niệm Cảnh vội vàng đá chân hắn ở dưới bàn, hơi xấu hổ mà đưa menu qua, nói: “Khương tiên sinh, uống chút gì không.”
“Cảm ơn.” Khương Ngôn Mặc nhận lấy menu, lại không nhìn, nhẹ nhàng đặt ở dưới khuỷu tay, chờ nhân viên qua mới trực gọi một tách trà.
Hồ Niệm Cảnh nghĩ đến điều gì đó, không khỏi nhìn Tần Mậu.
Tần Mậu cũng đang nhìn cậu, một lúc sau, Tần Mậu khẽ cười khổ.
Xem ra hai người cùng chung một suy nghĩ.
Khương Ngôn Mặc cũng không cần nhìn menu, hiển nhiên là rất quen quán trà này.
Mà bọn họ từng gặp Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển ở đây vài lần.
Thấy sắc mặt Tần Mậu không tốt lắm, Hồ Niệm Cảnh muốn lên tiếng an ủi, lại ngại có hai người khác ở đây, cậu ta chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi Tần Mậu có sao không.
Tần Mậu khẽ lắc đầu.
Hồ Niệm Cảnh khẽ thở dài, chờ đến khi đồ uống của Khương Ngôn Mặc được mang lên, cậu ta lập tức lôi kéo Vương Tập Ngật đứng dậy: “Chúng tôi còn có chút chuyện, xin phép đi trước.”
Vương Tập Ngật liếc cậu một cái đầy sâu xa, cũng không vạch trần lời nói của cậu ta, ngoan ngoãn đi theo.
Vừa ra khỏi quán trà, Hồ Niệm Cảnh lập tức xoay người nói với Vương Tập Ngật: “Vương thiếu, tôi xin anh, đừng đi theo tôi nữa được không delicious peaches come.”
Vương Tập Ngật ủy khuất hé miệng: “Ai bảo em không nghe điện thoại của tôi.”
Hồ Niệm Cảnh xoa bóp thái dương: “Là vì anh rất phiền.”
Vương Tập Ngật càng ủy khuất hơn: “Tôi phiền chỗ nào, tôi chỉ muốn biết mỗi ngày em đang làm gì.”
Hồ Niệm Cảnh không nói gì mà chỉ nhìn hắn, cảm thấy có lẽ đầu óc người này xảy ra vấn đề: “Vương thiếu gia, ai cũng có quyền riêng tư.”
Vương thiếu đồng ý gật đầu: “Đương nhiên.”
Hồ Niệm Cảnh trừng hắn, muốn nhìn xem rốt cuộc da mặt hắn dày cỡ nào.
Vương thiếu gia lại lên tiếng bổ sung: “Nhưng không phải là người yêu nên chia sẻ sinh hoạt riêng của mỗi người sao?”
“…. Chúng ta là người yêu?” Hồ Niệm Cảnh như nhìn quái vật mà chăm chú nhìn hắn.
Chỉ cần hắn gật đầu hay nói “Đúng”——
Vương tập lập tức gật đầu: “Đúng.”
Hồ Niệm Cảnh không nổi giận, trực tiếp quay đầu rời đi.
Vương Tập Ngật nhắm mắt đi theo sau cậu: “Niệm Cảnh, đừng phớt lờ tôi.”
Hồ Niệm Cảnh bắt đầu coi hắn thành không khí.
Vương Tập Ngật lầu bầu: “Ai bảo em không chuyển đến ở cùng với tôi!”
Có lẽ đây là Vương thiếu gia giận dỗi với cậu, còn cố ý khiến cậu bực bội.
Hồ Niệm Cảnh không buồn lên tiếng, chỉ quan tâm bước về phía trước.
Kết quả không đi bao xa đã bị người ở phía sau kéo lại, không đợi cậu hiểu, hơi thở nóng rực của người đàn ông này đã phô thiên cái địa(*) bao phủ môi cậu.
[(*)Phô thiên cái địa: Có thể hiểu là ùn ùn kéo đến.]
Hồ Niệm Cảnh không chút suy nghĩ, đấm hắn một cái.
Vương đại thiếu bình thường đã quen kiêu ngạo, không sợ bị người khác vây xem, nhưng cậu vẫn không quên giờ hai người đang đứng ngoài đường.
Nhưng ngay lập tức nắm đấm của cậu bị Vương Tập Ngật bắt lấy, sau đó lại nghe thấy Vương thiếu gia bật cười xấu xa, tiếp theo đó môi cậu đã bị cắn delicious peaches come.
Đến khi người trong lòng bị hôn đến gần như mệt lả, Vương Tập Ngật mới hài lòng tặc lưỡi, cong khóe môi: “Chúng ta chuyển nhà đi, tranh thủ hôm nay có thời gian.”
“….” Hồ Niệm Cảnh đang chóng mặt, cứ như vậy mà bị lừa.
Còn ở bên kia chờ người đi rồi, Khương Ngôn Mặc cầm tay Tần Mậu: “Ngồi lại một chút nhé?”
Tần Mậu gật đầu: “Vâng.”
Cậu nhìn đối phương, nhất thời khó yên lòng.
Còn nhớ sau khi vừa mới sống lại, gặp Hồ Niệm Cảnh, ngay tại đây, bọn họ tình cờ gặp Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển đi với nhau.
Lúc đó Hồ Niệm Cảnh còn chụp ảnh, khi đó cậu đã nghĩ, có lẽ một ngày nào đó sẽ cần đến những bức ảnh kia.
Nhưng bây giờ, nghe Vương Tập Ngật nói, mấy ngày nay Khương Ngôn Mặc vẫn luôn ở nhà tranh luận với cha hắn, hơn nữa còn là vì Đường gia.
Điều này khiến Tần Mậu rất rối rắm, vốn dĩ cậu không muốn phải kiêng nể Khương gia.
Những thứ trong tay cậu, nói như nào cũng đủ để hòa một ván thay Đường thị.
Nhưng bây giờ Khương Ngôn Mặc như vậy vì cậu, đột nhiên cậu hơi khó hạ quyết định.
Đương nhiên điều khiến cậu cảm thấy kỳ quái nhất là việc kiếp này Khương Ngôn Mặc lại giúp cậu.
Việc này vượt quá những gì cậu dự đoán, cũng không phù hợp với tình hình kiếp trước.
Nghĩ như vậy, Tần Mậu mở miệng nói: “Anh cho bọn họ về đi.”
Khương Ngôn Mặc sửng sốt một chút, bỗng nghe ra cậu đang nói gì, gật đầu cười nói: “Được.”
Nhanh gọn như vậy lại làm Tần Mậu hơi kinh ngạc.
Khương Ngôn Mặc cười giải thích: “Lúc trước là sợ cha tôi làm phiền đến em, bây giờ có tôi ở bên em, cũng không cần phải sợ.”
Tần Mậu rũ mắt.
Người này… Biểu hiện như rất để ý đến cậu, như đang lấy lòng cậu…
Im lặng một lát, Tần Mậu thấp giọng nói: “… Chắc anh rất khó xử.”
Khương Ngôn Mặc nghe vậy cười, hôn nhẹ ngón tay cậu: “Không sao.”
Tần Mậu rút tay về, ra vẻ muốn uống trà.
Biểu tình trên mặt Khương Ngôn Mặc không có gì thay đổi, hắn vẫn cười, đề nghị nói: “Gần trưa rồi, đi ăn cơm nhé?”
Tần Mậu “Vâng” một tiếng, sau khi hai người đứng lên, cậu khẽ nói: “Vì sao lại đối xử tối với em như vậy.”
Cậu nói rất nhỏ, nhưng Khương Ngôn Mặc lại nghe thấy, hắn cười rồi ôm cậu, hôn trán cậu: “Là vì không muốn em lại bị tổn thương, vì tôi… Thích em.”
Hắn dùng từ “thích”, rõ ràng hắn dừng lại vừa nãy do là đắn đo.
Là vì hắn sợ giống như mấy lần trước, ép đối phương một cách vội vã.
Nhưng Tần Mậu không chú ý đến điều này.
Một lúc sau, Tần Mậu nghi ngờ nhìn hắn: “Sao lại dùng từ ‘lại’?”
Khương Ngôn Mặc dừng lại, cúi đầu chăm chú nhìn cậu một lúc, khàn giọng nói: “Tôi luôn cảm thấy như kiếp trước bản thân đã từng làm em bị tổn thương.”
Nghe được câu trả lời, Tần Mậu lập tức giật mình ngây người.
Cậu không biết Khương Ngôn Mặc đang nói đùa trêu cậu, hay là thật sự từng có cảm giác này. Tần Mậu lại nghĩ đến đêm hôm Khương Ngôn Mặc nói gặp ác mộng, mơ thấy chuyện cậu bị ngã cầu thang.
Có lẽ… Thật sự là số phận đang nhắc nhở cậu.
Khi Tần Mậu nhìn vẻ mặt Khương Ngôn Mặc một lần nữa, trên mặt đối phương chỉ còn ý cười, không nhìn ra một chút gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.