Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 50: Nhổ cỏ nhổ tận gốc




Trịnh Cảnh Phong giao ra quyển sách tư tàng.
La Duy lệnh Long Thập Nhất mang theo quyển sách đi trước, giao cho Hưng Võ đế.
“Công tử không xem một chút sao?” Long Thập hỏi.
La Duy nói: “Ta không xem, Thập, ngươi cũng không muốn xem đâu, cái này để một mình bệ hạ xem là được rồi.”
“Vâng.” Long Thập sẽ không dị nghị bất cứ quyết định gì của La Duy.
La Duy lại lệnh Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam giải Trịnh Cảnh Phong về kinh. Còn y mang theo ấu tử Trịnh gia, Thập Tứ, Thất Tử, và cả Vệ Lam đi theo một đường khác trở về kinh.
Trịnh Cảnh Phong không muốn tách khỏi con, nhưng gã cũng biết La Duy lấy đứa nhỏ làm con tin để đe dọa gã, gã chỉ có thể tuân theo sự an bài của La Duy.
Đoàn người phân thành ba đường, buồi chiều sau hôm Trịnh gia diệt môn, lặng lẽ rời khỏi Úc Châu.
Đến khi Long Huyền và Hữu tướng Liễu Song Sĩ nhận được tin tức từ Úc Châu, biết Trịnh Cảnh Phong gặp chuyện không may, thì Long Thập đã mang theo quyển sách của Trịnh Cảnh Phong vào cung gặp mặt Hưng Võ đế.
Long Thập hồi cung vào ba ngày sau, ba người Long Thập Nhất áp giải Trịnh Cảnh Phong vào cung.
La Duy và những người khác năm ngày sau mới trở về đến kinh thành.
Lúc này án quặng Úc Châu lâu năm được đích thân Hưng Võ đế hạ chỉ kết án. Lửa giận bốc lên, Hưng Võ đế xé tấu chương làm đôi, ném trước mặt Tả tướng La Tri Thu cùng Hữu tướng Liễu Song Sĩ, sau đó hạ chỉ chém đầu các quan viên Úc Châu. Một danh sách dài, hơn năm trăm người, xét nhà diệt tộc, tịch thu gia sản, toàn tộc lưu đày, nữ làm tì nam làm nô, quan viên lớn nhỏ của Úc Châu đều không may mắn thoát khỏi.
Hưng Võ đế tru di toàn bộ quan viên Úc Châu, nhưng không hề động đến Hữu tướng Liễu Song Sĩ, đối xử với Long Huyền cũng vẫn như bình thường.
La Duy sau khi hồi kinh, không về Tả tướng phủ mà trực tiếp tiến cung gặp Hưng Võ đế.
Khi hồi cung, trước tiên Long Thập kể hết mọi chuyện phát sinh dọc đường cho Hưng Võ đế, Hưng Võ đế nhìn thấy La Duy, lòng tràn đầy tức giận mới thoáng bình ổn một chút. “Ngươi làm rất tốt, vất vả rồi.” Hưng Võ đế tự tay nâng La Duy đang quỳ dưới đất dậy, nhìn La Duy gầy hẳn đi, lòng thương con trong Hưng Võ đế tự nhiên sinh sôi.
“Tiểu thần nguyện vì bệ hạ phân ưu.” La Duy nói, cúi đầu, không để ý tới thần tình từ ái trên khuôn mặt Hưng Võ đế.
“Ngươi không hỏi trẫm cái gì sao?” Hưng Võ đế hỏi.
La Duy lắc đầu: “Bệ hạ đã xử lý vụ án này theo pháp luật, tiểu thần không có gì để hỏi bệ hạ nữa.”
Hưng Võ đế nói: “Ngươi cũng không muốn biết người mà ngươi lệnh cho Long Thập mang vào cung bây giờ ra sao à?”
La Duy nói: “Không biết bệ hạ xử trí tội nhân này như thế nào ạ?”
Hưng Võ đế nhìn La Duy nói: “Trẫm đã xử tử gã.”
Thấy Long Huyền cùng Hữu tướng bình an vô sự, La Duy liền biết Trịnh Cảnh Phong nhất định sẽ bị xử tử, vì để cân bằng quyền lực, Hưng Võ đế lại một lần nữa lựa chọn thỏa hiệp. Nhưng lúc này nghe Hưng Võ đế nói như vậy, La Duy lại cứng đờ, sau đó mới nói: “Bệ hạ anh minh.”
Hưng Võ đế nói: “Gã còn có một nhi tử, ngươi nói trẫm nên xử trí như thế nào?”
La Duy chần chừ một chút: “Chỉ là một đứa bé vừa đầy tháng, bệ hạ có thể khai ân tha cho nó một con đường sống hay không?”
Hưng Võ đế nói: “Ngươi muốn nuôi nó?”
La Duy nói: “Tiểu thần nguyện ý nuôi nấng.”
Hưng Võ đế ngoắc La Duy lại gần, rồi nói với La Duy: “Duy nhi, ngươi không nghĩ tới sao, nếu có một ngày đứa bé lớn lên, biết gia tộc của mình đều chết ở trong tay ngươi, ngươi có dám khẳng định nó sẽ nhớ ơn nuôi dưỡng, không tìm ngươi báo thù?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.