Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 459: Trưởng thành sau một đêm




Sau đêm đó, Long thị hoàng tộc lại một lần báo tang, Lĩnh phi Thường thị qua đời.
Tin Thường thị qua đời truyền ra ba ngày, Long Huyền lại hạ chiếu thư, Trịnh thị quý phi ở điện Triều Vân bị biếm làm cung nữ, tam hoàng tử Long Lâm do Trịnh thị sinh ra giờ được Kiều thị quý phi nuôi dưỡng, từ nay về sau không còn quan hệ gì với Trịnh thị nữa.
Mọi người âm thầm suy đoán tại sao Trịnh Phi lại khiến Hoàng đế giận, từ một quý phi sinh được hoàng tử, vậy mà chỉ sau một đêm đã biến thành cung nữ, phượng hoàng hóa gà.
Lại một ngày, các thái giám cung nữ điện Trường Minh bị Long Huyền hạ lệnh giết hết, trừ Phúc Lai, không một ai may mắn thoát khỏi.
Long thị hoàng cung lại một lần nữa chìm trong biển máu, người trong cung không biết đã xảy ra chuyện gì, ai cũng cảm thấy bất an, sợ đột nhiên có một thánh chỉ truyền đến từ điện Trường Minh, mạng họ cũng không giữ được.
La Duy để Long Tiêu ở lại Y Cẩm viên, từ khi tỉnh lại, Long Tiêu cứ như si ngốc, được La Duy chăm sóc vài ngày, Long Tiêu mới dần dần khôi phục. Đôi khi La Duy sẽ nhìn Long Tiêu thở dài, cảm giác Long Tiêu chẳng có nổi chút năng lực tự bảo vệ, cứ như vậy mãi thì phải làm sao đây? Long Tiêu vọt vào cung Đông Phật chính là do Trịnh thị xúi giục, tưởng rằng phụ hoàng hại mẫu hậu, được thái giám thân tín của Trịnh thị giám lĩnh, đi theo đường ngầm đến cung Đông Phật, nhìn thấy cảnh Long Huyền đẩy ngã Thường thị, sự vô ý này khiến Thường thị chết, cũng khiến Long Tiêu tin rằng phụ hoàng giết chết mẫu hậu. Trịnh thị vốn tưởng rằng mình làm việc này trời không biết quỷ không hay, sẽ không bị ai điều tra ra, vì ngai vàng mà một nữ tử nơi thâm cung phải trả một cái giá quá đắt. Trịnh thị lấy được tin Long Huyền đến cung Đông Phật từ tai mắt của mình trong điện Trường Minh, cho nên mới có chuyện lần thứ hai thanh lọc thái giám cung nữ điện Trường Minh, hại mình hại người.
“Vương gia.” Triệu Phúc đi vào thư phòng, nhìn Long Tiêu đang luyện chữ, đi đến chỗ La Duy thì thầm: “Trịnh thị chết rồi.”
La Duy sớm biết Long Huyền định làm gì nữ nhân này, nhìn Triệu Phúc lắc lắc đầu.
Triệu Phúc lui ra ngoài, chẳng được bao lâu lại vào thì thầm với La Duy: “Bệ hạ phái người đến đây, nói là lát nữa sẽ tới.”
“Ừ.” La Duy phất tay để Triệu Phúc lui xuống.
Sau khi Triệu Phúc rời khỏi đây, Long Tiêu mới ngẩng đầu nhìn La Duy: “Lục hoàng thúc, con ở đây có tổn hại đến người không?”
“Không đâu.” La Duy nói: “Sao con lại nghĩ như vậy?”
“Con ở đây, mọi người không tiện nói chuyện.” Long Tiêu nói: “Lục hoàng thúc, có phải con nên về điện Khuynh Văn?”
“Ở chỗ lục hoàng thúc không tốt sao?” La Duy hỏi: “Hay là ở đây có người nói xấu sau lung con?”
Long Tiêu vội lắc đầu: “Không phải.”
“Triệu Phúc nói với ta chút chuyện của người lớn, trẻ con không cần biết.” La Duy nói: “Cho nên lục hoàng thúc mới không để con nghe, Tiêu nhi đừng nghĩ quá nhiều.”
“Con không phải trẻ con!” Long Tiêu thấp giọng cãi La Duy.
“Ừ, Tiêu nhi lớn rồi.” La Duy cười nói: “Là lục hoàng thúc già thôi.”
Tay Long Tiêu run lên, làm hỏng chữ đang viết.
“Làm sao thế?” La Duy hỏi.
“Lục hoàng thúc không già.” Long Tiêu nói: “Lục hoàng thúc, người… người sẽ rời cung sao?”
La Duy đáp: “Nghĩ sao lại hỏi cái này?”
“Nếu lục hoàng thúc đi, có thể đưa Long Tiêu đi cùng không?” Long Tiêu hỏi La Duy: “Long Tiêu cũng không muốn ở mãi trong cung.”
“Tiêu nhi.” La Duy nói: “Con là hoàng tử mà, nơi này chính là nhà của con, con muốn đi đâu cơ chứ?”
“Mẫu hậu không còn, nơi này không phải nhà của con.” Long Tiêu xoa mắt, trong giọng nói lại mang theo chút hung mãnh của thiếu niên.
La Duy đến trước mặt Long Tiêu, cầm lấy tờ giấy Long Tiêu đã viết xong, nhìn nét chữ rất giống mình, La Duy không thể biết trong lòng mình lúc này có tư vị gì.
“Lục hoàng thúc.” Long Tiêu kéo ống tay áo La Duy: “Người có thể đưa con ra khỏi cung không?”
La Duy chỉ nhìn Long Tiêu cười, rồi vỗ vỗ đầu Long Tiêu: “Phải chờ đến lúc lục hoàng thúc được ra khỏi cung rồi mới nói được.”
Long Tiêu hỏi: “Vậy khi nào lục hoàng thúc mới rời cung?”
“Không biết nữa, có lẽ nhanh thôi, cũng có lẽ còn phải chờ.” La Duy buông tờ giấy tràn ngập chữ viết của Long Tiêu, nói: “Mau luyện chữ đi, không viết xong một nghìn chữ, lục hoàng thúc sẽ không ra ngoài chơi với con nữa đâu.”
Long Tiêu lại cúi đầu chuyên tâm luyện chữ, chỉ khi có La Duy ngồi ở bên, Long Tiêu mới cảm thấy chẳng ai có thể hại mình.
La Duy xoay người che miệng ho khan vài tiếng, bước tới cái ghế y vừa nằm ban nãy, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, chỉ đứng đó một lúc, y đã cảm giác hai chân mệt mỏi, đành ngồi xuống.
Long Tiêu chạy tới, giúp La Duy rót một ly trà lài.
“Con đừng lo cho ta.” La Duy không khát, nhưng vẫn nhận chén trà từ tay Long Tiêu, để Long Tiêu tiếp tục luyện chữ. Rốt cục rồi cũng không nhìn thấy vẻ trẻ con ngây thơ trong Long Tiêu nữa, sau đêm ấy ở cung Đông Phật, dường như đứa trẻ mười hai tuổi ấy đã trưởng thành, đi theo La Duy, không còn đơn giản chỉ là vì thích như trước nữa, mà đã mang theo ý lấy lòng, muốn cho La Duy cảm giác nó là một người hữu dụng. La Duy nhìn ngoài cửa sổ, không nhịn được lại quay đầu nhìn Long Tiêu đang vùi đầu luyện chữ, rồi một ngày đứa trẻ ấy sẽ nhận ra chân tướng, đến lúc đó, ngoài hận Long Huyền, có lẽ nó sẽ hận thêm y nữa? La Duy tâm tư dao động, lại ho khan.
“Lục hoàng thúc.” Long Tiêu vội ngẩng đầu nhìn La Duy.
“Không sao đâu.” La Duy vừa ho vừa nói: “Con viết chữ tiếp đi.”
Long Tiêu đành tiếp tục viết, bên tai vẫn là tiếng ho của La Duy, một lát sau mới ngừng lại, đến khi Long Tiêu viết kín tờ giấy, ngẩng đầu nhìn La Duy, đã thấy lục hoàng thúc đã cầm một quyển sách chăm chú đọc. Long Tiêu thổi lên tờ giấy, muốn làm nét mực mau khô để đưa La Duy xem.
Khi Long Huyền đến, đứng ở trước cửa, liền thấy từ ô cửa sổ thư phòng, Long Tiêu và La Duy ngồi trên ghế, La Duy chỉ vào đống giấy lộn xộn nói gì đó với Long Tiêu, hai người đều cười thật tươi, sự thân mật khiến Long Huyền thầm hâm mộ, La Duy và hắn đã khi nào được như thế này?
Khi Long Tiêu quay đầu nhìn thấy Long Huyền, nó vội vàng cúi đầu xuống, nụ cười cũng biến mất tăm.
La Duy quay ra ngoài cửa sổ gọi: “Thập.”
Long Thập đứng ở ngoài cửa sổ đáp lời: “Vương gia.”
“Ngươi đưa đại điện hạ ra ngoài một chút.” La Duy nói.
“Vâng.” Long Thập vội tuân lệnh.
La Duy thấy Long Tiêu đứng bất động, liền vỗ vỗ đầu Long Tiêu: “Lục hoàng thúc không dạy con khinh thường lễ tiết, nhìn thấy phụ hoàng mà không chào sao?”
Lúc này Long Tiêu mới hành lễ với Long Huyền, La Duy vẫn nói với nó, rằng mẫu hậu nó chết vì lý do ngoài ý muốn, phụ hoàng nó thực sự không muốn giết mẫu hậu, chỉ là Long Tiêu tin vào mắt mình, nó không dám cãi lời La Duy, nên đành đặt hận ý với Long Huyền ở trong lòng.
“Bình thân.” Long Huyền đi vào thư phòng, nói với Long Tiêu đang quỳ trên mặt đất.
La Duy kéo Long Tiêu rồi chỉ ra ngài cửa sổ: “Định trèo cửa sổ ra ngoài?”
Hai tay Long Tiêu chống trên khung cửa, rồi leo lên đó ngồi.
Long Thập vươn tay bế Long Tiêu ra ngoài, khom người với Long Huyền và La Duy rồi mang Long Tiêu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.